Nơi bận rộn xung quanh không chỉ có hiện trường cấp cứu, mà còn có Trung tâm Cấp cứu của Bệnh viện trực thuộc số 1. Là một trong ba bệnh viện tổng hợp giảng dạy hàng đầu khu vực đông nam, đảm nhận 70% các ca bệnh nặng phức tạp ở khu vực phía đông, Trung tâm Cấp cứu không chỉ chịu trách nhiệm cấp cứu trước viện, mà còn là chiến trường đầu tiên của bệnh nhân nguy kịch. Dù không có tai nạn nghiêm trọng, trung bình mỗi ngày cũng tiếp nhận hơn 2.000 bệnh nhân. Trong vụ cháy chung cư, người bị thương được đưa tới liên tục, toàn bộ Trung tâm Cấp cứu đã chật ních người.
"Thông báo cho ngân hàng máu chuẩn bị máu, cần 10 đơn vị máu."
"Cái gì? Không có?" Từ Càn Khôn nắm chặt điện thoại, sứt đầu mẻ trán: "Sư huynh, không phải tôi làm khó dễ gì anh, chỗ tôi có rất nhiều người bị thương đang chờ cứu mạng đấy!"
"Cho qua, cho qua, xin nhường chút, xin nhường chút." Lối đi ưu tiên rộng mở, lại có bệnh nhân nguy kịch được đẩy vào phòng Cấp cứu.
"Gọi cho khoa Ngoại tổng quát mau xuống nhận người! Mấy người xem chỗ chúng tôi đều loạn hết cả lên rồi. Phòng theo dõi chất đầy giường bệnh, đến một chỗ đặt chân cũng không có!"
Một số bác sĩ và y tá lần lượt kiểm tra phòng, vô cùng tức giận.
Y tá cũng khó xử: "Khoa Ngoại tổng quát nói bên họ cũng không còn giường bệnh..."
Từ Càn Khôn nghe vậy, từ xa hét vào hành lang: "Vậy thì nói họ kê thêm giường bệnh trênr hành lang đi, phải nhận bệnh nhân chứ, không nhận thì thành ra cái gì!"
Nói xong, ông ta đập đống hồ sơ bệnh án lên bàn, bình thường đều là Lục Thanh Thời phụ trách mấy việc này trong khoa. Mặc dù ông ta không thích người kia, nhưng không thể không thừa nhận rằng người ta cũng có chút bản lĩnh, tối thiểu gương mặt lạnh lùng kia rất đáng sợ.
Với tư cách là trụ cột của khoa Sản, Tần Huyên cũng được điều xuống dưới hỗ trợ hội chẩn, ngay lúc này, một sản phụ bị thương vừa được đưa đi. Thấy trời đã tối hẳn, cô ấy túm lấy một y tá của khoa Cấp cứu, hỏi: "Chủ nhiệm Lục của mấy người chưa trở lại sao?"
Y tá lắc đầu: "Còn chưa về."
Nói xong, lại vội vã đi ngay.
Cô ấy giật khẩu trang trên mặt xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Thanh Thời, nhưng không có người trả lời, đành phải vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lạ thật, những người khác đều đã quay về, cậu ấy ở đằng sau làm gì mà còn không nghe máy."
Nói xong, cô ấy đi tới cổng Trung tâm Cấp cứu, cúi đầu gõ bàn phím. Còn chưa kịp gõ xong một câu hoàn chỉnh, xe cứu thương ầm ầm vang dội chạy tới, phanh gấp dừng trước lối đi ưu tiên. Xe còn chưa dừng hẳn, Lục Thanh Thời đã mở cửa xe nhảy xuống.
Tần Huyên bỏ điện thoại vào túi, chạy tới: "Cậu..."
Còn chưa kịp nói hết câu, cô ấy đưa mắt nhìn qua người bị thương nằm trên cáng, sắc mặt tái nhợt, theo nàng đẩy cáng cứu thương chạy đi.
"Phòng phẫu thuật nào còn trống?" Tình hình của Lục Thanh Thời trông cũng không khá hơn Cố Diễn Chi bao nhiêu, mặt bê bết máu, áo choàng trắng bẩn đến mức không nhìn rõ màu sắc, đôi mắt trước giờ nhạt nhẽo đã đỏ bừng.
"Phòng phẫu thuật số 3, tớ vừa mới từ đó ra."
"Ok." Lục Thanh Thời đẩy người vào thang máy: "Vu Quy, đi mời khoa Ngoại tổng quát, khoa Ngoại lồng ngực, khoa Tim mạch, khoa Gây mê, ICU tới hội chẩn."
"Vâng." Vu Quy trả lời, chạy đến quầy khám bệnh gọi điện thoại. Trước khi Lục Thanh Thời bước vào thang máy, nghe thấy cô ấy đang hét lên: "Tôi không quan tâm! Trong vòng ba phút phải tập hợp ở phòng phẫu thuật số 3, không tới sẽ chết người!!!"
Trước khi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ gây mê phụ trách đặt nội khí quản. Lục Thanh Thời chạy tới rửa tay, phủi một chút đất đá rồi mở vòi. Dòng nước chảy lên cánh tay, nàng vốc nước hất vào mặt, ngẩng đầu nhìn bản thân chật vật trong gương, hít một hơi thật sâu:
Bình tĩnh, Lục Thanh Thời, mày phải bình tĩnh.
"Người nhà đâu? Ký cam kết phẫu thuật chưa? Cái gì ——" Có chủ nhiệm ném cái kẹp vào trong khay: "Chưa ký tên thì làm sao chúng tôi phẫu thuật được, có chuyện gì ai chịu trách nhiệm?"
Lục Thanh Thời chậm rãi đi vào, sau khi rửa sạch vết máu trên mặt, ánh mắt càng thêm sắc bén: "Tôi chịu trách nhiệm."
"Cô..." Đối phương nghẹn họng. Lục Thanh Thời bước đến vị trí bác sĩ chủ trì: "Tôi là bác sĩ đầu tiên khám cho cô ấy, cũng là Chủ nhiệm khoa Cấp cứu, có chuyện gì tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Đối phương còn muốn nói gì đó, nhưng bị người bên cạnh chọt chọt nên nuốt lời trở lại. Ca phẫu thuật liên kết nhiều khoa cứ thế lặng lẽ bắt đầu.
Sau khi mở lồng ngực, trợ lý thứ ba ở phía đối diện hít một hơi: "Ba cái xương sườn bị gãy, nhiều cơ quan cũng bị tổn thương, cô ấy có thể sống sót đến bây giờ thực sự là kỳ tích."
Kỳ tích sao?
Lục Thanh Thời trong lòng lắc đầu. Cô có thể dùng tay không khiêng bình gas nặng 15kg đang bốc cháy, có thể nổ tung bất cứ lúc nào từ tầng 5 xuống tầng 1, hơn nữa, còn ném chuẩn xác vào thùng chống cháy nổ, cứu vớt tất cả sinh mạng trong phạm vi 2km, đó mới thực sự là kỳ tích.
Có người nói, bác sĩ phẫu thuật là nghệ nhân may vá, đôi tay này của nàng không cầm được kim chỉ, nhưng cầm dao mổ thì thuận buồm xuôi gió.
Cầm máu, chăm sóc các bộ phận bị tổn thương, khâu mạch máu và nối dây thần kinh. Lục Thanh Thời và đội nhóm của nàng cùng nhau cẩn thận chữa trị các cơ quan bị tổn thương cho Cố Diễn Chi, dần dần lấy lại sự tự tin mà mình đã đánh mất.
Khi lật qua phần phổi bị tổn thương, một vết rách lớn bị tách ra, một nửa nối với cơ quan lành, một nửa lơ lửng trong khoang ngực.
Chủ nhiệm khoa Ngoại lồng ngực cầm lấy kéo cắt mô, do dự: "Cái này... cắt đi. Quá nhiều mạch máu không thông, không khéo nhiễm trùng sẽ rất phiền phức."
Lục Thanh Thời lắc đầu: "Chỉ tự tiêu 4.0."
Y tá cầm kẹp kim khâu vết thương đưa cho nàng, nàng cầm chắc trong tay.
Chỉ còn một cái phổi tàn, làm sao cô có thể hít thở bình thường và chạy nhanh làm lính cứu hỏa được.
Nàng nghĩ nếu như Cố Diễn Chi có thể nói chuyện, nhất định cô cũng không muốn.
Tần Huyên đứng ở phòng quan sát phía trên nhìn nàng xe chỉ luồn kim, mỗi một đường khâu đều vừa phải, không có sợi thừa, vừa nhanh vừa chắc, gần như khiến người ta hoa mắt. Cô ấy hưng phấn nắm lấy ống tay áo của Vu Quy: "Thấy không thấy không! Đây mới chính là thực lực của cô Lục của em! Cậu ấy đến khoa Cấp cứu thực sự là nhân tài không được trọng dụng!"
Kỹ thuật khâu này làm giáo sư đại học còn dư sức!
Mệt mỏi cả ngày, Vu Quy thậm chí không còn sức để nói, chỉ cố gắng cầm hơi đứng đây chờ kết quả. Nhìn thấy ca phẫu thuật sắp kết thúc, cô ấy cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi phịch xuống ghế.
"Đây là..." Trợ lý thứ nhất dùng kẹp lật mô dưới tim cô, rõ ràng có dấu vết phẫu thuật để lại.
Lục Thanh Thời nhìn thoáng qua, nhớ lại những gì cô từng kể với nàng về Đội Liệp ưng Đột kích của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Dù cho để lại một thân đầy vết sẹo, cô vẫn tươi cười rạng rỡ khi kể về đội quân đó.
Lục Thanh Thời chớp chớp mắt, cố nén nước mắt: "Đó là vết đạn."
Chỉ cách tim có ba phân.
"Cô ấy... đang là một chiến sĩ cứu hỏa, là một chiến sĩ đặc công giải ngủ."
Mọi người trong phòng phẫu thuật lập tức kính nể, động tác trên tay cũng bất tri bất giác trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Rốt cuộc, đồng hồ trên tường trôi qua 6 tiếng, đèn trong phòng phẫu thuật cũng tắt.
Lục Thanh Thời phụ đẩy người ra, anh em của Cố Diễn Chi đang ngồi chờ ở cửa phòng phẫu thuật đứng dậy: "Bác sĩ, bác sĩ, đội trưởng của chúng tôi..."
Lục Thanh Thời tháo khẩu trang xuống, lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng đầu tiên trong ngày: "Phẫu thuật thành công."
Mấy người đàn ông bảy thước cởi mũ bảo hiểm xuống, ôm nhau vừa khóc vừa cười, làm y tá trưởng quát mắng: "Hét cái gì mà hét, hét cái gì mà hét. Đây là bệnh viện, không được ồn ào!"
Đồ ba gai vội vàng ra dáng quân nhân, cài mũ vào trước ngực: "Tất cả có mặt —— nghỉ, nghiêm, cúi chào bác sĩ Lục!"
Đối diện là từng gương mặt ngây ngô còn lấm lem bụi đất, tay giơ lên huyệt thái dương duỗi thẳng, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng chân thành.
Lục Thanh Thời cúi đầu, hai tay đút vào túi đồng phục phẫu thuật, khóe môi hiện lên ý cười: "Cúi chào cũng vô ích, đi đóng phí cấp cứu đi."
Sau khi đưa Cố Diễn Chi đến ICU, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng thả lỏng một chút. Cảm thấy choáng váng, thắt lưng đau như kim châm, nàng dựa vào tường một lúc, ngước mắt thấy Tần Huyên đang lo lắng nhìn nàng: "Cậu bị sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
"Tớ không sao." Lục Thanh Thời chậm rãi ngồi xuống. Tần Huyên đưa một ly cacao nóng, nàng nâng niu trong lòng bàn tay, uống một ngụm: "Cám ơn."
Cô ấy còn muốn hỏi nàng về tình huống ở hiện trường, tại sao Cố Diễn Chi bị thương, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, cái gì cũng không hỏi ra được. Cấp cứu là công việc rủi ro cao, không gì tốt hơn tất cả mọi người đều bình an.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, người kia dựa đầu vào lưng ghế, phát ra tiếng thở đều đều, tóc mái trên trán hơi tán loạn che đi tầm mắt, cứ cầm ly giấy như vậy, mặc đồng phục phẫu thuật mà ngủ.
Tần Huyên lắc đầu, cởi áo choàng trắng của mình ra khoác lên người nàng, đứng dậy mệt mỏi vươn vai, hướng mặt trời mọc đi về phía cuối hành lang.
***
"A, mệt chết đi được, về nhà tắm rửa ngủ một giấc."
Sáng sớm còn chưa có nhiều người ở quầy khám bệnh, Hách Nhân Kiệt ngáp dài ăn sáng, đây là bữa ăn đầu tiên trong hai ngày qua. Vừa ăn đầu cũng như gà mổ thóc từng chút từng chút, cuối cùng gục đầu ngã xuống, trong miệng vẫn còn nhai nửa miếng rau xanh, nằm úp trên bàn ngủ thiếp đi.
Các bác sĩ bận rộn một ngày một đêm chen chút nhau ở phòng trực ngủ, có người nằm vất vưởng trên sô pha chợp mắt. Vu Quy xoa mắt ngồi trước bàn làm việc gõ bệnh án, gõ gõ xoa xoa, ngáp ngắn ngắp dài, cuối cùng cũng gục xuống bàn phím, trong tay còn cầm mì chưa ăn xong.
Từ Càn Khôn bước ra sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, sắc trời đã sáng, Viện trưởng Mạnh vỗ vai ông ta, lời nói thấm thía: "Lão Từ, lần này khoa của cậu cực khổ rồi... Trở về Ủy ban Y tế Quốc gia* nhất định sẽ khen thưởng, đám cháy lớn như vậy mà có thể khống chế con số thương vong xuống dưới 10 người, rất tốt."
(* Từ gốc 卫计委 là tên gọi tắt của Ủy ban Kế hoạch hóa Gia đình và Sức khỏe Quốc gia. Từ năm 2018, Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tuyên bố Ủy ban Kế hoạch hóa Gia đình và Sức khỏe Quốc gia đã bị giải thể và các chức năng của nó được tích hợp vào cơ quan mới có tên là Ủy ban Y tế Quốc gia.)
Từ Càn Khôn kéo giãn vòng eo già nua của mình, vừa đi vừa nói: "Cấp cứu trước viện đều là Lục Thanh Thời làm, tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao. Tôi đâu có làm gì, chỉ là nhân viên hỗ trợ hậu cần thôi."
Viện trưởng Mạnh cười to: "Nếu không có nhân viên hỗ trợ hậu cần như cậu, họ cũng không thể ra tiền tuyến, không thể đánh trận chiến ác liệt!"
Lúc này, Từ Càn Khôn mới vui vẻ ra mặt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy lần trước tôi từng đề cập với ngài về lô dụng cụ và thuốc mới từ Sinh vật Trường Sinh dùng rất tốt, ngài xem..."
Viện trưởng Mạnh liếc nhìn ông ta, nhưng ánh mắt vẫn cười như trước lại làm cho ông ta kinh hãi, cũng may chỉ trong nháy mắt, cảm giác như có gai ở sau lưng này nhanh chóng biến mất, ông ta còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình.
"Nếu dùng tốt thì để lão Lưu lập danh sách cho tôi, cậu đến phòng Tài chính nộp đi. Giá cả không thành vấn đề, chất lượng nhất định phải tốt."
Từ Càn Khôn không ngừng cúi đầu khom lưng: "Ngài yên tâm, chất lượng tuyệt đối không thành vấn đề, nhiều bác sĩ của khoa chúng tôi đều đang dùng..."
***
Trở về nhà, khi Lục Thanh Chi tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng. Cuối cùng cũng không còn là người trẻ tuổi, ngủ một giấc dậy mà toàn thân đau nhức, xương khớp đều như tiêu tan.
Nàng cử động cánh tay có phần cứng ngắc của mình, bước vào bếp mở lửa, lấy rau và trứng trong tủ lạnh ra, lại lấy một ít mì sợi. Trong lúc chờ nước sôi, nàng chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Nàng chạy vào phòng tắm mở nắp máy giặt, lôi chiếc áo khoác vô cùng bẩn ra, tìm thấy chiếc chìa khóa còn dính chút máu trong túi áo.
Cố Diễn Chi đã nhét vào tay nàng trước khi hôn mê.
Cầm chiếc chìa khóa lạnh như băng này, Lục Thanh Thời do dự một hồi, mới đi vào bếp tắt lửa, sau đó tùy tiện choàng áo khoác đi ra ngoài, cắm chìa khóa vào cửa phòng bên cạnh.
"Lạch cạch ——" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, ổ khóa bật mở, Lục Thanh Thời chậm rãi mở cửa. Một bóng trắng lông mềm mại lao về phía nàng một cách đầy nhiệt tình, Lục Thanh Thời sợ đến mức hai mắt nhắm nghiền không dám di chuyển.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy sinh vật khổng lồ nào nhào lên người mình, Lục Thanh Thời mở mắt ra, chỉ thấy Hamburg đang nức nở sủa ra cửa hai lần, đuôi rũ xuống lắc lắc với nàng, như thể hiểu rằng không phải chủ nhân của mình trở về.
Thân hình Hamburg to lớn, cao chừng nửa đứa trẻ. Lục Thanh Thời nuốt nước bọt, cẩn thận bước vào nhà: "Cái kia... Chủ nhân của mày bị thương đang ở bệnh viện... Hai ngày nữa có thể trở về rồi..."
Không biết Hamburg có hiểu không, lại sủa hai tiếng nho nhỏ, khẽ động ở cạnh chân nàng, sau đó chạy nhanh về ổ của mình nằm sấp xuống, đôi mắt tròn xoe dường như tràn đầy vẻ ấm ức, đưa mông về phía Lục Thanh Thời.
Bát ăn cho chó bên cạnh ổ không có nước cũng không có thức ăn, có thể nghe thấy tiếng ọt ọt trong bụng.
Lục Thanh Thời thở dài, lục tung quần áo, giày dép, sách vở, máy chơi game vứt bừa bãi trên sàn nhà để tìm thức ăn cho chó, thậm chí từ trong khe ghế sô pha còn có nội y. Nàng dùng hai ngón tay bịt mũi, mặt mày tràn đầy vẻ không thể tin được, ai có thể nói cho nàng biết tại sao nhà của Cố Diễn Chi lại bẩn đến thế! Bừa bộn đến thế!
A! Bệnh thích sạch sẽ ở chỗ này từng giây từng phút đều cảm thấy muốn ngạt thở!
Khi mở tủ TV, rất nhiều đồ ăn vặt và mì gói lập tức bay ra, da đầu Lục Thanh Thời tê dại. Chén dĩa chất thành đống trong tủ sẽ rơi xuống ngay khi mở ra, điều kinh khủng nhất cuối cùng đã xảy ra.
Lục Thanh Thời vội vàng đóng lại, chờ một chút, hình như... nàng nhìn thấy thức ăn cho chó.
Nàng lại cam chịu mà mở ra, lôi thức ăn cho chó từ sâu trong đống đồ ăn vặt ra đổ vào bát, sau đó rót một bát nước từ trong bình rồi đặt bên cạnh Hamburg.
Lúc này, Hamburg mới đứng dậy vui sướng sủa hai tiếng, vẫy vẫy đuôi với nàng rồi bắt đầu ăn. Một bát thức ăn đã nhanh chóng hết sạch, có vẻ nó cực kỳ đói bụng rồi. Lục Thanh Thời lại đổ thêm cho nó một bát, Hamburg tiến đến liếm láp tay nàng, đầu lưỡi ẩm ướt trong lòng bàn tay hơi ngứa ngáy. Rốt cuộc, Lục Thanh Thời cũng cong cong khóe môi lên thành một nụ cười, xoa xoa đầu nó.
Nhìn lại đống hỗn độn kia, bác sĩ cấp cứu ưu tú đỡ trán: Được rồi, dù gì cô đã cứu nàng hai lần, nên... cố gắng giúp cô dọn dẹp một chút.