Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 10: Xung đột




Sau khi tỉnh dậy, Vu Quy không nhìn thấy Mác đâu, mà chỉ nhìn thấy người cô ấy đang khao khát muốn nhìn thấy.

"Tri Hữu!" Cô ấy bật người dậy khỏi giường, kim tiêm tĩnh mạch gắn trên tay suýt chút nữa tuột ra khỏi mu bàn tay, dòng máu đỏ sậm tràn lên theo ống dẫn.

Vu Quy hừ một tiếng, Phương Tri Hữu nhanh chóng giữ cô ấy lại: "Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói cậu bị sốt."

"Tri Hữu, tại sao cậu lại ở đây?" Vu Quy nằm xuống, ánh mắt dán chặt vào người này, không chịu nhìn đi chỗ khác.

Ba tháng không gặp, Phương Tri Hữu hơi hốc hác, dưới đôi mắt to tròn là quầng thâm màu xanh sẫm, mái tóc buộc đơn giản ở phía sau đầu. Bởi vì làm việc và nghỉ ngơi không đều độ trong khoảng thời gian dài nên làn da hơi sạm đi, nhưng ở trong mắt Vu Quy, có lẽ điều này cũng không hề ảnh hưởng gì. Cô không nhất định là người đẹp nhất, nhưng nhất định là người đặc biệt nhất.

Còn Vu Quy thì sao? Bác sĩ nói cô ấy bị cảm lạnh và tuột huyết áp, nhiệt độ có lúc lên tới 38 độ, đôi môi khô khốc không còn chút ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ còn có chút da thịt cũng gầy đi trông thấy, xương quai hàm lộ ra cái cằm nhọn hơn.

Phương Tri Hữu lấy khăn trên trán cô ấy xuống, nhúng nước vắt khô rồi đặt lên lại: "Muốn đến gặp cậu, nhưng mà có người nào đó không nghe điện thoại của tớ."

Vu Quy dùng tay phải có thể cử động nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô lắc lắc, nhỏ giọng nũng nịu: "Tri Hữu ~ Tớ sai rồi, bận đến mức không có thời gian nhìn điện thoại."

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy như vậy, cơn giận đều tan biến.

Phương Tri Hữu bất lực, mím môi cười khẽ, nhéo mũi cô ấy: "Cậu đó, cậu đó. Không chăm sóc tốt cho bản thân, xem tớ xử lý cậu thế nào!"

Vu Quy hơi ngồi dậy, dùng gương mặt cọ cọ vào cánh tay của cô, cánh môi lướt qua mu bàn tay nhẹ nhàng như lông vũ: "Chờ tớ khỏe rồi, cậu muốn trừng trị tớ thế nào cũng được."

Phương Tri Hữu ho nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ lên: "Được rồi, đừng lộn xộn. Cậu còn đang sốt, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi cho tớ."

Cô vừa dứt lời, y tá đã đẩy cửa tiến vào thay thuốc: "Ma ——" Nghĩ đến tính khí cuồng loạn vừa rồi của Vu Quy trong phòng làm việc, cô ấy nhanh chóng sửa lời.

"Vu Quy, đến lúc thay thuốc rồi." Cô ấy vừa gỡ bình nước đã truyền xong xuống, vừa treo bình mới lên.

"Cô giỏi thật đấy, đánh bác sĩ Tôn đến mức vào khoa Tai Mũi Họng tới bây giờ còn chưa ra, lãnh đạo bệnh viện đều đi tới. Tôi xem lần này cô có lấy được chứng chỉ đào tạo hay không, thật là bí ẩn. Nếu không ổn, còn phải cuốn gói rời đi ngay lập tức."

Phương Tri Hữu lập tức trở nên căng thẳng: "Có chuyện gì vậy Tiểu Quy, cậu đánh người sao?"

Vu Quy vùi đầu vào trong chăn, cuộn mình như đà điểu.

Y tá xoay người lại, nói: "Đúng rồi, cô là bạn của cô ấy à? Đi thanh toán tiền thuốc trước đi, khoa Cấp cứu của chúng tôi không phải là tổ chức từ thiện."

Phương Tri Hữu nhanh chóng đứng dậy, gật đầu cám ơn: "Được, được rồi, tôi đi ngay."

Sau khi y tá rời đi, Vu Quy mới cẩn thận từng li từng tí nhô nửa cái đầu ra khỏi chăn để nhìn cô: "Tri Hữu..."

Quả nhiên giống như một đứa trẻ làm chuyện gì đó sai trái.

Phương Tri Hữu vẫn mềm lòng, xoa xoa mái tóc xõa tung của cô ấy: "Tớ biết cậu sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"

Như thể cảm xúc bị đè nén bao nhiêu ngày qua cuối cùng cũng tìm được bước đột phá, Vu Quy lập tức đỏ bừng hai mắt, nhào vào trong vòng tay của cô.

***

Lục Thanh Thời nhận được thông báo sau khi vừa phẫu thuật xong. Tất cả nhân viên của khoa Cấp cứu tập trung họp trong phòng họp trên tầng 2. Nàng nhìn vào tin nhắn trên điện thoại rồi thở dài, ném khẩu trang đang treo trên cổ vào thùng rác, nhấn nút thang máy.

"Không phải lúc đó Chủ nhiệm Lục cũng đang ở hiện trường sao? Dù sao đây cũng là sự cố ở khoa của cô, cô nói một chút xem."

Trưởng Phòng nghiệp vụ Y nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.

Lục Thanh Thời kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Từ Càn Khôn. Mặc dù nàng giữ chức bác sĩ Phó Chủ nhiệm nhưng dù sao cũng không phải là Chủ nhiệm hành chính, cũng hiếm khi hỏi đến những việc vặt vãnh này.

Thấy nàng không có phản ứng gì, Từ Càn Khôn nói tiếp: "Vậy thì như vậy đi. Thông báo cho toàn bệnh viện phê bình Vu Quy, đồng thời chấm dứt hợp đồng lao động với cô ấy, cho cô ấy về quê."

Nam bác sĩ bị đánh lúc sáng đã đến khoa Tai Mũi Họng khám, khuôn mặt không có gì nghiêm trọng, chỉ có vài vết đỏ trên mặt, bôi thuốc vài ngày sẽ hết.

Lúc này, anh ta che đầu, nhe răng trợn mắt: "Chỉ như vậy thôi sao? Cô ấy còn chưa trả tiền thuốc cho tôi nữa. Đánh tôi đến mức bị hủy dung như vậy, làm sao đây?! Tôi muốn kiện cô ấy!"

Trưởng Phòng nghiệp vụ Y đập mạnh cây bút xuống bàn: "Được rồi, cậu trẻ ranh to xác bị một cô gái yếu đuối đánh thành như vậy, không thấy mất mặt sao? Phải khoan dung độ lượng cho người khác..."

Lục Thanh Thời ngồi khoanh tay, lùi ghế lại một bước: "Đương nhiên không thể tính như vậy."

Bác sĩ Tôn nhìn nàng một cách ngạc nhiên, cười vui vẻ: "Vẫn là Chủ nhiệm Lục hiểu chuyện, có thể làm chủ cho mấy đứa nhỏ."

Hách Nhân Kiệt lộ ra vẻ kỳ quái: "Không phải, chị Lục..."

Coi như không thích Vu Quy đi nữa, cũng không đến mức bỏ đá xuống giếng chứ.

Lục Thanh Thời rút ra một túi tài liệu trong chồng hồ sơ bệnh án phía sau, ném lên bàn: "Đây là bệnh án mà cậu nhờ Vu Quy sửa giúp. Tôi có dặn phải thêm Iressa vào chỉ định cho bệnh nhân giường số 13 khi nào?"

Thuốc Iressa là thuốc điều trị ung thư không được bảo hiểm y tế chi trả, giá cả đắt đỏ và khó mua. Nàng biết trong khoa có một số bác sĩ cấu kết với đại diện Y dược để trục lợi. Trước đây nàng có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng lại lừa gạt bệnh nhân dưới danh nghĩa của nàng, có thể chịu đựng cũng không thể chịu đựng được nữa.

Lục Thanh Thời gõ bàn, giọng nói tuy nhỏ mà lại mạnh mẽ: "Cậu không biết tự mình làm giả hồ sơ bệnh án là vi phạm pháp luật sao?"

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Từ Càn Khôn nhẹ nhàng ho một tiếng: "Này bác sĩ Lục... Hôm nay chúng ta họp bàn không phải là chuyện này."

"Còn có chuyện gì quan trọng hơn sự trong sạch của bác sĩ?" Lục Thanh Thời hỏi ngược lại ông ta, chỉ vào hồ sơ bệnh án trên bàn: "Chữ ký trên này chính là tên tôi, nhưng tôi chưa bao giờ chỉ định như vậy. Cậu ấy lo sợ mọi chuyện sẽ bại lộ nên nhờ một thực tập sinh giúp cậu ta ghi hồ sơ bệnh án vào hệ thống điện tử. Cậu ta không nghĩ tới một khi sự việc bị bại lộ, tôi và Vu Quy phải đến cục cảnh sát uống trà, còn cậu ta thì..."

Lục Thanh Thời lạnh lùng nhìn anh ta: "Trốn ở phía sau ngư ông đắc lợi, lòng dạ đáng chết."

Bác sĩ Tôn không ngờ sự việc lại bại lộ nhanh như vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh, đứng lên phản bác nàng: "Chủ nhiệm Lục, mặc dù quan hơn một cấp ép chết người, nhưng ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa! Đây là cô nói bừa, tôi muốn kiện cô tội vu khống! "

Từ Càn Khôn nhìn lướt qua hồ sơ bệnh án trên bàn, Lục Thanh Thời nhất định sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, có lẽ...

Trong lòng ông ấy nhất thời có vô số tính toán, trên mặt lại lộ ra nụ cười: "Tiểu Tôn, sao có thể nói chuyện với Chủ nhiệm Lục như thế! Mặc dù Chủ nhiệm Lục không phải là Chủ nhiệm hành chính nhưng dù gì cũng là cấp phó, không đến lượt cậu hô to ở đây. Có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được, mau xin lỗi Chủ nhiệm Lục đi!"

Hàm ý không chỉ để bảo vệ anh ta, mà còn ám chỉ Lục Thanh Thời không nên xen vào chuyện bao đồng.

"Xong rồi, xong rồi. Chủ nhiệm và Phó Chủ nhiệm choảng nhau, mình nên đứng về phía ai đây?" Hách Nhân Kiệt lo lắng không chịu nổi, hai đứa trẻ một đen một trắng đánh nhau trong lòng.

Một hồi là "Đứng về phía Chủ nhiệm Từ, nắm giữ quyền sinh sát và điều động nhân sự."

Một hồi là "Nhất định phải đứng về phía chị Lục, còn lý do nào khác sao?! Chị ấy quá giỏi! Chờ đến khi Chủ nhiệm Từ nghỉ hưu, chị ấy sẽ là người kế nhiệm."

Lại liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh, tất cả đều cúi đầu không dám nói lời nào. Anh ta chọc chọc bác sĩ gây mê, trong miệng phát ra tiếng "xùy xùy".

Bác sĩ gây mê tránh tay anh ta: "Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết."

Anh ta lại chọc chọc Lưu Thanh Vân của khoa Chỉnh hình: "Ai?"

Lưu Thanh Vân ngồi thẳng lưng ghế, lẳng lặng ngồi cách xa anh ta một chút.

Lục Thanh Thời ở bên kia cũng đứng dậy: "Tôi nói đùa từ khi nào vậy? Nếu Chủ nhiệm Từ không thể xử lý một cách công bằng và cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, vậy tôi chỉ có thể ——"

Nàng liếc nhìn Trưởng Phòng nghiệp vụ Y, người quanh năm cứ lảng vảng giữa bệnh nhân và bác sĩ đã già đời từ lâu, nhanh chóng đứng ra giảng hòa.

"Ôi chao, đều là người cùng một khoa, sao lại giương cung bạt kiếm như vậy. Hai người đều là lãnh đạo, lãnh đạo, đừng để cấp dưới chê cười mà! Vẫn là câu đó, chuyện của khoa mình thì tự mình đóng cửa lại giải quyết là được!" Ông ấy vừa nói vừa lấy khăn tay lau mồ hôi, thực tế thì trong lòng hận Lục Thanh Thời đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Việc bác sĩ bị bắt quả tang cũng không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng nàng là người đầu tiên đưa chuyện này ra nói, làm sao mọi người có thể hạ đài được.

"Ngồi xuống, bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Bệnh án nhất định phải kiểm tra lại! Còn phải kiểm tra cẩn thận! Chắc chắn sẽ không oan uổng bất kỳ bác sĩ nào!"

"Nhưng mà," Ông ta rẽ ngoặt một cái: "Chuyện lần này của Vu Quy ảnh hưởng không hề nhỏ, đều đã lan truyền ra bệnh nhân. Bác sĩ Lục là giáo viên hướng dẫn của cô ấy, tục ngữ nói, dạy dỗ không nghiêm là lỗi của người thầy. Lãnh đạo của bệnh viện đã thảo luận về việc này, bác sĩ Lục không tiện can thiệp vào chuyện này, dù sao cũng phải tránh bị nghi ngờ, đúng không?"

"Chuyện này nói tới nói lui vẫn là liên quan tới ma mới —— không phải, Vu Quy." Bác sĩ gây mê nói nhỏ, "Không phải, rốt cuộc chủ ý của Chủ nhiệm Lục là gì? Rốt cuộc chị ấy muốn bảo vệ Vu Quy hay là..."

Hách Nhân Kiệt trợn mắt: "Cô còn chưa nhìn ra sao, chị Lục của chúng ta nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, một người chính trực!"

Lưu Thanh Vân thở dài: "Tôi không biết chính trực hay không chính trực, tôi chỉ biết thời gian này chúng ta sẽ không mấy dễ chịu."

Lục Thanh Thời vẫn đứng đấy không ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống ông ấy: "Tôi phải tránh nghi ngờ gì? Thứ nhất tôi không ăn tiền hoa hồng, thứ hai tôi không có sửa bệnh án. Tại sao tôi phải tránh nghi ngờ? Hay là..."

Nàng liếc nhìn Từ Càn Khôn đang im lặng và bác sĩ Tôn đang ngồi trong góc, lại đưa mắt nhìn xuống Trưởng Phòng nghiệp vụ Y, con ngươi màu nâu như mũi dao sắc bén đâm thật sâu vào cơ thể của ông ấy.

Rõ ràng, theo chức danh, ông ấy là quan hơn một cấp ép chết người, nhưng vào lúc này, ông ấy có thể cảm nhận rõ ràng uy nghiêm của cấp trên từ trên người Lục Thanh Thời.

"Hai người cũng liên quan đến chuyện này? Dù sao một bác sĩ điều trị cũng không dám..."

Từ Càn Khôn vỗ bàn, đứng lên: "Lục Thanh Thời, cô đừng quá phách lối! Cô vừa mới lên làm cấp phó được bao lâu, mà dám..."

Ông ấy mới nói được một nửa thì bị âm thanh đẩy cửa cắt ngang, Viện trưởng chống gậy bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, vui vẻ: "Bác sĩ Lục nói không sai, chuyện này cần phải điều tra, còn phải xử lý nghiêm khắc, vừa nhanh vừa nghiêm."

Tất cả mọi người đều đứng lên, khẽ cúi đầu: "Xin chào, Viện trưởng Mạnh."

Lục Thanh Thời cũng khẽ cúi đầu theo mọi người. Ông ấy nhìn người phụ nữ trẻ tuổi và hăng hái này, trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của người nào đó.

"Còn chuyện của Vu Quy ở khoa của mọi người, cứ giao cho Phòng nghiệp vụ Y họp quyết định đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.