Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 38: Lại gặp gỡ




" Chủ tịch Thẩm, em cũng quá khiêm tốn rồi. Xem ra em khiêu vũ rất đẹp "

Mã Chính Hạo cầm tay cô xoay một vòng rồi lên tiếng khen ngợi.

Cô nhìn anh ta lịch sự đáp - " Mã tiên sinh quá khen rồi "

Tiếng nhạc vẫn tiếp tục du dương không dứt làm cho lòng người mê muội. Mã Chính Hạo vừa cùng người đẹp khiêu vũ vừa không thể rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của cô, bất giác hỏi.

" Không biết tôi và chủ tịch Thẩm có từng gặp qua nhau lần nào chưa ? Bởi vì tôi cảm thấy chủ tịch Thẩm rất quen "

Cô nhướng mắt nhìn anh ta, phì cười - " Làm sao có thể ? Theo trí nhớ của tôi thì chúng ta chưa từng gặp mặt nhau "

Anh ta nghe ra sự nghi hoặc trong lời nói của cô liền thấp giọng nói - " Tôi là người không thích nói đùa. Tôi thực sự cảm thấy em rất quen "

Thẩm Khả ngập ngừng đáp - " Xin lỗi nhưng tôi nghĩ Mã tiên sinh đã nhầm lẫn tôi với ai đó rồi "

Mã Chính Hạo cười khẽ, đột nhiên dừng bước khiêu vũ, ngón tay thon dài nắm nhẹ lấy cằm cô - " Không thể nào, một kiệt tác nghệ thuật xuất sắc như vậy, tôi làm sao có thể nhầm lẫn được "

Cô trợn tròn mắt nhìn anh ta. Cái tên đàn ông này đúng là bị ám ảnh bởi nghệ thuật rồi. Còn ánh mắt của anh ta, cô cũng không phải không nhận ra anh ta có ý với cô. Thẩm Khả vội kéo tay anh ta rời khỏi cằm mình, mỉm cười nói.

" Xin lỗi nhưng tôi vừa mới kết hôn rồi "

Biểu hiện của Mã Chính Hạo cũng không hề ngạc nhiên, cong môi ghé sát vào tai cô.

" Vậy thì tôi chờ em ly hôn là được "

Thẩm Khả hai mắt trừng lớn. Lần đầu tiên cô thấy có kẻ vô sỉ như vậy. Còn dám kêu người khác ly hôn.

" Mã tiên sinh đùa quá chớn rồi "

Lần này, anh ta cười lớn, sau đó lại trở nên nghiêm túc lạ thường - " Tôi nói rồi tôi không thích nói đùa "

Cô nhìn anh ta một chút rồi mỉm cười lịch sự - " Dù sao cũng cám ơn điệu nhảy vừa rồi của Mã tiên sinh, tôi xin phép "

Nói xong, Thẩm Khả định xoay người, tính chuồn lẹ nhưng ai ngờ đã bị người kia kéo lại. Cánh tay của anh ta ôm lấy eo cô - " Chủ tịch Thẩm, em đi đâu vậy ? Bản nhạc này còn chưa kết thúc mà "

Cô cảm thấy có chút điên máu. Loay hoay trong tay anh ta nhưng không thoát được. Định quay sang cầu cứu Thẩm Nguyên nhưng không ngờ nó đang được một đám phụ nữ vây quanh, cũng chẳng thèm dòm tới cô.

Bước chân của Mã Chính Hạo vẫn di chuyển mặc kệ cô có muốn nhảy hay không, kéo cô phải bước theo anh ta. Nhưng vì sơ ý không nhìn nên cô đã vấp phải chân anh ta. Cô xém chút nữa là đã ngã xuống nhưng may mắn có người kéo lại.

Nhưng mà, cảm giác này rất lạ.

Mã Chính Hạo đang nắm tay cô kéo lên, vậy thì ai đang đỡ lấy eo cô. Thẩm Khả nhanh chóng đứng dậy, quay ngoắt lại nhìnphía sau.

Cô ngay lập tức cảm thấy trái tim mình như ngưng đập. Hô hấp trở nên khó nhọc hơn. Đau đớn từ vết thương cũ làm lồng ngực như rỉ máu. Cả người của Thẩm Khả đều chết sững.

" Lục tổng không ngờ anh cũng xuất hiện ở đây. Theo tôi nhớ mấy bữa tiệc như thế này không phải sở thích của anh " - Mã Chính Hạo nhìn người đàn ông trước mặt đầy bất ngờ.

Hắn cong môi, bàn tay vẫn đặt ngay eo cô - " Phần cuối của bản nhạc này Chính Hạo anh phải nhường cho tôi rồi "

Anh ta chần chừ nhìn hắn rồi lại liếc nhìn cô, sau đó khẽ cười ẩn ý - " Được thôi, tôi cho phép anh nợ tôi lần này. Vậy tôi xin phép trước "

Mã Chính Hạo vừa rời đi, Lục Chiêu Thuấn đã nhanh chóng ôm lấy eo cô tiếp tục khiêu vũ. Thẩm Khả như một con thỏ ngơ ngác từ nãy đến giờ trong tay hắn.

" Lâu quá không gặp, Thẩm Khả " - Hắn thấp giọng nói.

Cô như bị nghẹn thức ăn trong miệng. Không biết đã qua bao lâu gương mặt anh tuấn này lại xuất hiện trước mắt cô. Là mười năm, đúng mười năm trời. Hắn đã trở thành một người đàn ông ma mị như thế này nhưng đôi mắt sắc lạnh kia, vẫn đáng sợ như vậy.

Rất lâu sau, Thẩm Khả mới lấy lại được bình tĩnh để trả lời hắn - " Đúng là rất lâu rồi "

Sau đó cả hai người im lặng. Hắn chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp phía dưới. Bàn tay ôm lấy thân thể cô di chuyển theo mình.

Mùi đàn hương lan man trước mũi cô làm cho hô hấp của cô dường như nghẹt thở. Cô cảm thấy không gian này quá eo hẹp, giống như muốn dồn ép cô vậy. Ngay cả ánh mắt của hắn cũng quá trực tiếp làm cô khó chịu.

Dáng vẻ của hai con người quá xuất sắc thu hút mọi ánh nhìn. Sàn nhảy như thể chỉ thuộc về riêng hai người, một màn khiêu vũ đẹp đẽ cứ thế đập vào mắt con người ta khiến ai nấy đều ghen tị.

" Muốn uống chút rượu không ? "

Vừa thấy Mã Chính Hạo bước lên lầu cùng mình, Daniel đã cầm ly rượu đưa đến trước mặt anh ta.

Chính Hạo khẽ cười cầm lấy ly rượu, vừa nhấm nháp ly rượu vừa ngắm nhìn quan cảnh phía dưới. Trong đầu hiện lên hàng vạn câu hỏi.

" Cô ấy thực sự rất quen nhưng tôi lại không tài nào nhớ ra là đã từng gặp ở đâu. Nhưng mà, Lục Chiêu Thuấn có quen biết với cô ấy sao ? "

Mã Chính Hạo vừa nhìn qua người bên cạnh, thấp giọng hỏi.

Daniel bên môi hơi cười - " Cứ cho là vậy. Cũng có khi là nghiệt duyên ấy chứ "

" Nghiệt duyên ? " - Mã Chính Hạo khó hiểu.

Bỗng nhiên, anh ta nhớ ra điều gì đó. Vẻ mặt trở nên đầy thích thú, cười nhếch môi một cái nhìn người con gái đang khiêu vũ dưới đó - " Cuối cùng thì cũng nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi "

" Ở đâu vậy ? " - Daniel tò mò hỏi.

Mã Chính Hạo ngước nhìn anh ta, dáng vẻ thần bí trả lời - " Ở trong tranh "

" Gì cơ ? "

Người bên cạnh còn tưởng mình đang nghe nhầm.

Mã Chính Hạo ánh mắt dõi theo hai thân ảnh lướt đi dưới sàn nhảy, trong đầu suy tư một điều gì đó, khẽ nhếch môi - " Thú vị thật "

Bản nhạc du dương cũng đến lúc kết thúc. Tuy thời gian rất ngắn ngủi nhưng Thẩm Khả có cảm giác như kéo dài cả thế kỷ vậy.

" Cám ơn điệu nhảy của anh nhưng tôi nghĩ mình phải xin phép rồi " - Cô nhàn nhạt nhìn người đàn ông, muốn xoay người rời khỏi nhưng đã bị hắn kéo lại. Hành động của hai người gây không ít chú ý với những khách mời xung quanh.

Người đàn ông cao lớn trước mặt che hết cả cái bóng bé nhỏ của cô. Bàn tay đang đặt trên eo cô di chuyển lên chiếc cằm nhỏ nhắn khẽ nắm lấy.

" Sợ cái gì ? Thẩm tiểu thư, chúng ta chỉ vừa mới gặp lại nhau sao em lại bỏ chạy nhanh như vậy ? "

" Tôi cũng không mong cuộc gặp gỡ này của chúng ta kéo dài hơn " - Cô cũng rất điềm tĩnh đáp lại lời hắn. Đây là chốn đông người, hắn rốt cuộc muốn làm gì cơ chứ ?

Hắn cười khẽ, giọng trầm trầm như rượu rót vào tai cô, ngón tay khẽ gõ vào cằm cô - " Muốn kết thúc nhanh cuộc gặp gỡ này, được tôi cho em cơ hội... "

Thẩm Khả khó hiểu nhìn hắn.

Lục Chiêu Thuấn cúi xuống bên tai cô, hơi thở nóng phả vào vành tai tinh xảo - " Hai giờ chiều ngày thứ năm đến tổng công ty Kính Vương gặp tôi "

Cô hai tay chống lên ngực hắn nhẹ nhàng đẩy ra, cười lạnh - " Tại sao tôi phải đến gặp anh ? "

" Vậy thì cuộc gặp mặt này của chúng ta phải kéo dài hơn một chút rồi "

Lục Chiêu Thuấn vừa nói vừa nắm lấy khuỷu tay cô kéo dính sát lại cơ thể mình.

Thẩm Khả hoảng hốt ngó nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh. Lại trừng mắt nhìn hắn. Hai người sát nhau đến mức cô có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của hắn, cả mùi đàn hương cũng quấn quýt khắp mũi cô.

" Em sẽ đến "

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, chắc nịch lên tiếng.

Thẩm Khả chưa kịp phản ứng thì có người nào đó chen vào chỗ hai người. Thẩm Nguyên bước đến kéo cô ra khỏi lồng ngực của hắn, anh mỉm cười lịch sự - " Xin thứ lỗi, nhưng tôi có thể mượn lại chị của mình một chút chứ ? "

Lục Chiêu Thuấn không hề tức giận, ngược lại, rất vui vẻ buông cô ra.

" Chắc hẳn cậu đây là Thẩm Nguyên, tổng giám đốc sáng tạo của thương hiệu Abella ? Hân hạnh được gặp mặt " - Hắn đưa tay ra chào hỏi.

Thẩm Nguyên vẫn giữ nụ cười bên môi nhưng không có ý muốn bắt tay cùng hắn cũng không có ý định hỏi danh tính hắn là ai. Chỉ lịch sự đáp lại.

" Rất vui được gặp mặt "

" Chúng ta đi thôi, có một vài nhà báo muốn gặp chị đấy "

Anh nhìn cô khẽ nói. Nói xong, Thẩm Nguyên gật đầu chào hắn một cái rồi mới kéo chị mình rời đi.

.....

...

" Chị hai, người đàn ông đó là ai vậy ? " - Thẩm Nguyên cầm lấy ly rượu trên mâm người phục vụ rồi đưa cho cô.

Thẩm Khả đón lấy ly rượu vang uống hết một hơi mới bình tĩnh trả lời em trai mình.

" Là một người bạn cũ thôi "

" Em thấy người bạn cũ này của chị có vẻ rất đặc biệt thì phải. Chị hai, lần đầu tiên em thấy dáng vẻ khẩn trương của chị lúc nãy đấy "

Anh khẽ quan sát chị mình.

Thẩm Khả liếc mắt với người bên cạnh, khẳng định lại một lần nữa - " Chỉ là bạn bè cũ mà thôi "

" Thật sự là bạn bè cũ ? "

" Em hỏi nhiều quá đấy "

Cô không vui lên tiếng. Đúng lúc này có vài vị khách bước đến bắt chuyện với cô. Thẩm Khả vội lấy cớ xã giao để tránh nghe những câu hỏi của em trai mình.

Trong lúc đang trò chuyện, cô lơ đễnh di chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Đúng lúc này cô bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của ai đó. Người đàn ông anh tuấn đứng phía bên kia, phong thái vương giả theo từng hành động của hắn, ngay cả lúc uống rượu cũng mê người đến như vậy. Hắn ngước mắt nhìn cô chằm chằm từ xa làm Thẩm Khả thầm giật mình. Cô vội tránh né ánh mắt của hắn tiếp tục trò chuyện như bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.