Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 34: Bó hoa cưới oải hương tím




...Dinh thự Mộc Điền...

" Cậu chủ đây là trà Đại Hồng Bào mà người đã sai tôi tìm mua về, mời người dùng thử "

Cô người hầu cung kính rót một ít trà nóng vào tách sứ màu trắng. Quản gia đứng bên cạnh nhẹ giọng mời.

Lục Chiêu Thuấn sáng sớm nay thức dậy có chút muộn, buổi tiệc tùng đêm qua tại Sa Thước khiến hắn về dinh thự Mộc Điền rất khuya. Cũng có lẽ vì cơn ác mộng tối qua làm hắn không ngủ được.

Hắn hiếm khi thức dậy muộn như thế này. Mỗi khi thức giấc mệt mỏi, Lục Chiêu

Thuấn lại thích uống trà nóng chứ không phải cà phê.

Loại trà quý hiếm này hắn đã phải bỏ ra một số tiền vô cùng lớn sai người săn tìm mua về. Trà Đại Hồng Bào là một loại trà Ô long có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc.

Tương truyền, vào cuối đời Minh, một vị thái y đã dùng búp non hái từ những cây trà mọc trên núi Vũ Di chữa khỏi bệnh cho thái hậu. Để thưởng công, hoàng đế nhà Minh bèn ban tặng mỗi cây trà quý một chiếc áo bào đỏ để bọc bên ngoài trong những ngày giá lạnh. Loại trà này vì thế có tên là Đại Hồng Bào. Trải qua gần 400 năm đến nay, số trà quý năm xưa chỉ còn lại 6 cây. Mỗi năm, từ 6 cây trà này, người ta chỉ thu được chừng 1kg búp. Chính quyền địa phương đã quyết định hạn chế khai thác búp của những cây trà Đại Hồng Bào cổ, nên hiện nay, những người mê trà dù có chấp nhận đổi cả gia sản cũng khó có cơ hội sở hữu loại trà quý này.

" Thưa cậu chủ người muốn xem tin tức buổi sáng chứ ? " - Quản gia cẩn thận hỏi.

Hắn vừa nhấm nháp ngụm trà nóng, vừa lật đọc tờ báo sáng.

" Cứ bật lên đi "

Ông cầm điều khiển mở tivi lên, trong lúc đang bấm lên kênh tin tức. Bất thình lình, Lục Chiêu Thuấn đặt tờ báo xuống, đôi mắt ngay lập tức di chuyển lên màn hình tivi - " Khoan đã, lùi xuống một kênh"

Quản gia cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Từ lúc nào mà cậu chủ lại hứng thú với kênh truyền hình thời trang vậy ?

" Chị Thẩm, chị đã mất bao lâu để ra mắt thương hiệu Abella ? "

" Thật ra tôi chỉ mất một năm cho khâu tìm kiếm nhân sự, định hình phong cách và mở xưởng sản xuất riêng vì trước đây khi còn ở trường tôi đã bắt đầu tìm kiếm những nhà thiết kế có tiềm năng dành riêng cho Abella. Các dòng sản phẩm chính đều do chính đội ngũ thiết kế trẻ tài năng làm ra dựa theo những ý tưởng của tôi "

Cô ngồi đó trên ghế sofa, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau. Chiếc đầm quây màu trắng ôm lấy cơ thể cô ở phần trên hé lộ ra sự quyến rũ bí ẩn khiến người ta phải tò mò. Phần dưới của chiếc đầm hơi xòe ra với thiết kế xếp nếp sang trọng ở eo. Thẩm Khả xuất hiện trên màn hình với sự sang trọng, thanh lịch và quyến rũ nhưng không sexy phản cảm. Màu trắng từ bộ trang phục càng tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của cô, cô giống như một viên kim cương chói sáng sau khi đã trải qua một quá trình mài dũa tỉ mỉ.

Ánh mắt người đàn ông chấn động nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Một lúc sau lại trở nên thâm sâu như bờ vực không đáy. Hơi thở của hắn có chút lạnh giá.

" Nghe nói, đội ngũ thiết kế của Abella hiện tại đều do đích thân chị tìm kiếm và lựa chọn "

" Đúng vậy, tất cả đều do tôi tìm về, có người được tôi tuyển lựa từ khi còn học ở trường "

" Chị nghĩ như thế nào về quyết định bổ nhiệm nhà thiết kế Thẩm Nguyên lên làm giám đốc sáng tạo ? "

" Tôi nghĩ Thẩm Nguyên sẽ là một làn gió mới cho Abella. Có rất nhiều người nghi ngờ quyết định này của tôi vì sợ rằng tôi thiên vị cho em trai mình. Nhưng tất cả những điều này hãy để thời gian trả lời, tôi đã nhìn thấy năng lực của Thẩm Nguyên và hoàn toàn tin tưởng em trai mình. Abella là toàn bộ tâm huyết của tôi, tôi sẽ không giao sinh mệnh của nó cho một kẻ không có năng lực "

" À, còn một câu hỏi cuối cùng. Hơi riêng tư một chút, có phải chị sắp kết hôn không ? "

" Phải, tôi sắp kết hôn, cũng chỉ còn vài ngày nữa " - Cô không ngần ngại trả lời.

Hắn bàn tay cầm tờ báo hơi siết lại. Một lúc sau đôi môi mỏng cong lên lạnh lẽo. Đuôi mắt sắc như dao khiến mọi người xung quanh phải rùng mình.

===========================

Buổi tối khuya, Thẩm Khả mệt mỏi về đến nhà, trong nhà đã tắt hết đèn. Cô thầm nghĩ chắc Đỗ Tư Hà chờ cô quá khuya nên đã đi ngủ rồi.

Cô biếng nhác thảy túi xách lên ghế salong rồi đi vào nhà bếp tìm thứ gì đó bỏ bụng. Vừa bước vô nhà bếp tối om cô đã nhìn thấy cái bóng đang cúi người lục lọi tủ lạnh. Nhưng không phải dì Hà, mà là cái dáng của một người đàn ông.

Cô giật mình hét lên. Người kia cũng nghe thấy tiếng động hốt hoảng chui ra khỏi tủ lạnh la làng. Thẩm Khả có chút kiềm chế bản thân mình lại, với tay bật đèn.

" Em làm cái gì ở đây vào giờ này vậy ? "

Cô trợn mắt nhìn em trai mình trong bộ đồ pyjama hình doremon.

Thẩm Nguyên cũng vỗ ngực thở phào - " Là chị sao ? Vậy mà em cứ tưởng ma nữ nào chứ ? Chị lại còn mặc áo đầm trắng, đúng là muốn cưỡng bức tinh thần người ta mà "

" Em không phải đã về Thẩm gia ở rồi sao ? " - Cô khó hiểu hỏi.

Thẩm Nguyên cầm bình nước trái cây ung dung tu một hơi rồi mới trả lời cô - " Em đang sống ở đây mà "

Thẩm Khả càng trở nên không hiểu nổi - " Nhưng mấy ngày nay chị ở đây đâu có thấy em "

Anh lại cắn thêm một quả táo nhai nhuồm nhoàm, vẻ mặt như vừa nhớ ra cái gì đó - " À, em qua nhà anh rể ngủ với ảnh "

" Cái gì ? "

Cô bất ngờ lại thêm phần bức xúc. Tiến nhanh đến chỗ Thẩm Nguyên đánh cho nó mấy phát vào vai.

" Em điên rồi sao ? Sao lại qua làm phiền nhà anh ấy "

" A... a... chị làm gì mà mạnh tay vậy ? Em chỉ muốn thử hàng trước cho chị thôi mà. Xem tư vị của anh rể có tốt hay không "

Anh vô cùng mặt dày mở miệng.

" Thằng nhóc này, còn dám nói vậy nữa hả ? " - Thẩm Khả khẽ trừng mắt. Cô biết tính em trai mình, Thẩm Nguyên ở trên công ty với ở ngoài đời là khác nhau một trời một vực. Bình thường miệng mồm thối hoắc ghê gớm.

" Ey, chị không phải là đang ghen với em trai mình đó chứ ? " - Thẩm Nguyên xảo quyệt hỏi.

Cô lạnh lùng nhéo lỗ tai của thằng nhóc kia - " Này, em có biết tự xấu hổ không vậy ? "

Sau khi Thẩm Khả buông ra, anh mới nói - " Em nói cho chị biết không có người em trai nào có tâm như em đâu. Lễ cưới của chị hai từ A đến Z là một mình em lo cả "

Cô khẽ liếc mắt qua cái gương mặt đang tự phụ kia. Tuy không thể hiện ra mặt nhưng cô cũng thực sự muốn cám ơn Thẩm Nguyên. Thật ra em ấy rất tốt, lại có một chút ngây thơ nữa. Lúc nào cũng âm thầm giúp đỡ cô. Giống như một người bạn luôn âm thầm thấu hiểu.

" Mau đi ngủ sớm đi " - Cô đoạt lấy chai nước trái cây trong tay Thẩm Nguyên cất vào trong tủ lạnh. Rồi nhìn ngó bên trong xem có gì ăn không.

Bất chợt, Thẩm Nguyên lên tiếng hỏi cô - " Thẩm Khả, chị thật sự muốn lấy anh Mạnh Triết sao ? "

" Sao em tự nhiên lại hỏi vậy ? Chẳng phải em đã gọi anh ấy là anh rể rồi sao ? "

Giọng cô không hề biến đổi, vẫn xoay lưng lục lọi tủ lạnh. Lúc sau lấy ra mấy trái trứng gà.

Thẩm Nguyên đứng dựa vào tường nhìn bóng lưng cô thở dài - " Đột nhiên em cảm thấy chị hình như không hề hạnh phúc "

" Từ rất lâu rồi, loại hạnh phúc đó không có trong từ điển cuộc đời chị "

Cô bắc một nồi nước lên rồi cho trứng vào luộc. Lời nói vẫn đều đều như vậy.

Anh bất lực nhìn chị gái mình. Thẩm Nguyên sợ những lúc cô tỏ ra lạnh lùng như vậy. Bề ngoài càng mạnh mẽ bao nhiêu thì bên trong càng đau đớn bấy nhiêu. Anh không biết được chị ấy đang cất giấu thứ gì trong trái tim mình. Thứ đã khiến chị ấy trở nên giống như ngày hôm nay. Bất cần với mọi thứ.

" Em đi ngủ đây. Chị ngủ ngon "

Thẩm Nguyên ngáp một cái rồi tạm biệt cô lên lầu.

Khi căn bếp chỉ còn mình cô, Thẩm Khả đứng đó mệt mỏi dựa vào thành bếp. Đôi mắt trong veo nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thở dài một cái. Đêm yên tĩnh như thế này càng làm người ta cảm thấy cô đơn hơn.

=============================

Hai ngày sau, lễ cưới diễn ra. Hôn lễ của Thẩm Khả được tổ chức ngay tại biệt thự vừa được xây dựng dành tặng riêng cho Mạnh Triết và cô, ngôi biệt thự Khả An này được Mạnh Vĩ Nhân âm thầm xây cất và dành tặng riêng cho hai người như một món quà cưới.

" Chị Thẩm Khả, chị đẹp quá. Thật không ngờ chiếc váy này lại do Eric may ra, em từ trước đến giờ không nghĩ anh ấy lại có thể thiết kế váy cưới đẹp như thế này "

Stella đứng bên cạnh mặc chiếc đầm dài màu kem thanh lịch, hết lời khen ngợi cô. Hôm nay, cô nàng và Vi Anh được vinh dự trở thành phù dâu của Thẩm Khả.

Cô ngồi trong phòng trang điểm, nhìn ngắm mình trong gương. Lúc này, Vi Anh bước vào khẩn trương thúc giục cô.

" Chị Thẩm Khả, sắp đến giờ làm lễ rồi, chúng ta phải mau chóng ra ngoài thôi "

Thẩm Khả vẫn rất bình tĩnh không có chút gì gấp gáp, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy. Stella vội vàng chỉnh váy giúp cô đứng lên.

" À đúng rồi, để em đi lấy bó hoa cưới, lúc nãy em đặt ở phòng bên cạnh " - Vi Anh chợt nhớ ra thứ quan trọng liền vội vã chạy đi lấy.

Thẩm Khả xoay người ngắm mình trong gương một lần nữa, hít sâu một cái rồi đưa tay vén khăn voan cưới xuống che đi gương mặt xinh đẹp.

Đột nhiên, Vi Anh trở lại phòng đầy hớt hải.

" Chết rồi, chị Thẩm Khả, bó hoa cưới không biết vì sao không thấy đâu nữa "

" Sao lại như vậy được ? Lúc nãy chị và em để bó hoa trên chiếc bàn gỗ mà " - Stella có chút hoảng hốt.

" Đúng vậy, nhưng giờ không thấy bó hoa hồng trắng đâu nữa. Chỉ thấy thứ này "

Trên tay Vi Anh cầm một bó hoa oải hương màu tím, bao bọc xung quanh là một vòng cây lúa mạch, được bó chặt lại với nhau bằng sợi ruy băng màu trắng.

Thẩm Khả cả người cứng đờ nhìn trân trân vào bó hoa oải hương. Cô cầm lấy nó, bàn tay khẽ run rẩy. Cô còn nhớ, còn nhớ hoa oải hương và cây lúa mạch này.

Hôm hẹn hò cùng hắn ở Tây Phú, hai người đi ngang qua một cửa hàng bán hoa. Vừa nhìn thấy chậu cây phong lữ, cô đã dừng lại và nhìn ngắm nó.

Lúc đó, Thẩm Khả đã quay sang kéo tay hắn - " Chiêu Thuấn, anh phải nhớ cho rõ, hoa em thích là hoa phong lữ. Màu em đặc biệt thích là màu tím "

Hắn nhìn cô có chút tức cười - " Làm gì có ai như em chứ ? Bắt người khác ghi nhớ sở thích của mình "

Thực ra Thẩm Khả biết tất cả sở thích của cô hắn đều nắm rất rõ. Cô không biết vì sao lại như vậy, nhưng cách hắn quan tâm cô đã cho thấy rõ điều đó.

" Chiêu Thuấn, anh thích hoa gì nhất ? " - Cô lại hỏi.

" Làm gì có ai đi hỏi đàn ông thích hoa gì chứ ? " - Hắn cong môi nhìn cô.

Thẩm Khả lại giở giọng nhõng nhẽo - " Nhưng mà em muốn biết, nói em nghe đi "

Hắn khoanh tay suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời cô - " Tôi không có hoa gì đặc biệt yêu thích cả. Nhưng mà tôi thích ngắm oải hương, cánh đồng lúa mạch cũng rất đẹp "

" Anh thích những loại hoa đơn giản như thế sao ? Tuy em thích màu tím nhưng oải hương thì em không đặc biệt yêu thích. Vì nó quá nhỏ bé lại đơn giản, oải hương chỉ đẹp khi có nhiều cây như tạo thành một bó hay cả một cánh đồng. Lúc ấy thì oải hương mới thực sự đẹp. Còn hoa phong lữ dù khi đứng một mình, hoa phong lữ vẫn rất rực rỡ. Đặc biệt là mùi thơm của nó rất đặc trưng nữa " - Cô bắt đầu luyên thuyên với hắn.

Hắn vẫn đứng bên cạnh lắng nghe Thẩm Khả nói, còn mở miệng chê loài hoa cô yêu thích có chút màu mè. Sau đó mới điềm đạm cười nói - " Tôi thích hoa oải hương không chỉ vì sự đơn giản của nó mà còn vì ý nghĩa của nó nữa "

" Ý nghĩa gì cơ ? " - Cô tò mò hỏi.

Nhưng hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt gian xảo, chậm rãi nhả ra mấy chữ - " Không nói cho em biết "

" Gì chứ ? Nói cho em biết đi " - Thẩm Khả lật đật chạy theo hắn, không cam lòng hỏi.

Hắn vẫn chỉ cong môi, không thèm trả lời cô. Làm Thẩm Khả lẽo đẽo theo sau hắn như một con cún con.

Ngay từ khi đó, sở thích của Thẩm Khả và hắn đã khác nhau như vậy rồi. Cô thích những thứ rực rỡ còn hắn thì lại thích sự đơn giản.

Hiện tại, nhìn bó hoa trong tay, trái tim lạnh giá bấy lâu của cô như có một khe hở nứt ra.

Rất lâu sau này, Thẩm Khả mới biết được ý nghĩa của loài oải hương tím.

Hoa lavender mang ý nghĩa của sự thủy chung. Có người còn cho rằng oải hương mang hàm ý là sự nghi ngờ, nhưng người Trung Quốc lại nói hoa oải hương hàm chứa ý nghĩa "chờ đợi tình yêu".

Chờ đợi tình yêu...

Oải hương trong tay cô vẫn còn rất tươi mới, còn có hương thơm dịu nhẹ. Nó so với bó hoa cưới của cô có phần giản đơn hơn rất nhiều, nhưng có chút gì đó rất tự nhiên không giả tạo.

Bó hoa này vì sao lại ở đây ? Nó là của ai ? Còn hoa cưới của cô ? Thẩm Khả nghĩ ra vô số trường hợp. Rồi trong vô thức cô bắt đầu sợ hãi.

" Chị Thẩm Khả, chị sao vậy ? Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài thôi. Mọi người đang chờ chúng ta " - Vi Anh lo lắng nhìn cô.

Stella nhìn bó hoa trong tay cô gấp rút nói - " Hay là cứ dùng bó oải hương này đi. Em thấy nó cũng khá đẹp "

Thẩm Khả cũng không còn cách nào khác đành cầm bó hoa ra ngoài. Chuẩn bị tiến hành hôn lễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.