Theo bản thảo, công thức xà bông của cậu có thể “trị” được sẹo mụn trên mặt các cô nương.
Trên lá thư nặc danh của mình, cậu đã nhắc Tứ hoàng tử hãy mau trở về “trị” bệnh của Đại hoàng tử. Vấn đề là hồi đi học cậu lười quá, thành ra bây giờ không biết viết chữ phồn thể. Giờ làm người cổ đại, cậu cứ cảm thấy mình đang viết sai chính tả.
Đã thế lại còn sai cùng một chữ trên cả hai tờ giấy chứ.
Không thể nói Vũ Văn Mân quá thông minh, nếu không thì sao hắn có thể hạ bệ nhiều người như vậy. Hắn chỉ cần nhìn chữ viết là có thể nhận ra người đưa thư nặc danh là Lục Hàm Chi.
Nếu giờ không thừa nhận thì còn kịp không?
Có lẽ Vũ Văn Mân đã đoán ra cậu muốn chối, vì thế hắn cầm theo trọng kiếm, lao đến chặn trước mặt cậu.
Lục Hàm Chi run rẩy. Cậu có thể cam đoan, nếu không thừa nhận thì đầu cậu sẽ bị bổ đôi luôn!
Cậu lí nhí: “Vương gia thật đúng là… Ta giúp ngài mà ngài còn hù doạ ta như vậy?”
Tất nhiên đối phương không có cảm tình dư thừa với cậu, hắn cười lạnh bước về phía cậu: “Trong tay Đại hoàng huynh của ta có một lá thư nặc danh của ngươi. Lúc đó huynh ấy chưa gặp nạn, vậy mà ngươi lại nhắc huynh ấy trốn cẩn thận. Ngươi biết trước có người định ra tay sao? Ai?”
Vũ Văn Mân ngưng một chút rồi lại tiến lên, tiếp tục hỏi: “Ngươi và kẻ đó có quan hệ như thế nào?”
Lục Hàm Chi hơi tức giận, cậu cũng bước lên và nói: “Sao ngài vô lý quá vậy? Nếu ta với kẻ đó có quan hệ thì ta mất công báo tin cho các ngài làm gì? Chỉ là ta không muốn thấy nhị ca của ta phải đau lòng, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt thôi!”
Tất nhiên những lời đồn về Lục Húc Chi và Vũ Văn Giác đã từng tới tai Vũ Văn Mân. Đó là chuyện của đại ca, hắn không tiện nói. Chỉ cần đại ca thích, huynh ấy lựa chọn như thế nào thì hắn đều ủng hộ.
Vũ Văn Mân nhìn chằm chằm Lục Hàm Chi, hỏi: “Tại sao ngươi không gả vào phủ Thái tử?”
Lục Hàm Chi cũng không thèm khách sáo với Vũ Văn Mân nữa, cậu lạnh lùng đáp: “Ta không muốn.”
Vũ Văn Mân: “Cha đứa trẻ kia là ai?”
Lục Hàm Chi: “Ta không nói đấy.”
Vũ Văn Mân: “Hử?”
Lục Hàm Chi: “Có nói thì ngài cũng có quen đâu.”
Trọng kiếm của Vũ Văn Mân rơi xuống đất, Lục Hàm Chi do dự: “Là một kẻ phụ bạc ngu ngốc…” Cậu chậm rãi nhắm mắt, ánh mắt hiện lên vài phần đau thương: “Ta không muốn nhắc đến hắn nữa, chỉ khiến ta thêm sầu thôi.”
Hệ thống trong không gian chấn động tinh thần. Thấy chưa, nhà biên kịch đại tài lại online rồi đó!
Lúc này, Lục Hàm Chi trong mắt Vũ Văn Mân chỉ là một tiểu lang quân bị tình yêu làm tổn thương. Hắn liếc nhìn Lục Hàm Chi, không muốn ép hỏi cậu nữa.
Hiện tại Vũ Văn Mân vẫn chưa hoàn toàn hắc hoá, nơi ký thác tình cảm của hắn vẫn còn sống. Nhung phi tuy bị cấm túc, nhưng bà vẫn được chăm sóc chu đáo tại Thần Hi Các. Đại hoàng tử cũng đã hạ sốt, mỗi ngày hắn đều được uống thuốc Lục Hàm Chi đưa, còn được cậu “châm cứu” vào mông cho.
Có hai vị Phật này, Vũ Văn Mân sẽ không hắc hoá.
Lục Hàm Chi thầm cầu nguyện, mong hai vị sống lâu trăm tuổi, cứu giúp Đại Chiêu thoát khỏi cảnh sinh linh đồ thán. Để ta được sống thêm mấy năm nữa.
Ngay khi Lục Hàm Chi cho rằng Vũ Văn Mân còn muốn làm khó dễ mình, đối phương lại vác trọng kiếm đi ra ngoài.
Đi tới cửa, hắn nghiêng đầu nói với cậu một câu: “Cảm ơn.” Sau đó, hắn đẩy cửa rồi rời đi.
Lục Hàm Chi còn chưa kịp tiêu hoá lời cảm ơn đó thì đã nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở bên tai: [Chúc mừng ký chủ vừa được cộng thêm ba điểm trung thành với quân vương].
Lục Hàm Chi:???
Quả nhiên Vũ Văn Mân có đầu óc không giống người bình thường, không biết cả ngày hắn toàn nghĩ cái gì. Thôi quên chuyện đó đi, không ra chiêu theo lẽ thường mới đúng kịch bản của bạo quân tương lai chứ.
Chỉ cần đừng giở trò gì với cậu, hắn thích làm gì cũng được.
Hôm sau, cậu nhận được giấy tờ đất của cửa hàng.
Cửa hàng nằm trên đường cái tại huyện Vĩnh Hưng ở phía nam kinh thành, không lớn, rộng khoảng 5-60 mét vuông. Theo lời Tại Ngự, trước đây cửa hàng này từng bán các loại phấn. Do ông chủ chuyển về phương nam nên cửa hàng hiện đang bỏ trống.
Lục Hàm Chi cùng Tại Ngự đi thăm quan một chút, từ kích thước tới cách bố trí đều khiến cậu vô cùng hài lòng.
Chiều hôm đó, cậu đưa công thức xà bông cho Tại Ngự, dặn hắn làm các loại xà bông khác nhau theo công thức mà cậu đã viết. Cậu cũng viết công thức làm dầu gội bồ kết thủ công, bảo thợ pha chế theo.
Chắc các cô nương đều sẵn lòng dùng thử những sản phẩm này.
Lục Hàm Chi liếc nhìn quá trình hoàn thành nhiệm vụ của mình, thấy GDP đang âm. Bởi vì mua hương liệu hay trả tiền cho người làm thì đều cần tiêu tiền. Nhưng không quan trọng, mục tiêu hiện tại của cậu là kiếm ba mươi lượng bạc. Xem đây, cậu sẽ kiếm được số tiền đó trong một ngày!
Lục Hàm Chi tự tin bừng bừng vung tay, yêu cầu Tại Ngự mời một nhóm xiếc tới biểu diễn trước cửa hàng trong ba ngày để thêm phần náo nhiệt. Chiêu này chính là mồi nhử để người dân biết sẽ có cửa hàng khai trương ở đây. Vì không ai biết cửa hàng này buôn bán thứ gì, họ sẽ càng tò mò hơn.
Lục Hàm Chi cũng thuê một số nghệ nhân làm tò he để tặng cho trẻ em qua đường.
Có người đoán cửa hàng này bán điểm tâm như mứt hoa quả, có người đoán là bán đồ chơi trẻ em, có người lại đoán là bán ngũ cốc.
Lục Hàm Chi cũng không vội, cậu cứ để họ đoán già đoán non, còn mình thì thong thả yêu cầu mọi người đẩy nhanh tốc độ làm việc, cố gắng trong ba ngày làm ra được 500 bánh xà bông và một số loại dầu gội tự chế khác.
Xe ngựa của Lục Hàm Chi trở lại thôn trang lúc gần chính ngọ. Vừa vào cửa, đang chuẩn bị xuống xe ngựa thì gặp Lục Húc Chi.
Lục Hàm Chi thấy Lục Húc Chi thì vui vẻ bước tới: “Nhị ca? Huynh tới rồi sao?”
Sắc mặt Lục Húc Chi hơi tái xanh, nhưng trông hắn vẫn khá có tinh thần. Ấn đường hắn hơi nhăn lại tạo thành hình chữ “xuyên” (川), có vẻ do đang lo lắng cho Vũ Văn Giác.
Khi thấy Lục Hàm Chi, cơ mặt Lục Húc Chi lập tức thả lỏng. Lục Húc Chi và Lục Thần Chi là hai người anh luôn cưng chiều em trai hết mực, nếu không thì cậu em trai này đã chẳng bị chiều tới mức coi trời bằng vung.
Không biết vì sao, Lục Hàm Chi cực kỳ yêu quý Lục Húc Chi. Cậu lao thẳng vào lòng hắn, ôm thật chặt.
Lục Húc Chi để cậu tùy ý, dùng quạt nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu: “Sao lại gầy thế này, dạo này không chịu ăn uống tử tế à?”
Lục Hàm Chi nghe là biết mình lại có lộc ăn rồi. Nhị ca của cậu luôn như vậy, chỉ cần có đồ ăn ngon thì sẽ luôn nghĩ đến em trai của mình.
Quả nhiên ngay sau đó, Lục Hàm Chi thấy hai gã hầu nâng một hộp đồ ăn thật to từ trên xe ngựa xuống.
Họ mang hộp đồ ăn vào phòng theo lệnh của Lục Húc Chi.
Lục Húc Chi đọc rất nhiều sách, còn giỏi võ nghệ. Dáng người hắn tuy không quá cao to nhưng cũng thuộc dạng khí phách hiên ngang. Hắn nhấc bổng Lục Hàm Chi, nói: “Nhìn đệ này, gầy như bộ xương khô vậy. Nhanh nào, nhị ca có mang món đệ thích để bồi bổ cơ thể đó.”
Nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn ngon, toàn là những món bình thường Lục Hàm Chi rất thích ăn, mũi cậu bỗng nghẹn lại.
Cậu khịt mũi, kéo tay Lục Húc Chi: “Nhị ca yên tâm. Chưa tới giờ ăn cơm, đệ sẽ dẫn nhị ca đi gặp một người.”
“Gặp người?” Lục Húc Chi hỏi: “Gặp ai chứ? Cháu trai của ta đâu?”
“Không phải gặp A Thiền đâu.” Lục Hàm Chi nói: “Đợi lát nữa là ca sẽ biết.”
Lục Húc Chi đi theo Lục Hàm Chi đang thần thần bí bí tới sân sau.
Sân sau có tường cao, ngói đen, nếu không có lệnh của Lục Hàm Chi thì không ai dám tiến vào.
Hai huynh đệ vòng qua tường hoa rồi tiến vào một gian phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra, họ đã nghe được âm thanh từ trong truyền tới: “Hàm Chi? Đệ về rồi sao? Không phải lại châm cứu cho ta đấy chứ? Cái này… chúng ta có thể thương lượng được không? Ta cảm thấy mình khoẻ hơn nhiều rồi, có thể ngừng châm được không? “
Lục Húc Chi đứng ở cửa khiếp sợ đến mức không nói thành lời, tay cầm quạt của hắn bắt đầu run lên.
Chỉ cách nhau có vài bước chân nhưng hắn vẫn chưa dám đi sang.
Đại hoàng tử thấy người kia mãi chưa vào bèn tự mình đi ra đón, thấy người đang đứng ở cửa thì sửng sốt.
“Húc… Húc Chi?” Tiếng “Húc Chi” vừa vang lên, hốc mắt cả hai người đã đỏ hoe.
Cuối cùng Lục Húc Chi đi hai bước thật nhanh, nắm tay Vũ Văn Giác rồi cẩn thận quan sát hắn ta, sự lo lắng trong ánh mắt đã bị Lục Hàm Chi đứng ở bên cạnh thấy rõ.
Có đánh chết thì cậu cũng không tin họ không có gì với nhau.
Không những có vấn đề, cậu khẳng định hai người này… đã phát triển đến một mức nhất định rồi.
Chắc chắn đã từng ngủ với nhau luôn!
Nếu không thì sao mà một người chết, người còn lại đã sống mà như chết, không thể gượng dậy. Hơn nữa, Lục Hàm Chi cũng là một bé gay, cậu có thể cảm nhận rõ ràng tiến trình tình cảm của một cặp gay khác.
Nếu đã đoán ra, cậu cũng không muốn ở đây làm bóng đèn. Thấy hai người đắm chìm trong hạnh phúc khi được gặp lại sau xa cách, Lục Hàm Chi lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong phòng, Lục Húc Chi lo lắng nắm tay Vũ Văn Giác, nhỏ giọng nói: “Điện hạ thấy thế nào? Ta nghe tin mà choáng váng. Ta đã làm mọi cách nhưng vẫn không hỏi được tin tức gì về điện hạ. Có người muốn điện hạ chết sao? Thật độc ác! Nghe tin điện hạ được Tứ hoàng tử cứu về, ta thấy nhẹ nhõm hẳn. Mấy ngày hôm nay ta phải chuẩn bị cho kỳ thi, hy vọng có thể trúng tuyển, cũng có thể giúp điện hạ xây dựng quan hệ. Hiện tại ta chưa có công danh gì, thật vô dụng!”
Vũ Văn Giác đứng dậy bịt miệng hắn: “Ta không đồng ý cho ngươi nói như vậy. Ai nói ngươi vô dụng? Ngươi là một người văn võ toàn tài hiếm có của triều ta! Ngươi là… Húc lang của ta.”
Lục Húc Chi ôm Vũ Văn Giác, đau lòng nói: “Sao điện hạ lại gầy như vậy? Điện hạ đang bị bệnh sao?”
Vũ Văn Giác cũng không muốn nói dối Lục Húc Chi nên đã kể lại toàn bộ chuyện trong ngục.
Lục Húc Chi giận tới mức các ngón tay đều run lên: “Bọn chúng biết điện hạ không quan tâm tới ngôi vị hoàng đế, vậy mà lại hại điện hạ chỉ vì muốn kìm kẹp Nhung tướng quân! Thật đáng hận!”
Vũ Văn Giác ho nhẹ, khẽ khàng an ủi: “Đừng lo, mọi chuyện đều ổn rồi. Cũng nhờ y thuật của Hàm Chi, châm cứu mấy lần, bệnh tình của ta đã đỡ được nửa rồi.”
“Y thuật của Hàm Chi?” Lục Húc Chi nhăn mày: “Đệ ấy đâu biết gì về châm cứu, từ nhỏ tới giờ đệ ấy còn chưa đụng vào việc nhà, cũng không đọc sách thánh hiền, chỉ biết ăn với chơi thôi!”
Vũ Văn Giác khẽ cười: “Là Hàm Chi thật mà. Ngươi chưa hiểu hết về đệ đệ của mình, đứa trẻ đó có y thuật rất giỏi đấy!”
Một lúc sau tại tiền viện, trước giường của Lục Linh Hi.
Lục Húc Chi nghiêm túc nhìn Lục Hàm Chi: “Đệ nói đi!”