Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 75




Edit + Beta: Vịt

Tạ phu nhân nghe âm thanh không có vấn đề gì, Thẩm Gia Ngôn có chút bận tâm: "Bác không sao chứ? Mỹ Hân tìm bác khắp nơi đấy."

"Không sao, cùng bạn bè ra ngoài tụ tập chút, điện thoại không cầm, bác về ngay đây."

Người không có chuyện gì là được, Thẩm Gia Ngôn cũng không tiện hỏi nữa, sau khi cúp gọi lại cho Tống Mĩ Hân, xuống lầu nhìn, Tạ Kế Hiên vẫn đang cưỡi ngựa.

Con ngựa này lúc cậu vừa tới đã thấy qua, con ngựa cao to màu đỏ thẫm, uy phong lẫm liệt, cực kỳ đẹp trai. Ngay cả Thẩm Gia Ngôn không hiểu về ngựa, cũng nhìn ra được là ngựa tốt. Lúc này, Tạ Kế Hiên đang cưỡi phi như bay mà qua, oai hùng mạnh mẽ, giống như tướng lĩnh xông qua ải.

Thẩm Gia Ngôn hâm mộ nghiến răng nghiến lợi, anh thì cưỡi thoải mái, mình tối qua bị sắp đặt cả đêm, hiện tại chỉ có thể khó chịu nhìn, không công bằng!

Tạ Kế Hiên cưỡi xong, dắt ngựa tới đây chào hỏi với cậu, "Đây là Tái Cách Nhất Thế, 4 tuổi, ngựa đua giải ngũ, nhũ danh Oẳng Oẳng."

(Tui nghĩ ông Hiên muốn đặt tên con ngựa là "soái ca một đời" (soái ca nhất thế [Shuàigēyīshì] (帅哥一世)), nhưng chắc là ngượng quá nên đọc lái tên con ngựa đi (Tái cách nhất thế (赛格一世) đọc là [sàigēyīshì]; còn cái nhũ danh ban đầu tui định để tên Hán Việt là Uông Uông cho con ngựa nó đỡ tủi thân nhưng lại nghĩ tới độ muối của ông Hiên nên tui chuyển qua thuần Việt luôn. Chủ nhân như lìn đặt tên con ngựa là tiếng chó kêu =))))))

"......"

Oẳng Oẳng? Anh để Alex nghĩ thế nào.

Oẳng Oẳng cực kỳ cao ngạo, có phong phạm của vương giả, điểm này ngược lại giống với Tạ Kế Hiên. Thẩm Gia Ngôn sờ sờ thích không buông tay, nhìn ra được trải qua chăm sóc tỉ mỉ, da lông mượt mà bóng loáng, cơ bắp phía dưới hàm chứa sức lực âm thầm, thật là một thằng nhãi mê người.

Được Thẩm Gia Ngôn vuốt, Oẳng Oẳng không nhịn được vẫy vẫy tai, nhưng cũng không rời đi, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, để cho Thẩm Gia Ngôn đã nghiện tay.

Tạ phu nhân thu điện thoại lại, tương phản với âm thanh bình tĩnh không gợn sóng trong điện thoại, sắc mặt bà rất trầm trọng.

Bà vốn muốn về nhà mang ít đồ ngon tới cho Bảo Bảo, vừa lúc cũng thu dọn ít đồ quay lại, nhưng không nghĩ tới vừa mới vào cửa, Tạ Kính Đông theo sau đến. Tạ phu nhân vốn mặc kệ ông ta, trước kia mặc kệ làm ồn thế nào, Tạ Kính Đông cũng không chiếm lý, cuối cùng đều sẽ rơi vào kết cục chật vật rời khỏi.

Nhưng hôm nay Tạ Kính Đông lại vô cùng có chí khí, Tạ phu nhân không muốn để ý ông ta, nhưng lời Tạ Kính Đông nói ra sau đó, lại khiến bà ngây ngẩn.

"Chúng ta ly hôn đi."

Tạ Kính Đông không nhanh không chậm, dường như đã quyết định chủ ý, chỉ chờ Tạ phu nhân đồng ý, liền lấy đơn ly hôn ra.

Nhìn mắt Tạ phu nhân lộ ra kinh ngạc, trong lòng Tạ Kính Đông không khỏi cười lạnh, sợ rồi đi. Trước kia lời hay nói ra bà cứ nhăn mặt với tôi, bà cho rằng bà lợi hại sao, còn không phải là tôi nhường bà. Cọp không phát uy, bà coi tôi là mèo bệnh phải không, đã không biết phân biệt như vậy, vậy hôm nay sẽ khiến bà nếm thử cái gì gọi là biết vậy chẳng làm!

Ông ta biết, Tạ phu nhân cái gì cũng dám làm, thậm chí dám đánh ông mắng ông, nhưng ly hôn là mệnh môn của bà, bà tuyệt đối không dám làm.

Hai nhà Tạ Đổng hồi đó lúc thông gia, Tạ gia nhưng là cho Đổng gia đủ ích lợi, còn giúp Đổng gia vượt qua ải khó, có đại ân. Có thể nói không có sự trợ giúp của Tạ gia, Đổng gia đã sớm không biết lênh đênh ở đâu rồi. Lúc Tạ phu nhân kết hôn cũng đã nói chỉ cần Tạ gia còn một ngày, bà chính là con dâu Tạ gia.

Ly rồi, chính là làm trái với lời thề hồi đó, chính là vong ân phụ nghĩa.

Tạ Kính Đông bắt được mệnh môn này, không sợ hãi.

Sắc mặt Tạ phu nhân không tốt lắm: "Sao đột nhiên muốn ly hôn, ông không phải sống tốt với phụ nữ bên ngoài sao."

Kỳ thực Tạ Kính Đông đâu sẽ ly, ông ta chính là biết Tạ phu nhân sẽ không ly, muốn dọa người tìm mặt mũi, hung hăng xả giận, "Bà không cần biết, hai chúng ta đã sớm đi đến 1 bước này, bà cũng là lúc nên học được buông tay, tôi đã không yêu bà, tôi và Đường Kính mới là chân ái."

"......" Tạ phu nhân nói: "Ông phải biết, hai chúng ta ly hôn sẽ phải đối mặt rất nhiều chuyện, ông làm xong chuẩn bị thừa nhận rồi sao?"

Hồi đó lúc Tạ Kính Đông ngoại tình, Tạ phu nhân đã nghĩ xong sau này nên làm thế nào rồi, cùng lắm thì chịu đựng, bà có thể làm được, chỉ cần không dẫn tiểu tam về nhà, bà có thể coi như không nhìn thấy. Đời này bên cạnh con là được, Tạ Kính Đông muốn làm cái gì bà không ngăn cản.

Bà đã sớm coi Tạ Kính Đông chết rồi, kết quả hiện tại người chết này muốn ly hôn với bà, đây là bà không nghĩ tới.

"Đã làm xong, đây là đơn ly hôn, chờ bà ký."

Tạ Kính Đông ném đơn xuống, phủi phủi đít, tiêu sái rời đi, còn lại Tạ phu nhân đối diện tờ giấy này thất thần.

Trong lòng lo lắng, Tạ phu nhân muốn yên tĩnh, suy nghĩ một ngày, ngay cả cơm cũng không ăn, càng không nhận điện thoại của Tống Mĩ Hân. Buổi tối nhớ tới, mới có tâm tư giở điện thoại ra xem.

Vừa nhìn, đúng lúc nhận được điện thoại của Thẩm Gia Ngôn.

Nhớ tới hai người đang nghỉ phép, Tạ phu nhân đương nhiên không thể nói thật, liền nói dối. Chuyện này, tự bà gánh chịu là được.

Lúc nhanh chóng chạy về nhà Tống Mĩ Hân đã ngủ, Bảo Bảo cũng đang ở trong phòng mình vù vù ngủ, Tạ phu nhân an tâm cũng đi ngủ. Hôm sau thức dậy lại nhận được điện thoại của Tạ Kính Đông, yêu cầu bà nhanh ký, nếu không tìm luật sư cưỡng chế ly hôn.

Đây thật sự khiến Tạ phu nhân phát sầu, điện thoại gọi qua muốn nói chuyện với Tạ Kính Đông, cũng bị cự tuyệt.

Lúc đang không biết như thế nào cho phải, Tạ Kế Hiên và Thẩm Gia Ngôn quay về.

"Sao về rồi?" Không phải nói muốn chơi một tháng sao, lúc này mới mấy ngày.

Tạ Kế Hiên nói: "Trong nhà xảy ra chuyện gì?" Anh sau khi biết Tống Mĩ Hân gọi điện thoại tới, liền biết mẹ anh nhất định có chuyện. Cho nên hai người sau khi thương lượng, liền quyết định về trước.

Rốt cuộc không thể gạt được con ruột, Tạ phu nhân nói sự tình, bà đang không biết nên làm thế nào.

Đây là lần đầu tiên bà cảm giác được sự trưởng thành chân chính của con trai, có thể thay mẹ làm chủ rồi. Trước kia dù bản lĩnh thế nào, ở trước mặt bà chỉ cảm thấy vẫn là trẻ con.

Tạ phu nhân vui mừng không biết nên khóc hay cười.

Tạ Kế Hiên sau khi nghe xong, như đinh đóng cột nói: "Con ủng hộ mẹ ly hôn."

Tạ phu nhân nghĩ đến anh còn nói như vậy, chỉ là trong lòng bà băn khoăn ngàn vạn, sao có thể nói ly là ly, "Mẹ vẫn chưa nghĩ xong."

"Cái này có gì phải nghĩ, mẹ không cần cảm thấy có lỗi với Tạ gia, nên làm đều làm rồi, mẹ không có lỗi với bọn họ."

"Ân tình mà Đổng gia thiếu, dựa vào cái gì để tự mẹ báo ân, hai cậu của con đã làm cái gì sao? Mẹ hiện tại quấn mình bên cạnh Tạ Kính Đông, một chút cũng không đáng giá, cũng không cần thiết. Ông ta nói rất đúng, nên buông tay thì buông tay."

"Nhưng mà......" Tạ phu nhân nhưng không cách nào hạ quyết tâm.

Tạ Kế Hiên lắc đầu, chuyện ly hôn này anh đã sớm nói, nhưng mẹ anh chính là không có cách nào bỏ qua cho chính mình, hai mươi mấy năm, là lúc giải thoát.

"Không được nhưng mà nữa." Sắc mặt Tạ Kế Hiên lạnh xuống: "Mẹ biết nên làm thế nào."

Nhìn con trai đi, Tạ phu nhân có chút sợ, "Kế Hiên......"

"Tạ phu nhân, buông tha cho bản thân bác, cũng là buông tha cho Kế Hiên." Tạ phu nhân chịu đựng gánh nặng, Tạ Kế Hiên đâu phải là không phải, khả năng còn chịu đựng nhiều hơn mẹ anh.

Nghe lời của Thẩm Gia Ngôn, Tạ phu nhân sửng sốt, như có tỉnh ngộ, không nói gì cúi đầu.

"Anh không sao chứ." Thẩm Gia Ngôn rất lo lắng cho Tạ Kế Hiên, thấy anh ngồi ở thư phòng không nói một lời, trầm mặt, suy nghĩ có nên mở miệng hay không, rốt cục vẫn là không cách nào bỏ mặc mình anh.

"Có sao." Tạ Kế Hiên uống một ngụm trà nóng bà xã pha, hòa hoãn.

Thẩm Gia Ngôn cười, "Không tới xem Bảo Bảo sao, nó khẳng định rất nhớ anh."

"Bộ dáng hiện tại của anh đi sẽ dọa nó."

Thẩm Gia Ngôn ngồi trên bàn, nắm lấy tay anh, Tạ Kế Hiên thật sự là người cha tốt, cho dù bọn họ cuối cùng không ở cùng nhau, tự anh cũng có thể chăm sóc Bảo Bảo tốt. "Anh luôn phải cho mẹ anh thời gian suy nghĩ kỹ, em tin bà ấy sẽ nghĩ thông."

"Thật sao?" Tạ Kế Hiên ngẩng đầu, "Em quả thực là nàng dâu tốt."

"......"

Anh vẫn là ngậm miệng lại đi.

"Đừng giận." Thẩm Gia Ngôn nói: "Em đói rồi, anh đói không?"

Bụng Tạ Kế Hiên kêu ọt một tiếng, mặt không biểu tình nói: "Vậy anh đi theo em đi ăn cơm, ai bảo anh là người chồng tốt chứ."

"......"

Hai người ăn một bữa cơm no, về nhà vệ sinh xong rất nhanh đi ngủ, lặn lội đường xa, đã sớm mệt mỏi vô cùng. Lúc này, ngoại trừ phòng của Tạ phu nhân, cả biệt thự đều lâm vào bóng tối.

Tạ Kính Đông sáng sớm thức dậy thần thanh khí sảng, Đường Kính rót cafe cho ông ta, "Đổng Khả Thục trả lời anh chưa?"

Tạ Kính Đông cười lạnh: "Đoán chừng đang buồn đấy, em xem đi, hai hôm nữa bà ta phải đến nhận sai với anh."

Đường Kính trong lòng mong đợi mơ hồ: "Vạn nhất bà ta muốn ký thật thì làm sao đây?"

"Không thể nào." Tạ Kính Đông như đinh đóng cột, "Bà ta không dám ly hôn đâu, anh hiểu bà ta, nếu không cũng sẽ hai mươi mấy năm cũng không động tĩnh, yên tâm."

Đường Kính không có gì yên tâm hay không, bà ta ước gì nhanh chóng ly.

Tạ Kính Đông ăn điểm tâm, đột nhiên nhận được điện thoại của Tạ phu nhân. Tạ phu nhân ở trong điện thoại nói rõ muốn hẹn ông ta nói chuyện, Tạ Kính Đông cười lạnh đáp ứng, hai người hẹn thời gian, vào tối nay.

Để điện thoại xuống, Tạ Kính Đông cười đắc ý, "Xem đi, hôm nay đã không chờ kịp, em hôm nay đừng làm việc, đi cùng anh."

Rất nhanh đến thời gian hẹn, mọi người hai phe tới nơi. Tạ Kính Đông tới khá muộn, cố ý muốn cho Tạ phu nhân chờ thêm chút thời gian, muốn để bà chịu nhiều thêm chút đau khổ.

Tạ Kế Hiên Thẩm Gia Ngôn cũng ở đây.

Thẩm Gia Ngôn nhìn cái đức hạnh thối này của Tạ Kính Đông, vậy mà mang theo tiểu tam tới sóng đôi với vợ con, đây là chuyện người làm sao, loại tra nam này tại sao phải sinh ra để vấy bẩn đàn ông bọn họ.

Cậu ghê tởm Tạ Kính Đông, cũng không đứng dậy chào hỏi với ông ta. Tạ Kính Đông vừa tiến đến, thấy bọn họ ai cũng không động đậy, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới đợi lát nữa Tạ phu nhân phải cúi đầu với ông ta, trong lòng lại thoải mái chút.

Làm trận địa lớn như vậy, mang cả con trai đến. Một mình không khuyên được ông, cho nên cũng dẫn theo con trai đến, vì không ly hôn, muốn đánh bài thân tình?

Tạ Kính Đông nghĩ vui vẻ, ngồi xuống nói: "Có chuyện gì thì nói đi, tôi không có thời gian."

Tạ phu nhân thở dài: "Ông thật sự muốn ly hôn?"

Tạ Kính Đông gật đầu: "Thật, đã sớm nghĩ kỹ, bà nhanh lên." Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bà dám ly sao? Nhanh nói xin lỗi sớm chút thực tế hơn.

Ông nhìn, nhìn Tạ phu nhân từ trong túi lấy đơn ly hôn ra, muốn trả lại hay là muốn xé rách? Tạ Kính Đông ung dung chờ chuyện cười.

Tạ phu nhân ngẩng đầu, nhìn thẳng Tạ Kính Đông: "Tôi đồng ý ly hôn."

Vừa nói đẩy đơn ly hôn qua: "Tôi đã ký rồi, ông cũng ký đi."

Tạ Kính Đông trợn tròn mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.