Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 60




Edit + Beta: Vịt

Âm thanh thứ gì đó vỡ bộp trên mặt đất, cẩn thận nghe, còn là cái loại vỡ vụn.

Thẩm Gia Ngôn sát muối vết thương: "Em cảm thấy người này chính là một trong những đại fan của em trên weibo, cái người tên là Ông xã của Thẩm Gia Ngôn. Bởi vì 2 người thoạt nhìn khuyết tật trí tuệ y như nhau."

Vốn còn có thể gắn lại, lúc này triệt để theo gió tản mát đi.

Thẩm Gia Ngôn vừa lái xe vừa nói: "Hắn lại có ảnh hồi cấp 3 của em, em cũng không biết từ đâu đến, người này xem ra có chút điên cuồng, cực kỳ giống kiểu mấy người hoang tưởng, tinh thần có chút không bình thường trong phim."

Tạ · hoang tưởng · tinh thần không bình thường · Kế Hiên bị đả kích nghiêm trọng, đã không cách nào khởi động bình thường.

Thẩm Gia Ngôn dừng xe, trong đầu linh quang chợt hiện, cậu làm sao càng nói càng cảm thấy cảm giác quen thuộc chạm mặt mà đến, có phải rất giống ai đó hay không? Tỷ dụ như, Thẩm Gia Ngôn nghi ngờ nhìn Tạ Kế Hiên: "Sao anh không nói chuyện?"

Tạ Kế Hiên gắn xong trái tim nhỏ vỡ vụn của anh, "Có hình thì làm sao lại tinh thần không bình thường, nói rõ rằng người ta thích em tới mức không cách nào tự kiềm chế, đây không phải chuyện tốt sao."

Thẩm Gia Ngôn nghi ngờ càng nặng, "Anh làm gì mà giúp hắn nói chuyện? Anh không phải người kia chứ?"

Tạ Kế Hiên kiên quyết phủ nhận, "Sao có thể là anh, anh một chút cũng không khuyết tật trí tuệ được chứ."

"......"

Không có căn cứ sự thật Thẩm Gia Ngôn cũng không tiện đoán linh tinh. Thẩm Gia Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cười: "Mặc dù có chút khuyết tật trí tuệ, nhưng kỳ thực vẫn rất đáng yêu."

"......"

Đã nói ghét bỏ cơ mà??

Tinh thần không bình thường chỉ là cậu thuận miệng nói, người này hành động quả thực rất kỳ quặc, nhưng nhìn ra được là chân tâm thực lòng thích cậu. Có thể được người thích Thẩm Gia Ngôn rất cảm kích, nếu như đây là phương thức biểu đạt thích của hắn, chỉ cần không quá phận, Thẩm Gia Ngôn đều tôn trọng. Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ một chút còn rất đáng yêu. Mặc dù nói chuyện kỳ cục, nhưng bởi vì cậu mà làm việc không chút cẩu thả nào, cũng chưa từng vụng trộm quấy rầy cậu, đều là đặt ở bên ngoài nói, đây không phải rất tốt sao, nói rõ rằng là một người hiểu lý lẽ.

Ánh mắt Tạ Kế Hiên chợt lóe, không nghĩ tới còn có thể phong hồi lộ chuyển, khống chế giương khóe miệng lên: "Vậy sao, anh cũng cảm thấy rất đáng yêu."

Thẩm Gia Ngôn gật đầu: "Trên thực tế hẳn là người rất ngạo kiều, chính là loại người mặc dù ngoài miệng nói không thích, ngấm ngầm nhưng sẽ làm vì bạn. Cho dù thích thế nào, biểu hiện dù điên cuồng thế nào, cũng sẽ không tổn thương bạn, hiểu được có chừng có mực."

"Hẳn là người có tiền, quẳng cho em không ít tiền."

"Còn biết cut video, là một kỹ thuật trạch!"

Nghe một chút, nụ cười trên mặt Tạ Kế Hiên dần dần biến mất, hừ một tiếng: "Hắn biết anh cũng biết."

"......"

Thẩm Gia Ngôn có chút kinh ngạc: "Anh cũng biết cut video sao Tạ tổng?"

Tạ Kế Hiên hất cằm lên, "Còn là hồi tiểu học đã biết."

"......"

Không tập trung vào nghề chính nhe Tạ đại tổng tài.

"Các anh đều rất lợi hại, có tiền còn biết kỹ thuật, không giống em, chỉ biết diễn phim." Thẩm Gia Ngôn cảm thán, hiện tại người có tiền đều nỗ lực vậy sao? Thật là người so với người tức chết người.

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Anh còn lớn lên đẹp trai."

"......"

Sao mùi chua nồng vậy?? Vại dấm nhà ai thành tinh?

Chờ lúc một đống lớn fans chạy tới công viên lao động, không chết tâm ôm hi vọng tìm kiếm tung tích nam thần, hai người đã sớm về nhà.

Xe dừng xong, hai người lấy hết đồ trong cốp ra. Thẩm Gia Ngôn cầm lấy vali còn rất nặng, mở ra vừa nhìn, bên trong đủ dạng thứ gì cũng có, bên trong vậy mà còn có một cái lều. Thẩm Gia Ngôn nhất thời nghĩ đến ánh mắt Tạ Kế Hiên lúc nhìn thấy công viên lao động, hóa ra cư nhiên là chuyện như vậy sao?

Anh chẳng lẽ cho rằng cậu nói ra ngoài chơi là ý tứ muốn đi du lịch sao? Thẩm Gia Ngôn nghĩ tới tâm tình ôm mong đợi dáng vẻ thu dọn hành lý của Tạ Kế Hiên, đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với anh.

"Tôi nay đừng đi nữa, anh bảo đầu bếp làm xương sườn dầm tương em thích ăn."

Thẩm Gia Ngôn nghe sắp chảy nước miếng, lúc cậu rời nhà đi luyến tiếc Bảo Bảo nhất, tiếp chính là tay nghề của đầu bếp. Vị đầu bếp mà Tạ Kế Hiên tìm, trong giới nhất định là nhân tài kiệt xuất, trứng gà xào đơn giản cũng ngon hơn gấp 10 lần bên ngoài.

Thẩm Gia Ngôn gọi món: "Em còn muốn ăn rau trộn rong biển."

Tạ Kế Hiên gật đầu: "Được, anh làm cho em."

"......"

Không phải anh chứ Tạ tổng!

Cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Thẩm Gia Ngôn không hé răng, nghĩ thầm rong biển trộn không khó lắm, là người đều sẽ không làm tới quá khó ăn. Cậu ôm thái độ lạc quan, nhìn Tạ Kế Hiên ra dáng mặc tạp dề, xắn tay áo lên, còn đội mũ.

Người cao vai rộng quả nhiên mặc cái gì cũng đẹp, màu trắng còn lộ vẻ khí chất, càng miễn bàn Tạ Kế Hiên đẹp trai, mặc như vậy, thật sự rất đẹp. Thẩm Gia Ngôn nhịn không được lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp một tấm. Trong tấm ảnh, dáng vẻ nam nhân chuyên chú làm việc thật sự rất mê người.

Ai có thể biết, kỳ thực là đang vật lộn với một đống rong biển xanh mơn mởn chứ.

Đầu bếp nhìn rong biển cắt xong, có thể nói là thảm không lỡ nhìn, nếu như rong biển có linh hồn biết mình bị cắt thành như vậy cũng muốn khóc.

Tạ Kế Hiên hỏi: "Được chứ?"

Đầu bếp gật đầu lia lịa: "Kỹ thuật xắt rau của Tạ tổng dùng một câu xuất thần nhập hóa để đánh giá cũng không quá đáng."

"......"

Kiếm tiền cũng không dễ dàng, Thẩm Gia Ngôn cảm thán.

Bất quá thêm tỏi vụ rau thơm, thoạt nhìn ngon miệng hơn nhiều.

Thức ăn ngon lên bàn, trên bàn ăn hình chữ nhật chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Gia Ngôn ngồi xuống, Tạ Kế Hiên đặt rong biển trộn của anh ở giữa nhất.

......

Nghiêm túc dặn dò: "Không nên ăn quá nhiều, đối với dạ dày không tốt."

"......"

Thật ra không muốn ăn đâu.

Thẩm Gia Ngôn nếm thử một miếng, Tạ Kế Hiên nói: "Ngon không?"

Thẩm Gia Ngôn đánh mặt, hóa ra thật sự có người cũng biết trộn rong biển khó ăn vậy, đồ trong miệng vừa mặn vừa ngọt, Thẩm Gia Ngôn nói: "Ngon."

Tạ Kế Hiên hài lòng, gắp cho Thẩm Gia Ngôn một miếng xương sườn dầm tương, "Ăn ít xương sườn, không thể có tân hoan quên người cũ."

"......"

Một bữa cơm "Có đắng có ngọt", nói tóm lại ăn vẫn là rất không tệ. Xương sườn dầm tương cực kỳ ngon, chiên xong lại rưới nước tương lên, xương mềm thịt nhũn, ngon mọng nước. Thẩm Gia Ngôn ăn không đủ, nhưng gần đây phim sắp quay, phải giữ vóc người, dù gì cũng khống chế được dục vọng, chỉ ăn lưng bụng là được.

Giữa lúc đó còn muốn uống rượu với Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn uống rượu liền mệt rã rời, ăn cơm xong, thay quần áo, lười biếng nằm trên sofa ngủ thiếp đi.

Tạ Kế Hiên nhìn cậu ngủ, mở túi của Thẩm Gia Ngôn, tất cả túi tìm một lần, không thấy bóng dáng của đơn ly hôn. Lại lật túi áo một lần, tự nhiên cũng không có, chẳng lẽ không mang theo trên người?

Thế là đặt ánh mắt trên người Thẩm Gia Ngôn.

Lúc Thẩm Gia Ngôn lại mở mắt, đồng hồ báo thức chỉ hướng hơn tám giờ. Dụi dụi mắt ngồi dậy, Tạ Kế Hiên ngồi bên cạnh, xem tin tức trên TV, đầu tai đỏ lên.

Thẩm Gia Ngôn đứng dậy đi toilet, lúc rửa tay soi gương, đột nhiên phát hiện chỗ xương quai xanh đỏ lên, nhìn giống như bị thứ gì đốt.

"Tạ tổng, có nhang muỗi không?"

"Cần nhang muỗi làm gì?"

Thẩm Gia Ngôn nói: "Trên cổ em không biết bị thứ gì cắn, mấy đồ thối hút máu người này, thật không biết xấu hổ."

"Hừm."

Tạ Kế Hiên tức giận hừ một tiếng.

Cả đêm ngủ bình an vô sự, ngược lại không có "đồ thối" tới quấy rầy Thẩm Gia Ngôn.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Gia Ngôn theo thói quen lên mạng, mở weibo ra vừa nhìn, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn Mạnh Vân Tinh gửi cho cậu, "Nam thần! Có người đang xé Tạ tổng!"

Xé Tạ Kế Hiên??

Thẩm Gia Ngôn không hiểu ra sao chạy đi xem.

Vừa xem, xé Tạ Kế Hiên không chỉ dừng lại ở 1 người, mấy người này thoạt nhìn đều là fans của cậu, chẳng lẽ chính là độc duy trong truyền thuyết?

Weibo dẫn đầu nói mình ở công viên lao động vô tình gặp được phu phu Hiên Ngôn, chụp ảnh cũng quay video.

Ngôn ngọt song hợp: Ở công viên lao động vô tình gặp được Tiểu Ngôn và Tạ tổng, Tạ tổng thật sự kiêu căng, người lớn như vậy, còn muốn Tiểu Ngôn đút, Tiểu Ngôn cũng rất mệt mỏi [đáng thương][đáng thương]

Trong reply còn có người ủng hộ.

Tiểu áo bông của Gia Ngôn: "Tiểu Ngôn gả vào hào môn có thể chịu tủi thân hay không [tủi thân]

Ngôn ngọt song hợp rep Tiểu áo bông của Gia Ngôn: Mẹ chồng cũng không dễ chăm sóc!

Thẩm Gia Ngôn một miếng điểm tâm sáng suýt chút nữa phun ra, mấy người này thật sự là fans của cậu sao, chắc không phải anti fan chứ.

Nhưng ấn vào trang chủ, lại đều chăm chỉ forward cho cậu, kêu a a a. Thẩm Gia Ngôn cũng bất đắc dĩ, có lẽ là thật sự đang lo lắng cho anh. Vừa thấy Tạ Kế Hiên tới đây, Thẩm Gia Ngôn vội vàng tắt Weibo, đứng lên nói: "Em muốn về."

"Anh đưa em đi."

"Không cần, em tự lái xe được."

Tạ Kế Hiên cũng không nhượng bộ, cầm lấy chìa khóa liền đi, không lay chuyển được Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể lên xe. Hai người đến nơi, tới cửa nhà vừa nhìn, đồ của Thẩm Gia Ngôn không biết lúc nào thì bị đóng gói ném ở trong hành lang, trên cửa phòng dán một tờ giấy, thông báo phòng của cậu không cho người ngoài thuê nữa, tiền thế chấp và tiền thuê nhà cũng trả lại, để trong thùng của Thẩm Gia Ngôn.

"Sao có thể như vậy, quá bất lịch sự!" Thẩm Gia Ngôn tức giận, không cho thuê sao không báo trước với người ta một tiếng, không chỉ không thông báo, còn tự tiện đóng gói cho cậu, đây quả thực là hành vi cường đạo!

Tạ Kế Hiên nói: "Không có cách nào, xem ra em chỉ có thể về nhà ở."

Thẩm Gia Ngôn nhìn anh, lúc này không phải nghi ngờ là hoàn toàn khẳng định, "Nói đi Tạ tổng, là anh làm hả?"

Tạ Kế Hiên lẽ thẳng khí hùng nói: "Anh chỉ gọi điện thoại, chuyện khác không phải anh làm."

"......"

Oan ức anh quá.

Thẩm Gia Ngôn cũng không phải là nhất thiết phải ở chỗ này, tạm thời không có chỗ ở, cuối cùng vẫn là theo Tạ Kế Hiên về nhà.

Cảm giác về nhà thật sự rất tốt, trở về cậu cũng không muốn đi nữa. Hai người vẫn ở cùng một chỗ, Thẩm Gia Ngôn lại nằm trên cái đệm thoải mái nhất thế giới.

Nửa đêm, trước khi ngủ uống nhiều nước dậy đi toilet, nhìn thấy Tạ Kế Hiên không có ở trên giường, Thẩm Gia Ngôn liền ra ngoài tìm, kết quả phát hiện Tạ Kế Hiên ngồi ở trên sàn nhà phòng khách, xung quanh là hành lí của cậu, lúc này đều bị mở ra, Tạ Kế Hiên đang ngồi ở giữa, hết sức chăm chú tìm gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.