Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 57




Edit + Beta: Vịt

Hôm sau lúc tỉnh lại, chỉ còn lại một mình Tạ Kế Hiên nằm ở trên giường, mặc dù uống rượu, nhưng ký ức thanh tỉnh, tối qua xảy ra chuyện gì anh toàn bộ nhớ rõ.

Bao gồm mình nói cái gì, làm cái gì.

Mặc dù cố tự trấn định, nhưng Tạ Kế Hiên vẫn không kìm được tâm tình dâng trào, nở nụ cười.

Cười xong rồi, lại bắt đầu buồn, hôm qua anh thổ lộ, không biết Thẩm Gia Ngôn nghĩ thế nào, có thể vì vậy mà ghét bỏ anh hay không. Hồi tưởng lại đủ loại tối qua, Tạ Kế Hiên rất xác định nghe thấy Thẩm Gia Ngôn cũng đáp lại tình yêu của anh, nói thích anh, nghĩ tới đây lại vui vẻ, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn không có ở đây, lại lo lắng.

Nhanh chóng xuống giường đi tìm, tìm một vòng không nhìn thấy người, trở lại ở tủ đầu giường nhìn thấy 200 đồng, bên trên đè một tờ giấy.

Thẩm Gia Ngôn: Đơn ly hôn em mang đi rồi, ngoài ra đây là 200 đồng, cho anh, mua ít đồ ngon bồi bổ đi.

Tạ Kế Hiên: "......"

"Phí qua đêm" của người cầm quyền Tạ gia anh đây chỉ trị giá 200 đồng sao?

Đột nhiên bi thương.

Hôm qua anh sau khi uống say nhất thời kích động ký lên đơn ly hôn, trong lòng muốn một lần nữa bắt đầu vì hạnh phúc cắn răng hạ bút, nhưng hiện tại hối hận!!

Lúc Tạ Kế Hiên đuổi theo tới Tân Nguyên, Thẩm Gia Ngôn đã ra ngoài, lấp đầy không khí. Gọi điện thoại nhưng lại được, đầu kia Thẩm Gia Ngôn hình như đang bận rộn gì đó, âm thanh trong micro cực kỳ huyên náo.

Sau khi nghe, Thẩm Gia Ngôn "Alo" một tiếng, hai người nhưng đều không có âm thanh.

Trong một đêm, rất nhiều chuyện đều thay đổi.

Lần đầu tiên, Thẩm Gia Ngôn uống rượu say, Tạ Kế Hiên không khống chế được hai người phát sinh quan hệ, khi đó, Tạ Kế Hiên vẫn chỉ là yêu đơn phương, đối với Thẩm Gia Ngôn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào. Nhưng lần này, Thẩm Gia Ngôn tỉnh táo, cậu tiếp nhận Tạ Kế Hiên, đại biểu tình cảm của cậu và Tạ Kế Hiên giống nhau.

Tạ Kế Hiên không chỉ là yêu đơn phương nữa, bọn họ yêu nhau.

Hai bên trong lúc nhất thời còn không cách nào thích ứng, nhất là Thẩm Gia Ngôn, đừng thấy bên ngoài bình tĩnh, kỳ thực trong lòng nhảy thình thịch. Mở toang cửa sổ đối với cậu mà nói còn khiến người xấu hổ hơn trong tưởng tượng, cậu vốn tưởng Tạ Kế Hiên mới là cái người luống cuống nhất, tới lúc đó cậu còn có thể xem chuyện cười, hiện tại chuyện cười cũng có thể xem, chính là không biết xem ai.

Đúng lúc này, đối diện có người làm phiền Thẩm Gia Ngôn chuyển gì đó, âm thanh Thẩm Gia Ngôn mới phá vỡ yên lặng, "Là cái này sao?"

Tạ Kế Hiên chỉ nghe âm thanh này cũng cảm thấy tâm tình vui vẻ, "Đang makeup sao?"

"Không, xem bọn họ khớp cảnh, đợi lát nữa còn phải làm hiệu ứng đặc biệt."

Tạ Kế Hiên nghe âm thanh cậu có chút khàn, nghĩ đến chuyện tối qua, trên mặt có chút nóng lên, "Sao không nghỉ 2 ngày rồi làm việc, thân thể em chịu được sao?"

Thẩm Gia Ngôn đỏ mặt. Làm gay rất khiến cậu ngượng ngùng, nhưng đối phương là Tạ Kế Hiên cậu nguyện ý, nhưng anh là bên công thì trộm vui là được rồi, sao còn nhắc tới trước mặt cậu. Mặc dù biết là vì tốt cho cậu, Thẩm Gia Ngôn vẫn lúng túng. "Em không có gì tốt lắm, còn anh, đi ăn gì ngon bồi bổ đi, đừng để thận rỗng nhé Tạ tổng."

"200 đồng đủ chứ, không đủ em lại thêm 100."

"......"

Vợ keo kiệt quá làm sao đây?

Tạ Kế Hiên không nhịn được cười, nụ cười này của anh Thẩm Gia Ngôn càng tức giận.

"Thận anh tốt lắm, em đừng lo."

"Ai lo cho anh hả." Thẩm Gia Ngôn trợn mắt, Tạ Kế Hiên lúc nào học được nói chuyện trúng chỗ yếu rồi chứ, thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Cậu vừa nhúc nhích, không khỏi rên một tiếng. Tối qua vẻ hung dữ kia của Tạ Kế Hiên, cậu hôm nay còn có thể xuống giường thật là kỳ diệu, lúc vừa hung cậu cảm giác mình sắp chết, ngay cả đầu đề trang đầu tạp trí giải trí ngày hôm sau cũng nghĩ xong rồi.

Một ngôi sao nam nổi tiếng nào đó trầm mê làm tình tinh tẫn nhân vong. Lập tức có thể lên tin tức quốc tế, trong nháy mắt tiếng tăm lan truyền lớn, danh tiếng vô lượng.

......

"Em phải làm việc rồi." Đề tài này không có cách nào nói nữa, Thẩm Gia Ngôn lấy cớ cúp điện thoại, nhét di động vào trong túi, mang theo khuôn mặt đỏ chót bị nhiếp ảnh gia gọi tới trước ống kính.

Tưởng tượng dáng vẻ đỏ mặt của Thẩm Gia Ngôn, Tạ Kế Hiên đối diện điện thoại đầy mặt nhu tình, sau đó lại nghĩ tới đơn ly hôn anh vẫn chưa đòi!

"Làm sao đây?"

Nhà hàng tốt nhất thành phố A, có thể thưởng thức cảnh biển đẹp nhất. Tạ Kế Hiên lúc này ngồi bên vị trí cửa sổ lần trước bọn họ đã tới, vừa vui vẻ, vừa lo lắng, đủ loại cảm xúc phức tạp hỗn hợp chung một chỗ, khiến anh thoạt nhìn biểu tình hoảng hốt, giống như uống say vậy.

Tống Hạo Hiền và Mike đều ở đây, hai người đều độc thân, sáng sớm đã bị cưỡng ép đút đầy miệng lương cẩu. Nhìn cái vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa oán hận này của Tạ Kế Hiên, đây không phải phát sầu, là phát xuân!

Tức chết người ta mà, ngay trước mặt cẩu độc thân bọn họ, quá không nhân đạo.

"Cậu ấy cũng thổ lộ với mày rồi, đơn ly hôn chắc chắn sẽ không ký." Lương cẩu ăn no rồi, Tống Hạo Hiền uống một ngụm trà nuốt nuốt, nghĩ thầm mình cũng phải nhanh chóng tìm một người, nếu không sau này mỗi lần tụ tập đều phải bị nhét lương cẩu, quá bi thương.

Lúc này, Tạ Kế Hiên đứng dậy cởi tây trang xuống, cởi một nút áo sơ mi.

Áo sơ mi mở rộng lộ ra xương quai xanh, dấu vết cỡ móng tay trên cổ nhìn thấy toàn bộ. Lúc ngồi xuống lại kéo kéo áo, trong miệng nói: "Nóng quá."

"......"

Điều hòa hạ thấp nữa sẽ đóng băng được chứ.

Khoe khoang còn rõ ràng hơn chút nữa được sao? Chỉ thiếu dán dấu hôn tới trước mặt bọn tao. Dấu hôn may mà ở trên cổ, nếu đổi thành mông, thật tò mò Tạ Kế Hiên muốn khoe khoang thế nào.

"Chúng mày không biết đâu, Gia Ngôn có suy nghĩ của em ấy."

Hai người cho rằng Tạ Kế Hiên sắp bi thương, nghiêm túc nghe.

"Em ấy muốn làm gì không ai có thể ngăn cản, trước kia em ấy là thẳng nam, sau khi yêu tao còn không phải vì tao trở thành gay."

"......"

Đệt! Không ăn nữa!

Phẫn nộ, có đút lương cẩu hoa mỹ vậy sao.

"Tao có cách hay." Mike nói: "Gia Ngôn thích chủ động theo đuổi, kiểu người thích bị S như vậy, sau này cậu ấy tìm mày, mày phải lên mặt biết chưa, cao quý lãnh diễm, lạnh lùng. Bọn họ thích loại luận điệu này, càng không phản ứng càng vừa ý."

"Có đạo lý." Tống Hạo Hiền nói, "Thẳng nam đều thích như vậy."

"Vậy sao." Tạ Kế Hiên nghiêm túc tự hỏi.

Thẩm Gia Ngôn thừa dịp sớm kết thúc công việc, lén lút chuồn về nhà thăm Bảo Bảo.

Bảo Bảo khoảng thời gian này nhìn ảnh dường như phát giác ra không đúng, đối với tờ giấy của Tạ Kế Hiên đã thờ ơ. Hôm nay kéo cổ họng nhỏ mạnh mẽ gào thét một cái, làm đau lòng Tạ Kế Hiên chạy về nhà, ôm dỗ dành một hồi.

Thẩm Gia Ngôn về nhà nghe bảo mẫu nói chuyện này, lập tức ôm không buông lỏng tay.

Nhóc con nhìn thấy papi thân thiết, mở cái miệng nhỏ không răng ra cười khoan khoái. Cánh tay nhỏ chân nhỏ càng ngày càng có lực, lúc đạp tốn không ít sức lực ôm của Thẩm Gia Ngôn. Thẩm Gia Ngôn hôn mặt nhóc, nhóc phì phì bong bóng nước miếng, túm ngón tay Thẩm Gia Ngôn không buông tay, tay thịt nhỏ còn rất có lực, giống như bánh bao nhỏ vừa ra nồi.

Nhóc con ỳ trên người Thẩm Gia Ngôn không xuống, Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể ôm nhóc đi qua lại, chờ thêm một lát ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng đặt xuống, tay nhỏ lại chặt chẽ nắm lấy ngón tay Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn mất sức lực hồi lâu mới rút được ra.

Lúc xuống lầu, Tạ Kế Hiên vừa lúc từ bên ngoài về.

Thẩm Gia Ngôn vội vàng trốn, dặn dò bảo mẫu, bảo mẫu mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm tiên sinh thích Tạ tiên sinh sẽ không cự tuyệt, vậy thì dựa theo Thẩm tiên sinh thích mà làm là được.

Lúc Tạ Kế Hiên vào cửa thay giày dừng một chút, sau khi vào nhà, đang định lên lầu, đột nhiên dừng bước, đi về phía phòng ăn. Thẩm Gia Ngôn trốn ở phòng ăn định sau khi Tạ Kế Hiên lên lầu, chuồn ra cửa chỉ có thể cong người trốn tới giá sách bên cạnh cầu thang.

Kết quả Tạ Kế Hiên đi tới cửa phòng bếp lại rẽ, đi về phía cầu thang, Thẩm Gia Ngôn vội vàng lên cầu thang, phía sau Tạ Kế Hiên cũng đi lên, không có cách nào, chỉ có thể lên lầu trốn vào — thư phòng không được, phòng sơ sinh cách cửa cầu thang có chút xa, những phòng khác khóa cửa, đáng ghét chỉ có phòng ngủ có thể trốn.

Cậu vội vàng vào phòng ngủ, vừa đóng cửa lại, đã nghe Tạ Kế Hiên đi về phía bên này.

Thẩm Gia Ngôn mở cửa phòng giữ đồ ra, trốn vào trong tủ đựng quần áo cũ.

Không tới một lát, nghe động tĩnh Tạ Kế Hiên vào cửa, ở phòng ngủ dừng một hồi, đi về phía phòng giữ đồ. Thẩm Gia Ngôn hối hận không thôi, Tạ Kế Hiên về nhất định sẽ thay quần áo, cậu trốn ở đây không phải "Tự chui đầu vào lưới" sao.

Tạ Kế Hiên vào cửa quả nhiên bắt đầu thay quần áo, cửa tủ của Thẩm Gia Ngôn lộ ra một đường nhỏ lén lút quan sát, cởi áo khoác, cởi quần, tiếp theo lại bắt đầu cởi áo sơ mi, cởi quần lót.

......

Thói xấu gì thế hả, thay quần lót sao??

Thẩm Gia Ngôn đỏ mặt, chuyện tối qua mới phát sinh không bao lâu, cậu chính là không muốn nhớ rõ ràng như vậy, lúc này đối mặt Tạ Kế Hiên lõa thể, nhịn không được bắt đầu phát hình sản phẩm đồi trụy.

Hơn nữa mấy dấu vết trên người Tạ Kế Hiên, cậu nhìn mặt càng ngày càng đỏ, mà Tạ Kế Hiên lõa mông chống nạnh cũng không biết tạo hình cho ai nhìn, quả thực khó coi.

Lúc Thẩm Gia Ngôn bởi vì anh mặc quần lót vào thở phào, lại thấy Tạ Kế Hiên đi về phía chỗ cậu. Cái tủ này chuyên biệt đựng quần áo cũ, đều là mấy thứ Tạ Kế Hiên không mặc nữa, bình thường căn bản sẽ không đụng tới nơi này, sao hôm nay trùng hợp vậy.

Thẩm Gia Ngôn muốn tránh cũng không được, bên ngoài Tạ Kế Hiên một cái kéo cửa tủ ra, câu khóe miệng lên cười: "Bắt được em rồi."

"......"

Thẩm Gia Ngôn đứng lên rời đi, kết quả bị ôm lấy: "Được rồi, đùa đấy."

"Sao anh biết em ở đây?"

Tạ Kế Hiên nhẹ nhàng cười, "Em quên mất giày em ném ở cửa sao?"

Thẩm Gia Ngôn có chút bất đắc dĩ, bản thân cậu cũng đủ ngu, cái này chẳng lẽ chính là cái gọi là mang bầu ngu 3 năm??

"Em phải đi rồi."

"Đừng đi." Tạ Kế Hiên không buông tay: "Đợi lát nữa theo anh về đại trạch đi."

Về ắt phải gặp Tạ phu nhân, đây không phải tự tìm phiền phức sao? Ngoại trừ Tạ Kính Đông, người mà Tạ phu nhân không muốn nhìn thấy nhất đoán chừng chính là cậu. Thẩm Gia Ngôn có chút khó xử. "Mẹ anh nhìn thấy anh lại sẽ không vui."

"Chính bà ấy bảo anh gọi em về."

___________

Đm tới lúc chúng nó chọc mù mắt cẩu FA rồi đấy =.=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.