Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 54




Edit + Beta: Vịt

***** Trước khi đọc truyện tui có đôi lời lảm nhảm nè (các thím có thể next qua rồi đọc truyện). Tui biết trước giờ khả năng edit của tui không đc tốt, hay nói luôn là kém. Ok tui rất muốn mọi người trong quá trình đọc mọi ng có thể góp ý thêm cho tui nên sửa như nào như nào. Nhưng mà đôi khi góp ý kiểu gì đó khiến tui rất bực mình, ví dụ như "chỗ này bạn edit thật ả? hay là cop luôn QT vậy?" hay là "ui dịch mà như QT ấy", rồi thì "thôi thà đọc QT cho lành". Mọi người nói những câu đó dù không chửi tục hay hất hàm gì nhưng mà người nghe đối diện khó chịu vcl luôn ấy. Không thích thì có thể lặng lẽ out hoặc là nhận xét theo một cách khác. Thử nếu là mình thì chắc các thím cũng sẽ cảm giác vậy thôi. Tui chả coi mình edit free thì các thím phải ăn nói khép nép thế nọ thế kia, rồi khen nọ khen kia, nhưng chỉ cần góp ý theo cách không khiến người nghe khó chịu là được. Thím nào có theo dõi tui từ các bộ trước thì biết tui ấy, dễ dãi thoải mái đến quá đáng luôn, tới mức đôi khi có nhiều bạn còn inb tui bảo tui đừng dễ dãi vậy nữa. Thôi lảm nhảm vậy thui, dạo này tui có tuổi rồi nên lắm lúc hơi khó ở tý -.-

Hai người mặt đối mặt, nhưng không ai mở miệng trước.

Đổng Hạ Lãng thức thời vội vàng chuồn.

Tạ Kế Hiên hỏi: "Sao lại đột nhiên dọn đi, cũng không nói với tôi một tiếng."

Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh không phải ngốc sao?"

Ánh mắt Tạ Kế Hiên chợt lóe, Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh cũng biết tôi là minh tinh, người yêu là một kẻ ngốc đối với tôi ảnh hưởng không tốt."

"......"

Thẩm Gia Ngôn thở dài, Tạ Kế Hiên vừa nghe ánh mắt sáng lên, thở dài rồi, hối hận rồi, anh vẫn có hi vọng.

Thẩm Gia Ngôn nói: "Đi vội quá quên mất dời tài sản."

"......"

"Anh hiện tại vẫn ngốc sao? Nếu còn ngốc tôi quay về dùng máy tính trong thư phòng anh nhé? Cũng chỉ muốn download trò chơi thôi, không phải muốn dời tài sản." Thẩm Gia Ngôn chớp hai mắt "chân thành", thương lượng.

"......"

"Xin lỗi." Tạ đại tổng tài lỗ tai đỏ hồi lâu, trịnh trọng nói xin lỗi, "Kỳ thực tôi không ngốc."

"......" Thực không dám giấu tôi đã sớm nhìn ra.

Thế giới tự mình nói mình ngốc cũng chỉ có anh.

Thẩm Gia Ngôn cười: "Không giả bộ nữa?" Kỹ thuật diễn vụng về kia của Tạ Kế Hiên cũng chỉ có thể lừa gạt bản thân, có vết xe đổ chân gãy, cậu cũng không dễ lừa vậy nữa.

Hơn nữa, lần đầu tiên nghe nói kẻ ngu nói mình ngu, người uống rượu say còn nói mình chưa say đấy, một chút giác ngộ cũng không có.

Cậu biết Tạ Kế Hiên cũng không phải thật tâm muốn lừa cậu, chỉ là quá khép kín bản thân, về phần tại sao, chờ lúc anh nguyện ý nói tự nhiên sẽ nói với cậu.

Tạ Kế Hiên một bộ biểu tình cậu vậy mà biết được.

......

Hai người lại trầm mặc, Tạ Kế Hiên mở miệng: "Tôi —"

Thẩm Gia Ngôn chờ.

Một lần không thành, Tạ Kế Hiên lại thử nói: "Tôi thíc —"

Thẩm Gia Ngôn có chút bất đắc dĩ: "Tạ tổng, đơn ly hôn chuẩn bị xong nhớ đưa cho tôi, trước khi kết hôn chúng ta đã nói, sinh con xong liền ly hôn, hiện tại con cũng sinh rồi, là lúc thực hiện lời hứa." Cậu kỳ thực đã sớm suy nghĩ chuyện này, sở dĩ chậm chạp không nói ra, một là luyến tiếc bảo bảo, hai là thời gian càng dài, lúc ngay mặt đối diện với Tạ Kế Hiên, không biết vì sao cậu không biết mở miệng thế nào.

Vừa lúc mượn chuyện hôm qua cố hạ quyết tâm, một là không làm hai là không ngừng, hôm đó liền dọn đi.

Tạ phu nhân hẳn là rất cao hứng.

"Bà chị." Bạn tốt Mạnh phu nhân của Tạ phu nhân dẫn theo mấy lão thái thái mặc điệu thấp hoa lệ tìm tới tận cửa, hào hứng vội vàng cho Tạ phu nhân xem kiểu tóc vừa uốn của mình: "Em nói với chị, đây là em đặc biệt tìm người dựa theo kiểu tóc của nữ chính trong quảng cáo mới của Tiểu Thẩm làm, mọi người đều nói rất đẹp, còn hợp hơn cả nữ chính đấy."

Tạ phu nhân không có hứng thú gì, có lệ gật đầu một cái: "Đẹp lắm."

"Đúng không." Mạnh phu nhân nhận được khen ngợi, hài lòng, kêu mọi người cùng ngồi xuống: "Chúng ta gần đây lâu lắm không tụ tập rồi, vốn đã nói tuần trước đi uống trà, nhưng tôi thật sự không rảnh.

"Bà làm gì mà không rảnh?" Mọi người nháo nhào hỏi.

"Ui dà, đừng nhắc nữa, Khả Thục amway cho tôi một bộ phim truyền hình, Tiểu Thẩm nhà bà ấy diễn, tôi vừa xem quả thực không ngừng được, hay lắm luôn!" Khả Thục là tên của Tạ phu nhân, tên đầy đủ của bà là Đổng Khả Thục.

"Tôi có lần xem cả ngày, emma khiến tôi khóc, lúc tiểu Thái tử chết tôi khóc thảm, đứa nhỏ lớn lên đẹp như vậy, không có được người yêu thì thôi, còn bị loạn đao chém chết, đầu óc biên kịch hỏng rồi đi!" Hai người này không hổ là chị em, một mắng đạo diễn, một mắng biên kịch, dù sao hai người này nói cũng coi như là, mắng đúng.

"Đẹp vậy sao?" Mọi người đều có hứng thú, các bà thường tụ tập, Mạnh phu nhân chính là leader ẩn hình, mốt của lão thái thái trong giới nhà giàu quay như chong chóng, bà vừa nói vậy, về ắt phải tìm.

"Đẹp!" Mạnh phu nhân nhân cơ hội amway: "Emma, các bà không biết Tiểu Thẩm diễn tốt thế nào đâu." Bà vội vàng mở điện thoại ra, cho các chị em xem ảnh sân khấu và ảnh chụp màn hình lúc xem phim bà lưu lại, "Các bà xem, đây là cậu ấy mang theo nữ chính cưỡi ngựa, nữ chính không biết cưỡi, không cẩn thận từ trên ngựa ngã xuống, cậu ấy lập tức ôm lấy, sức mạnh của bạn trai nha, cái nụ cười này, tôi hận không thể in ra dán đầu giường ngày ngày nhìn."

Mọi người vừa nhìn, quả nhiên hào hoa phong nhã, nhất là gò má, quá đẹp, rối rít cảm thán: "Quá đẹp."

"Ài, các bà không biết tôi có bao nhiêu hâm mộ Khả Thục, ông trời không công bằng mà, sao chuyện tốt gì cũng rơi vào trên người bà ấy, tôi cũng muốn có một đứa con dâu chăm chỉ vươn lên lại cố gắng như vậy, lớn lên còn đẹp vậy nữa!" Mạnh phu nhân chân tâm thật ý: "Trong tin bên lề của bộ phim này, Tiểu Thẩm phần lớn thời gian đều bị thương làm việc, một chút oán giận cũng không có, diễn viên tổ phim đều khen cậu ấy, thậm chí còn có người không chút kiêng dè bày tỏ thiện cảm đấy!"

Hu hu hu.

Đừng nói nữa.

Tạ phu nhân càng nghe càng muốn khóc.

Đầu cũng không ngẩng nổi.

Muốn đập vào tường.

Mắt Mạnh phu nhân lại phát sáng: "Khả Thục này, thương lượng với bà, bọn chúng tôi đều muốn gặp Tiểu Thẩm, không yêu cầu khác, sờ tay nhỏ là được, bà gọi nó về cho chúng tôi xem tý nhé?"

U òaaaaaa.

Tạ phu nhân hai hôm nay thật sự không dễ chịu, toàn thân đều không thoải mái, đứng ngồi không yên, bây giờ nghe bạn nói Thẩm Gia Ngôn ưu tú thế nọ thế kia, càng thêm muốn khóc.

"Tôi." Bà ngẩng đầu đáng thương nhìn Mạnh phu nhân: "Tôi không gọi về được, nó muốn ly hôn với Kế Hiên."

Bạn tốt vừa nghe thu lại khuôn mặt tươi cười, bạn bè nhiều năm như vậy không phải vô ích, "Không phải bà chọc người ta giận bỏ đi chứ?"

Tạ phu nhân không nói chuyện, đây chính là ngầm thừa nhận.

"Giải tán giải tán." Mạnh phu nhân đứng dậy muốn đi, Tạ phu nhân vội vàng túm bà lại: "Bà đừng mà, tôi đang khó chịu đấy, bà an ủi tôi tý đi."

"Chọc tức người không phải vừa ý bà sao? Sao còn khó chịu chứ?" Mạnh phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, người bạn tốt này của bà ở trước mặt bà phàn nàn 2 lần, nói 2 người không có con là một vấn đề lớn. Bà lúc đó đã nói, anh chị em Tạ gia có rất nhiều, đến lúc đó ôm tới không được sao, nhưng người này rốt cuộc vẫn không nghe vào.

"Tôi không phải bởi vì nó mà khó chịu, tôi chính là ngủ không ngon mà thôi."

"......" Còn cứng miệng. Mạnh phu nhân bất đắc dĩ: "Bà nói bà, con dâu tốt như vậy cứ phải hành hạ tới bỏ đi bà mới vui vẻ, Tiểu Thẩm người rất tốt, tôi có lần ở bên ngoài gặp được nó, trời rất nóng, cùng giúp đỡ tài xế đẩy xe, dù gì cũng là minh tinh, còn vào nhà giàu, một chút kiêu ngạo cũng không có, có thể thấy được nhân phẩm rất tốt."

Đừng nói nữa.

Thật sự muốn khóc.

"Thật sự muốn ly hôn à?"

"Ừ." Tạ phu nhân gật đầu: "Dọn hết đi rồi."

Xem ra là kiên định quyết tâm, ài, bà an ủi có ích gì chứ, còn phải xem bản thân Khả Thục. Không khí có chút âm u, Tạ phu nhân chờ an ủi đấy, nghe được Mạnh phu nhân nói: "Số của Tiểu Thẩm là gì, tôi đi tâm sự với nó, khuyên nhủ nó, nói không chừng có thể hồi tâm chuyển ý, bà yên tâm, sẽ không giới thiệu con tôi với nó."

"Không biết!"

Tạ phu nhân cực kỳ tức giận, hữu nghị gì đó, toàn là chị em cây khế!

(Thật ra bản gốc là "tỷ muội hoa nhựa" nhưng để phù hợp với lượng muối của các bác gái tui đã đổi sang từ này =))))) ý hai từ cũng same same nhau)

Tạ Kế Hiên đứng ở trong phòng làm việc lớn như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Nguyên nhân anh tới Tân Nguyên chính là Thẩm Gia Ngôn, cho dù bận rộn hơn nữa, cũng muốn cố gắng ở Tân Nguyên, ở bên cạnh Thẩm Gia Ngôn, muốn cách gần chút. Nếu như không có Thẩm Gia Ngôn, anh sẽ thế nào, trở lại cuộc sống trước kia sao?

Không, hiển nhiên anh không chịu được.

Lúc này, có lời mời trò chuyện video, là bạn cũ của anh Mike. Vừa kết nối, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng trước.

"Ông bạn, tao nghe nói mày ly hôn rồi?"

"...... Vẫn chưa."

"Phương diện kia của mày không được sao?" Mike mở miệng đã chất vấn phương diện kia.

Đàn ông bị chất vấn phương diện kia tuyệt đối sẽ khó chịu, Tạ Kế Hiên nhớ tới ánh mắt trước kia Thẩm Gia Ngôn nhìn nửa người dưới của anh, bị kích thích đến thần kinh, "Tao rất ổn!"

Mike sợ hết hồn: "Tốt mà tốt mà, tao tin mày!"

"...... Không cần mày tin."

"Tao ra chiêu cho mày nhé." Mike nóng lòng muốn thử, "Mị lực nhân cách đã không giữ người ta lại được, vậy thì dùng thân thể mày giữ cậu ấy lại!"

"......" Câm mồm đi.

Mike tiếp tục nói: "Phương pháp này được chứng minh là hết sức hợp lý còn hữu hiệu, cái gọi là làm chút tình cảm là ra, không phải không có đạo lý, để cho cậu ấy lệ thuộc vào trên thân thể mày, từ đó nắm trong tay trái tim cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ không thể rời bỏ mày!"

"Mày không phải xem rất nhiều bá đạo tổng tài sao, thời điểm thực tế đến rồi!"

"......"

Nghe nói chút, Tạ Kế Hiên thật sự có chút bị tẩy não, cái này đại khái chính là tâm lý bị người ép tới tuyệt cảnh đi.

"Nhưng em ấy là thẳng nam."

"Oaaa, cái này có chút khó làm, không nhìn ra nha, mày thích kiểu cứng rắn." Mike vắt óc nghĩ: "Thẳng nam đều thích ngực lớn mông vểnh, nếu không, mày đi bơm ngực?"

"Bộp", Màn hình đen sì, rất hiển nhiên, chủ nhân đối diện bởi vì quá xấu hổ tắt máy.

Mike tưởng tượng một chút Tạ Kế Hiên ngực lớn mông vểnh, suýt chút nữa làm mình buồn nôn ói ra, thôi vậy, chiêu này không thể thực hiện được.

Trong đầu Tạ Kế Hiên cũng tưởng tượng một chút bộ dáng gái của mình, còn chưa bắt đầu đã phủ định, nếu không anh hôm nay ăn cơm đều phải ói ra. Cái này không được, vậy thì chỉ còn lại lựa chọn "Dựa vào thân thể thượng vị", cái này quá khó khăn, đầu tiên đẩy ngã thế nào chính là vấn đề.

Không được, anh làm sao sa sút đến nước này. Tạ Kế Hiên phỉ nhổ chính mình.

Lúc này, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, Thẩm Gia Ngôn đi lên cầm đồ. Cậu có lúc tập luyện xong, sẽ đến chỗ này của Tạ Kế Hiên tắm, trong phòng tắm còn giữ không ít đồ đạc của cậu, phòng nghỉ cũng có quần áo linh tinh của cậu.

Vừa lúc hôm nay phòng tắm bên dưới hỏng, Thẩm Gia Ngôn định ở chỗ này cuối cùng đối phó một ngày. "Tạ tổng, tôi chờ lát nữa tắm rồi đi được chứ?"

Tạ Kế Hiên đầy trong đầu "đẩy ngã", "dùng thân thể giữ cậu ấy lại", chờ lúc dừng lại, người đã đứng ở cửa phòng tắm.

Cửa kính mờ chiếu ra thân ảnh mông lung của Thẩm Gia Ngôn, giống như có lực hấp dẫn nào đó, khiến anh không tự chủ được giơ tay lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.