Siêu Sao Phản Công

Chương 80: Chap-80




CHƯƠNG 80: AN CHI MẤT KIỂM SOÁT

CHƯƠNG 80: AN CHI MẤT KIỂM SOÁT

Đợi chờ là chuyện giày vò nhất, anh không biết anh phải chờ đến khi nào lại càng giày vò hơn, nếu biết thời gian, nhưng lại không đến đúng giờ, là giày vò nhất. Cổng bện viện Tinh Tú, sau khi gọi điện thoại xong, Vu Mạnh cất điện thoại nói với tôi: “Ngân Hằng... hay là... Chúng ta… không đi nữa nhé?”

Ta không hiểu nổi tại sao Vu Mạnh lại trở nên ấp úng như vậy, nhưng tôi thật sự không thích một người đàn ông ấp a ấp úng như một... người đàn bà. Ta không nhịn được vẫy tay: “Vu Mạnh... Anh có chuyện thì nói đi, có rắm thì đánh đi, đừng có ấp a ấp úng thế nữa được không?”

Vu Mạnh muốn nói lại thôi, có chút khó nói, An Chi đã thu dọn đồ xong đang đi đến. Cô ấy đi như một nữ vương, rất có cảm giác mẫu nghi thiên hạ, vứt giấy thanh toán viện phí trước mặt tôi: “Một buổi tối, bốn trăm triệu, về nhớ nói Cố Thành Phan trả đó.” Mặt tôi liền tiu nghỉu, có chút nghi vấn hỏi: “An Chi... Số tiền này tôi có thể trả được, hà tất... hà tất phải làm khó Cố Thành Phan chứ?”

An Chi bộ dạng “Trình Ngân Hằng sao không biết xấu là gì thế hả” nói với tôi: “Ban đầu một đêm trên thực tế là hai tỷ đó, nếu là tôi thì còn có thể miễn phí, nhưng vì cô nên mới lấy biên lai bốn trăm triệu này, tôi nói cho cô biết nhé, cô không thể giữ được Cố Thành Phan thì cô phải giữ chắc lấy túi tiền của anh ta, nhờ ngày nào đó hai người ly hôn rồi, cô còn có thể cuốn tiền bỏ chạy, cứ bòn rút từng chút một như vậy đi!”

Nghe xong phát ngôn này của An Chi, tôi sợ ngây người, mặc dù bây giờ tôi không có tiền, chỉ là một nữ nghệ sĩ không hề niubi mà ai nghe tên cũng biết, nhưng, tôi cũng đâu có thiếu chút tiền này đâu. Tôi hình như... Không cần phải báo với Cố Thành Phan trả số tiền này đâu nhỉ! Tôi khoát tay, nói: “Không cần thiết đâu, tôi hình như… cũng không thiếu tiền.”

An Chi nặng nề đánh một cái lên đầu tôi, tiếp tục phân tích: “Hôm qua cô thích Vu Mạnh, hôm nay cô lại thích Cố Thành Phan, mà tôi đã từng thích Cố Thành Phan, sau này lại thích... Ừm... Người khác, ai cũng không thể đảm bảo mình sẽ mãi mãi thích một người, cho nên nói cô đó, cô chi bằng giữ tiền của mình đi, hiểu không?”

Tôi vẫn không hiểu lắm, cũng không có cách nào hiểu nổi cách nghĩ của An Chi, nhưng tôi biết ý của cô ấy đại khái là kêu tôi khi còn sống cùng Cố Thành Phan hãy đòi hỏi nhiều hơi, nhưng tôi lại nghĩ, Cố Thành Phan bao lâu nay cho tôi như vậy đủ nhiều rồi.

Có điều lúc này, tôi cũng không có cách nào lý luận với An Chi nhiều như vậy, để truyền đạt ý của mình. Ta chỉ cung kính cúi người, đưa đôi tay ra, cúi đầu nói: “Vâng, thưa Hoàng hậu nương nương.” An Chi nhét tờ giấy vào tay tôi, sau đó lại bày ra bộ dạng “Mẫu nghi thiên hạ”

Đắc ý nói: “Lui ra đi, tiện tỳ.” Tôi và An Chi liền ôm lấy nhau cười ha ha, Vu Mạnh bộ dạng buồn cười không hiểu chúng tôi đang làm gì.

Cũng đúng, rất nhiều chuyện cười và thú vụ chỉ có những người ngày ngày cãi cọ như chúng tôi mới hiểu được, người khác thì không thể nào hiểu, đây là... nguyên nhân tồn tại của hai chữ... bạn thâ. Tôi nói với An Chi: “Được rồi được rồi, chúng ta giờ đừng làm loạn nữa, tôi nói với chị này, bây giờ chúng ta lên đường nhé! Kêu Vu Mạnh lái xe đưa chúng ta đi, chị nghỉ ngơi một chút đi! Ha ha ha ha ha ha... xuất phát đi đến nơi chúng ta muốn đi thôi!”

An Chi cũng vui vẻ: “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Vu Mạnh lúc này còn đang muốn rút lin, anh ấy bởi vì không khuyên được tôi, bắt đầu định khuyên An Chi nói: “An Chi, hay là... Chúng ta hôm khác đi nhé, dù sao, gần đây thời tiết cũng không tốt lắm.”

An Chi vẻ mặt ghét bỏ: “Vu Mạnh, anh có bị bệnh gì không vậy, lúc chúng tôi đang vui như vậy, mẹ kiếp anh có thể góp sức chút được không!” Hiển nhiên, cách này cũng không dùng được, ngược lại còn chọc cho An Chi chửi bậy, Vu Mạnh bất đắc dĩ thở dài: “Vậy được rồi, đi thôi... ” Mãi đến khi lên xe, tốc độ của Vu Mạnh vẫn luôn rất chậm, An Chi vốn định nắm trên đùi tôi ngủ, thấy Vu Mạnh lái chậm như vậy, trêu ghẹo nói: “Vu Mạnh... Anh cứ tưởng tượng như thể lúc này Trình Ngân Hằng đang cần anh, làm phiền anh đi nhanh một chút đi, có được không?”

Vu Mạnh lúng túng cười nói: “Được... Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh hơn.” Tốc độ đã tăng lên, nhưng sắc mặt anh vẫn nặng nề, như đang nợ người ta mấy chục tỷ không bằng. Tôi thật sự không nhịu được hỏi anh: “Vu Mạnh... anh rốt cuộc sao thế, nói đi, là Cố Vũ Thành có lỗi với cô ấy, hay là An Chi không xứng đáng đến đó, anh đừng có lưỡng lự như thế có được không, em thực sự không chịu nổi đâu, em… ” Tôi còn muốn nói tiếp, An Chi liền ngắt lời tôi, hỏi: “Ngân Hằng... Cô... Người đó là ai? Cô nói gì? Cố Vũ Thành? ! Phải không? Là... Cố Vũ Thành ư!”

Vu Mạnh cũng có chút hoảng loạn quay đầu nói với tôi: “Ngân Hằng… Anh… Không phải anh đã nó với em chuyện này không được nói với An Chi rồi sao?” An Chi nghe được câu này, cả người như bùng nổ, nàng cứ vậy mà gầm thét: “Vu Mạnh... Tôi... Tôi... Tôi hỏiânh, Trần Diệp Thanh có biết Cố Vũ Thành ở đâu không?” Vu Mạnh gật đầu: “Biết.” An Chi “A a a a a a a … vài tiếng, hỏi tiếp: “Vậy… Cố Thanh thì sao, Cố Thanh có biết không?”

Vu Mạnh biến sắc, nói: “Biết, cậu ấy... hoa sinh nhật Thư... được đặt ở đó.” Giọng nói An Chi trở nên lạnh lùng dị thường: “Vậy tôi hỏi anh, Cố Mai có biết không?”

Vu Mạnh suy nghĩ một hồi: “Tôi cũng không biết, tôi và cô ấy không hay liên lạc, hơn nữa... hình như cô ấy cũng mới về chưa được bao lâu.” An Chi cười nhạt: “Thật không? Cô ta nên biết chứ, dù sao Cố Vũ Thành cũng luôn nhớ mãi không quên cô ta, đó là không nỡ đó, ha ha ha ha ha ha... thì ra chỉ có mình tôi không biết gì, thật là buồn cười, nếu không có Ngân Hằng, các người sẽ định giấu tôi tiếp ư? Hả? !”

Vu Mạnh im lặng lái xe, tôi hiểu được mình đã phạm sai lầm, hai cô gái mà Cố Vũ Thành nói kia, thì ra trong đó một người là An Chi, còn người đàn ông sau này An Chi thích chính là Cố Vũ Thành, sau khi tôi hiểu được điều này, thiếu chút nữa thì khóc ròng vì sự ngu xuẩn của mình, đúng là ngu hơn ai hết mà, lại còn tự đắc vì cho rằng sẽ đưa An Chi đến một nơi rất hay, kết quả thì hay rồi, đã dùng một cách khác đâm lên trái tim cô ấy.

Tôi thật sự quá ngu ngốc, tôi ngập ngừng nói: “Xin lỗi, An Chi... tôi… tôi… ” Tôi ấp úng nói không ra lời, Vu Mạnh và An Chi đồng thời đều nói với tôi: “Không liên quan đến em!” Đúng vậy, nói đến đây tôi thật sự là có cảm giác thê lương, không liên quan đến tôi, cũng đúng, cuộc sống trước đây của họ, cho đến tận bây giờ tôi cũng không thể tham gia, có thể liên quan gì đến tôi chứ.

Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một người ngoài cuộc, một người ngoài cuộc không nên nói gì hết, một người ngoài cuộc phạm sau lầm, An Chi rất đáng tin cậy, cô ấy thấy tôi như vậy, không kìm được nói: “Trình Ngân Hằng, cô đừng suy nghĩ bậy bạ, tôi nói rồi, con người có thể gặp được nhau đúng lúc là duyên phận, nhưng tôi và Cố Vũ Thành, chúng tôi gặp nhau trong cuộc sống không nên gặp nhau, đó gọi là… nguyệt duyên.”

Ta hơi cảm thấy kỳ quái trong lời của cô ấy, nhưng lập tức lại không còn tâm tư nghĩ thêm nữaa, tôi muốn an ủi co ấy một chút. “Dừng xe.” Lời an ủi còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, An Chi đột nhiên quát lên: “Mau dừng xe, nếu không tôi sẽ nhảy xuống xe.” Vu Mạnh nói: “Khóa rồi… ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.