Siêu Sao Phản Công

Chương 70: Chap-70




CHƯƠNG 70: TẦNG LẦU CỦA CHÚNG TA

CHƯƠNG 70: TẦNG LẦU CỦA CHÚNG TA

Tôi không biết rằng, sau khi nghe được những lời này, trong lòng An Chi liền trào dâng một dòng nước ấm. Đối với một người mà từ nhỏ đến lớn bố mẹ đều chỉ biết đi du lịch ở khắp nơi như cô ấy mà nói thì đời người có ba chuyện may mắn nhất. Thứ nhất chính là hy vọng lúc bố mẹ đi có thể quay đầu nhìn cô ấy lâu chút. Thứ hai là ao ước có được một người bạn trai luôn bầu bạn ở bên mình. Thứ ba nếu như có thể tìm được một người bạn thân vậy thì từ đây mọi chuyện vui buồn trên thế gian này đều sẽ có người chia sẽ cùng. Điều thứ nhất chỉ sợ là làm không được, bố mẹ đã đi nhiều năm như vậy, lúc trở lại cũng chỉ lạnh nhạt thờ ơ với cô ấy mà thôi. Điều thứ hai không biết lúc nào mới có thể đạt được mục tiêu, người yêu không có thì lấy đâu ra người luôn bầu bạn bên mình chứ. Tôi quả thực không hề biết mong ước thứ ba của cô ấy, nhưng An Chi lại thật sự rất muốn nói cho tôi: “Thì ra cô cũng nghĩ như vậy.”

Trong lòng cô ấy có một loại cảm giác kỳ lạ tựa như sự trả giá của mình đã dành được đền đáp. Cô ấy cảm thấy vô cùng có ý nghĩa, không ngờ một người đã từng hung hăng ngang ngược, ỷ vào sự chiều chuộng của mọi người mà kiêu căng lại vẫn có thể tìm được một người bạn đối xử thật lòng với mình. Người này hoàn toàn không giống Mễ Ninh Khanh, hai người bọn họ chỉ là bạn cùng chơi với nhau mà thôi, cô ấy sẽ rất hâm mộ với hạnh phúc của cô ta, hơn nữa từ tận đáy lòng cũng sẽ không cảm thấy quá vui vẻ khi cô ta hạnh phúc, ngược lại, cô ấy còn thích tự so sánh mình với cô ta, phần lớn thời gian bọn họ đều không đồng ý với quan điểm của nhau. Chẳng qua là số phận đã sắp xếp cho bọn họ gặp gỡ, chơi cùng nhau, nhưng khoảng cách giữa trái tim của bọn họ rất xa. Tôi lẳng lặng nhìn cô ấy, không biết phải làm sao. Tôi sợ ý nghĩ của mình sẽ không được đáp lại, cũng sợ suy nghĩ của hai chúng tôi không giống nhau.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: “Nguyệt Hằng à, thực ra… tôi đã từng thích Cố Thành Phan từ rất nhiều năm trước, cô… không để ý chứ?” Tôi rất cảm ơn sự thẳng thắn của cô ấy, nhưng chuyện này chẳng qua chỉ là của rất nhiều năm trước mà thôi, tôi đã biết rõ cũng không hề nghĩ đến. Cho nên tôi bèn gật đầu cười nói: “An Chi này, tôi biết chuyện cô đã từng thích Cố Thành Phan rồi, nhưng không sao cả. Nếu như cô vẫn còn thích vậy thì tôi sẽ không đồng ý. Cô cứ việc tới cướp với tôi là được, tôi nhất định sẽ không thua cô.” Dừng một lát, tôi lại tiếp tục nói: “Chẳng qua chuyện này không thể ảnh hưởng đến chuyện tôi muốn làm bạn với cô. Chúng ta có thể vừa làm bạn bè vừa làm tình địch, nhưng mà tôi có lợi thế hơn là đã kết hôn với anh ấy rồi. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không dễ dàng buông tha anh ấy, cũng sẽ không từ bỏ một người bạn ăn ý với mình đâu.”

Tôi không ngờ mình có thể một lúc nói ra nhiều lời như vậy. Dân gian có câu, yên tĩnh như gái còn trinh, hành động như thỏ đang chạy, tôi chính là loại người này. Thế nhưng An Chi lại có thể bước vào lòng tôi, nhìn thấy dáng vẻ thực sự của tôi, cho nên tôi rất mong đợi có được một người hiểu rõ chính mình, cũng như để tôi hiểu cô ấy. Có lẽ, chúng tôi sẽ không trở thành tình địch vì Cố Thành Phan, ngược lại tôi còn cảm thấy quan hệ của chúng tôi sẽ trở nên tốt hơn. An Chi khịt mũi nói: “Tôi đã từng thích anh ấy từ rất nhiều năm trước, nhưng sau này tôi sẽ không thích nữa, tôi… ”

Ngay khi cô ấy đang lệ rơi đầy mặt, xúc động đến rối tinh rối mù thì cửa thang máy bỗng mở ra, đập vào mắt tôi chính là phong cách trang trí mang đầy sắc xanh, ngay cả vách tường cũng đều là màu xanh lá cùng chiếc đèn chùm có khoảng sáu tầng. Trong nháy mắt tôi liền cảm tưởng rằng tinh anh trong thành phố G thật quá nhiều, lúc này thể diện của An Chi đều bị ném sạch cả rồi.

Hai người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, phản ứng đầu tiên không phải là lau nước mắt mà là ngửa mặt lên trời cười thật lâu. Chúng tôi vui vẻ cười nói, sau khi cửa thang máy đóng lại lần nữa mới sửa sang quần áo, rồi mở cửa ra, khoác tay nhau đi tới chọn món. Cô ấy vẫn mỉm cười giống như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Xin chào, tôi là An Chi. Chiều nay tôi đã gọi điện tới đặt trước hai phần bánh trà xanh, phiền anh mười phút sau mang tới bàn số ba ngay cạnh cửa sổ giúp tôi.” Bánh ngọt trên tầng một trăm hai mươi sáu cực kỳ ngon, mỗi ngày chỉ bán đúng một trăm hai mươi sáu phần, ai tới đây cũng đều phải xếp hàng, ngoại trừ khách VIP siêu cấp, ngay cả khách VIP cũng không có được, đi theo An Chi quả nhiên sẽ được mở mang kiến thức. Tôi vừa quay đầu, lập tức lại kinh ngạc thêm lần nữa, đã sớm nghe nói bậc thầy nấu nướng ở đây nhiều như mây, hóa ra là ở cửa hàng bánh ngọt đối diện kia.

Ngay trước mặt tôi chính là một cái cửa sổ sát đất trong suốt cực lớn, có thể thấy rõ ràng trong đó có không ít quầy hàng, quả thực có thể gọi là cái chợ nhỏ. An Chi kéo tôi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Cô biết không, mặc dù nói đồ ăn cực ngon trên tầng này vô cùng nổi tiếng, nhưng cửa hàng bánh ngọt này lại nổi tiếng nhất trong đó, mà bánh trà xanh tôi vừa mới gọi là loại ngon nhất của bọn họ. Chỉ có mỗi mười sáu phần trong một trăm hai mươi sáu loại bánh ngọt được bán mỗi ngày. Cho nên tôi và cô đã chiếm một phần tám rồi đó.” “Chậc chậc chậc”, tôi không nhịn được liền chậc lưỡi: “An Chi này, hay là cô bao nuôi tôi đi, trước kia tôi luôn cho rằng Cố Thành Phan chính là người tài giỏi nhất trên thế giới này, nhưng không ngờ cô lại lợi hại đến như vậy.”

Lúc này phần bánh chúng tôi gọi đã được đưa tới, cô ấy bưng đồ uống lên hút một ngụm, mới nói tiếp: “Không không không. Nếu Cố Thành Phan tự nhận anh ta chỉ là nhân vật tài giỏi thứ hai trong thành phố G vậy thì không có ai dám nhận mình là thứ nhất. Anh ấy là loại người gì, tôi và cô không thể nhìn thấu được đâu.” Khi đó tôi cũng không hiểu rõ ý của cô ấy, mãi đến rất lâu về sau, khi anh dần dần lộ rõ bản chất trước mặt tôi, thì tôi mới nghĩ đến những lời này lần nữa. Quả nhiên anh không phải là người chúng tôi có thể dễ dàng nhìn thấu. Thế nhưng lúc này, tôi lười suy nghĩ đến những chuyện đó, chỉ chú ý đến bánh trà xanh và màu xanh lá cây mà mình siêu thích. Hơn nữa tầng một trăm hai mươi sáu này là chỗ nào chứ? Nói đơn giản thì mấy món ăn ở chỗ này đều không phải là đồ ăn, vậy nó là cái gì? Chính là tiền đấy, là tiền mồ hôi nước mắt của người dân đấy. Tôi cầm nĩa xiên một miếng bánh nhỏ cho vào trong miệng, vị kem trà xanh nhẹ nhàng lập tức tan khắp nơi. Tôi lại ăn thêm một miếng to nữa, phần ga-tô vừa xốp lại vừa dẻo, hai sự mâu thuẫn kết hợp với nhau, kèm thêm lớp bơ mịn màng, thoang thoảng mùi trà.

Tiếp đó tôi uống một ngụm trà sữa matcha, trong đó dường như còn có trân châu, nhai nhai vài cái, toàn bộ khoang miệng liền lập tức tràn ngập hương vị thơm ngát của trà sữa. Phần còn sót lại nhai rất dai, giống như chưa thỏa mãn vậy. Nhưng tôi vẫn không hài lòng vì có quá ít trân châu cho nên bèn bưng ly trà sữa của cô ấy lên, chuẩn bị hút trân châu, nhưng lời nhắc nhở của cô ấy lại khiến tôi không nhịn được mà rùng mình. Cô ấy nhỏ giọng nói: “Ngân Hằng… Nói cho cô biết, bột trong trân châu có công dụng nâng cao tinh thần, giúp não bộ tỉnh táo, cô cẩn thận uống nhiều quá tối về lại ngủ không yên giấc đấy.” Tôi vội đặt ly xuống hỏi: “Thật sao? Tại sao bọn họ lại thêm loại bột này vào vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.