Siêu Sao Phản Công

Chương 46: Chap-46




CHƯƠNG 46: CỐ VŨ THÀNH

CHƯƠNG 46: CỐ VŨ THÀNH

Tôi cũng nhất thời không nhớ ra tôi đã gặp anh ta ở đây, cho nên cũng không hỏi gì, nhìn bữa sáng trên bàn, cầm lấy nĩa, chuẩn bị ăn.

“Cô có thể nếm thử hai phần.” Người kia cười nói với tôi, cái sẹo trên lông mày của anh ta hơi cong: “Dù sao thì Vu Mạnh ấy mà, đói không làm cậu ta chết được, lát nữa tôi có thể làm thêm mấy món cho hai người.”

Tôi cười gật đầu, đang lo không biết phải chọn thế nào!

Tôi xúc một miếng trứng gà nhỏ bỏ vào miệng, mềm và tan biến, hơn nữa mùi dầu muối đã ngấm vào trong, từng vị ngọt của cà chua cũng không lộ ra quá đột ngột, ngược lại vô cùng ngon miệng.

Có điều ăn đến lòng đỏ trứng tôi mới hiểu được vì sao nhiều người lại thích mua bữa sáng này như vậy, bởi vì khoảnh khắc vào miệng có vị lòng đào tan trong miệng, không tanh, cảm giác này giống như là ăn được mỹ vị nhân gian ngọt ngào.

Cuối cùng ngay cả hạt chi ma mà tôi không thích ăn cũng bị tôi nuốt vào bụng.

“Sao hả?” Người kia rất hài lòng nhìn tôi nói: “Nào, nếm thử bánh bao đi, đây là bánh bao thịt cay, còn có bánh bao đậu phụ.”

Sau khi nếm mỹ vị của trứng gà, tôi vội gật đầu, không kịp chờ đợi mà muốn nếm thử xem rốt cuộc bánh bao thịt cay và bánh bao đậu phụ trông giống bánh bao bình thường kia có bí ẩn gì.

Trước tiên tôi nếm bánh bao thịt cay, mùi ớt xanh tràn trong miệng, vỏ bánh bao dày, có thể cản một chút vị cay, ở giữa là thịt nạc nên cũng không dính, ăn rất ngon.

Sau khi nếm được vị ngon này, đũa của tôi không hề do dự mà gắp bánh bao đậu phủ bỏ vào miệng, ôi chao, thứ này lại có thể là đậu phụ nước, không phải đậu phụ khô bình thường.

Vỏ mỏng mà chặt, khẽ cắn một cái chất lỏng đầy miệng, hương thơm len lỏi khoang miệng, đúng là hương vị tuyệt vời. Cuối cùng chỉ còn lại cây xúc xích.

Người kia nhắc nhở tôi: “Cô cẩn thận một chút, xúc xích dùng sợi sắt cong làm mặt cười.” Tôi gật đầu, cắn một cái, giòn tan.

Vu Mạnh và người kia đều cười, lập tức người chủ giải thích: “Đây là bánh quẩy nhỏ, rưới nước sốt do tôi tự chế, thế nào? Vị nước sốt thế nào?”

Tôi gật đầu: “Chua chua ngọt ngọt.”

Anh ta nói tiếp: “Vậy cô nên ăn sốt cà chua, ở đây có sốt cà chua, cũng có tương ớt, đôi khi còn có tương đậu nành, còn về cô ăn sốt gì còn phải tùy duyên.”

Tôi kinh ngạc, không biết nên nói gì cho phải, nói anh ta tùy ý ư, làm đồ ăn ngon như vậy sao có thể tùy ý chứ, hơn nữa mỗi món đều tinh tế như vậy, hơn nữa lại là người làm việc rất có nguyên tắc. Nhưng nói anh ta không tùy ý thì sao, buổi sáng anh ta bán điểm tâm, buổi trưa bán hoa, buổi tối mở cửa biến tiệm thành quán rượu, vậy còn chưa đủ tùy ý sao? Ngay cả bữa sáng còn không biết là vị gì, còn không tùy ý ư?

Tôi cười bất đắc dĩ: “Cũng may, tôi dùng tương ớt cũng được, sốt cà chua cũng được, tương đậu cũng tốt, tôi ăn hết.” Nói xong tôi liền ăn hết bánh quẩy. Ừ, giòn rụm, ăn rất ngon.

Người kia vươn tay, tự giới thiệu mình: “Chào cô, tôi tên Cố Vũ Thành.” Tôi vươn tay nắm lấy bàn tay đầy vết chai kia, nói: “Chào anh! Tôi tên Trình Ngân Hằng.”

Anh ta cười ha ha: “Đã nghe danh từ lâu, ha ha ha… ”

Xem ra là Vu Mạnh đã nói với anh ta về tôi, tôi ngượng ngùng cười cười.

Anh ta nói: “Hai người đi dạo một chút đi, thuận tiện giúp tôi sắp xếp lại hoa cúc hôm nay cần bán một chút, à đúng rồi, có thể hai người không rõ lắm những bông cúc nào là một loại, cứ hái tùy ý là được, có điều tôi cũng nhắc nhở hai người, chỉ có thể hái một trăm bông, hái thêm một bông cậu sẽ phải trả bảy triệu đấy, Vu Mạnh.” Nói xong Cố Vũ Thành chỉ tay về phía Vu Mạnh, Vu Mạnh bất đắc dĩ phất tay, cười cười, Cố Vũ Thành vào phòng bếp, Vu Mạnh dẫn tôi đi thăm vườn sau của Cố Vũ Thành.

Nếu nói món ăn của Cố Vũ Thành là mỹ vị nhân gian, vậy khu vườn mà tôi thấy tuyệt đối là tiên cảnh trên trời.

Bên trái khu vườn của anh ta là một nhà kính dày, bên trong hoa cỏ cây cối xanh um tươi tốt, không có dấu hiệu gì của mùa thu, bên phải là thế giới bình thường, đang giữa mùa thu, hoa cúc nở tươi tốt. Trong đó hoa cúc vàng là đa số, chiếm một nửa, hoa cúc hồng, cam, đỏ đậm thì ít hơn.

Tôi ghé vào cửa phòng kính, nhìn cảnh tượng bên trong, thật muốn vào xem thử.

Vu Mạnh nhìn ánh mắt như đói khát của tôi, không đành lòng nói: “Chỉ có Cố Vũ Thành mới có chìa khóa, em đừng muốn nữa.”

Tôi buồn bã gật đầu, lúc này tôi nhìn thấy trong bụi hoa cúc lại là một suối nước, càng thêm kinh ngạc, theo dòng suối này nhìn thấy một con lạch nhỏ ẩn nấp sau lưng một tảng đá lớn, hớn hở đón lấy dòng nước kia.

Vu Mạnh cười nói: “Đây là nước trên núi Tình Nhân, có thể uống trực tiếp, rượu của Cố Vũ Thành được cất từ nước này, đậu phụ kia cũng được nghiền từ nước này.”

Vu Mạnh vừa cầm kéo cẩn thận cắt hoa vừa nói.

Tôi kinh ngạc: “Rốt cuộc anh ta là ai mà có thể nghĩ ra nhiều điều hay ho như vậy?”

Tôi nhìn cây bạch quả đã rụng lá đầy đất, không nhịn được tò mò hỏi.

“Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ với Cố Thanh.” Vu Mạnh đột nhiên nói, lập tức không nhìn ánh mắt kinh ngạc của tôi mà một mạch nói ra thân thế của anh ta: “Lúc còn trẻ, bố của Cố Thanh là Cố Trọng Nguyên nổi tiếng là công tử đào hoa, mẹ của Cố Vũ Thành là người làm ở nhà họ Cố, thấy bà ấy xinh đẹp liền… Đây là anh nghe chính Cố Vũ Thành nói, sau đó để sinh anh ta thuận lợi, mẹ anh ta xin thôi việc, về quê sinh anh ta ra rồi nuôi nấng đến mười ba tuổi, chỉ là khi đó dì Phương phát hiện bị ung thư, liền dẫn con đến thành phố G để nương tựa Cố Trọng Nguyên, nhưng Cố Trọng Nguyên trở mặt không nhận người, may mà ông cụ Cố đích thân ra mặt, tiếp nhận anh ta.”

Nói tới đây, Vu Mạnh thở dài, nói tiếp: “Nhưng cuối cùng con riêng không được công khai, chỉ có thể sắp xếp cho anh ta cùng ăn cùng ở với người làm nhà họ Cố, dù sao nhà họ Cố cũng là nhà to nghiệp lớn, tùy tiện xếp vào đâu cũng được. Khi đó anh, Cố Mai còn có anh ta chơi rất thân, Cố Thành Phan và Cố Thanh cũng nể anh ta, gọi anh ta một tiếng anh, còn về những người khác nhà họ Cố, sau này khi bọn họ chiếm sản nghiệp của Cố Trọng Lư, bố của Cố Thành Phan, có thể nói là giết người không chớp mắt, sao bọn họ có thể chứa chấp một đứa con riêng chứ, bố của Cố Thành Phan… thật ra… nên nói là bị tức chết.”

Nghe xong những lời này, trong vườn hoàn toàn yên tĩnh, tôi vốn tưởng rằng nhà họ Cố chính là một đại gia đình, sau đó biết còn có nhà Cố Thanh, bây giờ xem ra có lẽ nhà họ Cố không chỉ có những người này. Hơn nữa… phe phái trong nhà họ Cố rất rõ ràng, con riêng, vở kịch người thứ ba cũng liên tiếp xuất hiện, có người vào, cũng có người bị loại ra khỏi kịch.

Lúc này tôi vô cùng thương Cố Thành Phan, khi đó, lúc Cố Trọng Lư qua đời, anh đã vực dậy như thế nào, từng bước một chiếm giữ vị trí cao nhất của thành phố G, khi tôi gặp anh, có phải đã quá muộn không.

Tôi suýt nữa không quản nổi chân mình, muốn chạy đi, chạy đến bên cạnh Cố Thành Phan, ôm anh một cái, dỗ dành anh, nói với anh một tiếng xin lỗi, hơn một năm nay đã không ở bên anh.

“Dọn cơm thôi.” Cố Vũ Thành kêu lên, đi tới nhấc tay Vu Mạnh nói: “Cẩn thận một chút, tốt nhất cậu không nên la liếm nói chuyện của tôi với người đẹp mà cắt nhầm hoa, nếu cắt nhầm hoa cứ bảy triệu một bông.” Nói xong anh ta làm động tác “yeah” với Vu Mạnh.

Tôi vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất, vui mừng một trận.

Cố Vũ Thành nói: “Nếu cô thích chỗ này như vậy có thể đến chỗ tôi nhận việc, vậy là có cơ hội vào nhà kính sau vườn rồi!” Cố Vũ Thành liếc mắt một cái nhìn ra chút tâm tư của tôi, tôi ngượng ngùng lắc đầu.

Vu Mạnh ngắt lời: “Anh đừng trêu cô ấy nữa, người ta vất vả lứm mới có thời gian nghỉ ngơi hai ngày, về còn phải quay phim tiếp đấy!”

Cố Vũ Thành liếc mắt: “Được được được, hai người đều là người nổi tiếng, vậy thì đến nơi bé nhỏ này của tôi để làm gì?” Trong giọng nói kia tràn đầy sự bất mãn, khiến chúng tôi vừa giận vừa buồn cười.

Trong thời gian ngắn ngủi, Cố Vũ Thành đã làm bốn, năm món, có cá chép cay, thịt kho tàu, gà xào ớt, bắp cải om, còn có canh cá chép đậu phụ.

Sau khi ngồi xuống, Cố Vũ Thành nói: “Cá chép này ấu, chính là nuôi trong hồ sau vườn, thường ngày tôi còn không nỡ ăn, hôm nay hai người đến ăn nhiều một chút, bổ lắm đấy!” Toàn là những món ăn gia đình, mùi vị lại vô cùng thơm ngon, từ khi lên màn ảnh, tôi rất ít khi ăn nhiều món trong một bữa như vậy, đúng là rất ngon.

Ăn cơm xong, Cố Vũ Thành bày hoa ở bên ngoài, bên cạnh để một giỏ trúc nhỏ, làm một tấm bảng, bên trên viết: hoa tươi bảy mươi nghìn một bông, trên tường có camera, tự mua tự trả tiền.

Tôi không hiểu nói: “Cứ bày ra bên ngoài như vậy, không có ai không tin có camera mà trộm hoa đi sao?”

Khóe miệng Cố Vũ Thành lộ ra một nụ cười gian: “Không đâu, mỗi ngày người lên núi xuống núi nhiều như vậy, không cần phải vì bảy mươi nghìn mà hủy đi hình tượng của mình.”

Tôi vẫn còn câu hỏi: “Vậy… Hoa này của anh có người mua không?”

“Ha ha ha… ” Cố Vũ Thành cười sang sảng nói: “Chắc là cô vẫn chưa lên đỉnh núi Tình Nhân, đỉnh núi là một nghĩa trang, có rất nhiều danh nhân liệt sĩ của thành phố G chôn cất ở đó, hoa cúc này là dễ bán nhất, hơn nữa cô xem mấy cửa hàng hoa ở đây có thể cạnh tranh được với hoa tươi của tôi sao?” Nói xong anh ta còn nháy mắt mấy cái với tôi.

Tôi cảm thấy người này vô cùng thú vị, nhà họ Cố ai cũng mặt mày lạnh băng, khó khăn lắm mới có một người thú vị như vậy, thế mà đến bây giờ tôi mới quen.

“Vu Mạnh… ” Cố Vũ Thành đột nhiên lên tiếng: “Mấy hôm trước tôi gặp Cố Mai, hình như em ấy… sống không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa… ”

“Hơn nữa sao?” Vu Mạnh thấy anh ta dừng lại, vội hỏi.

Cố Vũ Thành nói: “Ờm, không có gì, chỉ là nó nói một số thứ là lạ, tôi nghe cũng không hiểu lắm.”

Vu Mạnh cúi đầu xuống, không biết nên trả lời thế nào.

Cố Vũ Thành nói tiếp: “Tôi biết ba chúng ta không thể nào quay trở lại quan hệ thân thiết như xưa, nhưng cậu xem bộ dạng tôi bây giờ không tiện lộ diện, cậu có thời gian thì quan tâm nó hơn chút nữa, dù sao… con người nó nhìn thì lạnh lùng, nhưng tâm địa lại rất tốt, tôi vẫn không yên tâm về nó, chỉ đành nhờ cậu.”

Lúc nói, trong ánh mắt Cố Vũ Thành có vẻ đau lòng, hiển nhiên quan hệ giữa anh ta và Cố Mai rất tốt.

Vu Mạnh gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.