CHƯƠNG 34: CỐ THANH VÀ CỐ THANH
CHƯƠNG 34: CỐ THANH VÀ CỐ THANH
Cố Thành Phan chậm rãi ngồi xổm người xuống, chân mày căng thẳng, tôi nghĩ chắc khi còn sống, thím anh đã đối xử với anh tốt lắm.
Cố Thành Phan móc ra một vật từ trong túi, là bùn đất, tôi và anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, Cố Thành Phan dùng lời nhỏ nhẹ như khi thím anh còn sống mà nói: “Thím, đây là một cốc bùn đất của Paris, sang năm cháu đi Nhật Bản, sẽ mang cho thím một ít bụi đất hương hoa anh đào về.”
Tôi nghĩ chắc là lời hứa của Cố Thành Phan cùng thím anh lúc trước, hoặc những nơi này là chỗ thím anh muốn đi khi còn sống.
“Thành Phan... ” Phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc, là Phạm Đình.
Tôi chậm rãi đứng dậy, Cố Thành Phan cũng đứng lên, mặt mày sầu bi nói: “Mẹ, chị, hai người cũng tới rồi.”
Phạm Đình gật đầu: “Nếu đã gặp rồi, vậy khuya về nhà ăn cơm chung đi!”
Mỗi lần vừa nghe nói phải về nhà họ Cố ăn tôi chỉ thấy sợ hãi, nhưng có lẽ trong sự đầu độc của cảnh thu nơi đây, tôi lại cảm thấy Phạm Đình có chút cô đơn, lại nghĩ tới bố tôi, tôi đã... lâu rồi không đi thăm bố.
Cố Thành Phan quay đầu nhìn tôi một cái, lập tức trả lời: “Mẹ, chị, hôm nay công ty có chút chuyện cần làm, buổi tối chúng con sẽ đi.”
Phạm Đình gật đầu: “Vậy được, vậy con cứ bận đi, mẹ muốn tán gẫu một chút với thím con.”
Cố Thành Phan gật đầu, kéo tôi đi. Nhìn thoáng qua Cố Mai, tôi cảm thấy gần đây sắc mặt Cố Mai luôn trông không được tốt, trước đây tuy sắc mặt trắng nõn, nhưng là kiểu trắng rạng rỡ, khác với hôm nay, hôm nay là vẻ tái nhợt.
Trên đường trở về, sắc mặt Cố Thành Phan vẫn còn hơi xấu, trong lòng tôi suy nghĩ trước kia vào ngày này mỗi năm anh đều sẽ lặp đi lặp lại loại đau khổ này, một mình chậm rãi nhấm nuốt, tiêu hóa, tôi cũng có chút không nỡ.
Hai người ngồi trong xe không nói lời nào, yên tĩnh tuy là không có gì không tốt, nhưng bây giờ tôi ở bên cạnh anh mà không biết phải an ủi như thế nào, không biết có nên an ủi hay không, cực kỳ xấu hổ.
“Trình Ngân Hằng.” Anh đột nhiên buồn bực gọi tôi.
Tôi chỉ đành ngơ ngác đáp tiếng: “Ừ... ”
“Không phải tôi.” Cố Thành Phan đột nhiên nói: “Mặc kệ em có tin hay không, nhưng tôi phải nói cho em biết, chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm trước, không phải tôi làm.” Anh đang giải thích với tôi chuyện của Vu Lệ Lệ sao, hay là giải thích chuyện của Vu Mạnh, giải thích anh không vô sỉ uy hiếp tôi như vậy. Trong lòng tôi có một âm thanh đang gầm thét: “Đừng tin anh ta, Cố Thành Phan lừa mày cũng không phải mới lần một lần hai đâu.” Nhưng một âm thanh khác lại mềm mỏng, nhỏ nhẹ nói: “Tin anh ấy đi, dù sao cô cũng muốn tin tưởng anh ấy, hơn nữa trải qua mấy ngày nay ở chung, cô cũng biết tuy Cố Thành Phan nói một không nói hai, nhưng lại rất biết suy nghĩ vì người khác.”
Tôi lắc đầu mấy cái, rũ bỏ hết những âm thanh kia: “Cố Thành Phan, tại sao phải giải thích với tôi?”
Cố Thành Phan nở nụ cười, tuy chỉ là trong nháy mắt, có cảm giác như phù dung sớm nở tối tàn. Một lúc lâu sau, anh thấp giọng nói: “Hôn nhân của chúng ta, hình như còn rất lâu, tôi không muốn ầm ĩ đến mức cứng ngắc như vậy.”
Cơ thể tôi sửng sốt, không biết nên nói gì mới tốt, trước vẫn cảm thấy hôn sự này cứ chậm chạp không có kì hạn định trước, chúng tôi không can thiệp chuyện của nhau là được, sau đó cuộc sống ở chung trong hòa bình bị đảo lộn, tôi liền nghĩ cách thoát khỏi cuộc hôn nhân này mới tốt, nhưng không ngờ Cố Thành Phan lại cúi đầu trước, yêu cầu cùng tôi chung sống hòa bình.
Tôi còn có gì để nói đây? Cho dù người làm những chuyện kia chính là anh, tôi cũng không có quyền chỉ trích, dù sao được người ta mua về, thì phải trả giá thật lớn.
Tôi đấu tranh trong lòng một phen, cũng quyết định không dây dưa những chuyện đó nữa mà buông xuống, nên tôi gật đầu một cái nói: “Được, chúng ta về sau sẽ chung sống hòa bình!”
Chẳng qua trong lòng tôi hiểu, trước thời điểm bấy giờ, tôi đã thích Cố Thành Phan, nhưng sau khi việc này qua đi, tôi ý thức được một cách sâu sắc sự chênh lệch giữa chúng tôi, cứ tiếp tục như vậy, cũng không có kết quả.
Cho nên, về sau chỉ là chung sống hòa bình, nhưng, thích anh, thì không đâu.
“Cố Thành Phan,” tôi gọi anh: “Lái xe đến chỗ bố tôi một lúc đi!”
Cố Thành Phan liếc mắt nhìn tôi, lập tức gật đầu nói: “Đúng là đã lâu chưa đi thăm bố vợ đại nhân rồi.”
Lúc chúng tôi đến chỗ bố, bố tôi đang chơi cờ tướng với ông lão sát vách trong sân, nhìn thấy tôi tới, vội vàng kéo tay tôi, khoe với người bên cạnh: “Nhìn đi, tôi nói con gái của tôi rất giống Trình Ngân Hằng mà! Tôi nói cho các người hay, con gái của tôi đúng là Trình Ngân Hằng mà.”
Ông lão đánh cờ đối diện và quần chúng xung quanh tỏ vẻ không tin: “Thôi đi, ông Trình này, ông lại bắt đầu nói lung tung đấy, ông mau kêu con gái rượu của ông dẫn ông đến viện tâm thần ngay cạnh khám đi!”
Một bà cụ khác lôi kéo tay của tôi nói: “Con gái rượu, cháu thật sự nên chăm nom bố cháu nhiều hơn, lần trước, ông ấy chỉ vào mặt một cô bé trong ti vi, cứ khăng khăng là do cháu diễn.”
“Ôi chao ôi,” một bà cụ khác cũng nói: “Chẳng phải sao, nói ông ấy mắt kém mà ông ấy không nghe, nói cháu bận rộn như vậy không đến thăm ông ấy cũng là vì phải quay phim.”
Tôi cười cười, kéo tay bố tôi nói rằng: “Được, ngày khác cháu sẽ dẫn bố đi khám bác sĩ.”
Bố tôi nhìn tôi như cười như không bảo: “Đủ rồi, có phải khám bác sĩ cũng phải ăn cơm trước đã rồi mới khám, đi nào đi nào, về nhà nấu cơm cho bố đi.”
Tôi níu tay bố, Cố Thành Phan theo sau, ba người chậm rãi đi tới phòng bố ở, là căn nhà tiêu chuẩn hai phòng ngủ một phòng khách, có phòng bếp.
Mới vừa vào cửa Cố Thành Phan đã hỏi với vẻ khó hiểu: “Vì sao bọn họ không tin em chính là Trình Ngân Hằng, em rõ ràng chính là Trình Ngân Hằng mà!”
Bố cười ha ha: “Thằng nhóc, con không biết, mỗi lần Ngân Hằng nhà ta tới tìm bố, luôn có người la hét đòi kí tên, sau đó bố dứt khoát phóng to chuyện lên, nói với tất cả mọi người Trình Ngân Hằng là con gái của bố... Ôi chao... Giờ hay rồi, người bên ngoài ngược lại còn không tin.”
Cố Thành Phan gật đầu với ý khen ngợi, bố bĩu môi: “Nè, phòng bếp ở đâu, các con đi làm cơm đi, bố xem tivi đây.”
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể kéo Cố Thành Phan đi vào phòng bếp.
Mở tầng trên tủ lạnh ra, rất nhiều rất nhiều trái cây rau dưa, một miếng thịt lợn nạc ít đến đáng thương. Tôi lại mở tầng dưới ra, ngăn đầu tiên đầy hạt ngô đã tách xong.
Tôi thích ăn ngô nhất, khi còn bé không ăn cơm, bố liền đổi cách lấy ngô cho tôi ăn, cháo ngô này, ngô nấu sườn này, canh ngô và củ cải này.
Mở ngăn thứ hai ra, là một bộ lòng mề lợn đã rửa sạch, mở ngăn kéo thứ ba ra, tất cả đều là những cục đá nhỏ và pudding.
Khóe mắt của tôi có chút ướt át, người nhà mãi mãi là người thương mình nhất nhưng cũng dễ bị mình quên đi nhất.
Mẹ tôi đã mất tích sau khi nhà xưởng của bố đóng cửa, khi đó tôi gào khóc cả đêm đòi tìm mẹ, vừa tìm mẹ vừa trách bố, cảm thấy đều tại bố, bố làm mất mẹ.
Bố cũng không tức giận khi thấy tôi trách, ngược lại còn nhiều lần nhượng bộ tôi, tha thứ cho tôi, cho tôi rất nhiều tình yêu thương mà mẹ của người khác chưa chắc đã cho nổi.
Cố Thành Phan thấy tôi có vẻ không ổn, dịu dàng nói: “Em đừng ngồi nữa, ngồi nữa bố em chắc sẽ nhận ra điều gì đấy.”
Tôi vội vàng đứng dậy, ngẩng khuôn mặt tươi cười rực rỡ lên với anh: “Được, chúng ta làm trứng tráng cà chua đi, ngô hầm mề lợn, đậu xào lòng!”
Cố Thành Phan giật giật khóe miệng mấy cái, nói với vẻ không hiểu: “Em nói món gì hả? Lòng? Là chỗ chứa chất bẩn đấy hả?”
Cũng không trách anh, một cậu công tử bột mười ngón tay không dính nước như anh, đương nhiên là không biết làm đồ ăn như thế nào rồi.
Tôi không hề che giấu vẻ khinh thường của mình: “Cố Thành Phan, anh đi ra ngoài đi, đừng làm rối thêm.”
Tôi cho là anh sẽ ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng bếp, không ngờ anh lại cười xấu xa nói: “Hai món ăn đầu tôi sẽ làm, món cuối, để em.”
Tôi kinh ngạc cười toe toét: “Trời ạ, đừng dọa tôi chứ, anh thực sự biết làm đồ ăn hả.” Cố Thành Phan cong khóe miệng, từ từ mà nghiêm túc chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ anh thực sự biết đấy.
Tôi chống nạnh, tỏ vẻ như đang chờ xem trò vui rồi nói: “Được, vậy anh làm đi, tôi nhìn.” Lúc đầu tôi chỉ tỏ thái độ như xem trò vui, chuẩn bị đến thời khắc mấu chốt thì sẽ giúp anh.
Nhưng Cố Thành Phan lại thuần thục vo gạo, xả nước, đặt nồi, ấn nút.
Anh lập tức lấy ra hai quả cà chua, xắt miếng, sau đó thái lát, cuối cùng xắt thành cục nhỏ, để không làm rớt mất nước cà chua, anh thận trọng cầm bát hứng, sau đó cầm hai quả trứng, đánh trứng.
Nhẹ nhàng vặn nút mở bếp, đổ dầu, bỏ cà chua vào xào một lát, đổ trứng vào, bỏ muối, thuần thục bày lên đĩa.
Ngay lúc vừa nãy anh cũng đã lấy hạt ngô đông lạnh và mề lợn ra rã đông.
Lấy chảo xào ra, rửa hai lần, thái mề lợn xong, cùng bỏ vào chảo, cho nước ấm vào nấu.
Để tiết kiệm thời gian, tôi vội vàng thái lòng, và đậu đũa, bật bếp khác, món ăn này đã làm nhiều lần lắm rồi, lúc tôi nấu chín đồ ăn, canh cũng gần xong rồi.
Tôi bưng đồ ăn vào phòng khách, Cố Thành Phan ở lại bếp đợi canh.
Tôi bưng đồ ăn lên bàn, gọi bố: “Bố, ăn cơm thôi.”
Tôi nhìn sang TV, phát hiện bố đang xem tập mà tôi tham gia.
Bố ngồi nhìn tôi, rồi lại nghiêng người nhìn hình bóng Cố Thành Phan đứng trong phòng bếp và nói: “Ngân Hằng, tên nhóc này cũng được đấy.”
Tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười, chỉ vì làm vài món thức ăn cho bố, là bố đã bị mua chuộc rồi.
Bố tỏ vẻ nghiêm túc: “Con nhóc kia, bố nói nghiêm túc đấy.” Tôi gật đầu: “Vâng, thưa bố, bố nói cái gì thì là cái đó ạ.”
Nói xong tôi đã đơm xong cho bố bát cơm. Bố kéo tay tôi nói: “Con có xem chương trình tập đó không?”
Tôi lắc đầu, vốn cũng không quá thích tham gia chương trình giải trí, hơn nữa lúc đấy còn bị người ta hãm hại, tôi đương nhiên sẽ không xem!
“Nhóc con, bố nói cho con hay!” Bố lại bắt đầu càm ràm: “Lúc con không cẩn thận rơi xuống, thằng nhóc kia xanh lét cả mặt, chạy nhanh như chớp ra đỡ con đó.”
Tôi từ chối cho ý kiến: “Đúng vậy, nhưng khi đó Vu Mạnh cũng giơ tay ra đón được con rồi.”
“Canh được rồi,” không biết Cố Thành Phan đã bưng canh vào từ lúc nào: “Bố, Ngân Hằng, ăn cơm đi.”
Bố không thèm nhắc lại nữa, tôi cũng im lặng ăn cơm.
Tôi kẹp một miếng lòng bỏ vào bát của Cố Thành Phan, Cố Thành Phan nhíu mày một cái, khóe miệng khẽ giật giật, rõ ràng là rất ghét bỏ.
Bố cười ha ha nói rằng: “Ha ha ha, Thành Phan à, bố nói cho con biết, thứ Ngân Hằng thích ăn nhất cũng chia sẻ cho con, con mau nếm thử đi.”
Nghe bố nói thế, Cố Thành Phan bất đắc dĩ bỏ vào trong miệng, lông mày của anh dần dần giãn ra, khóe miệng cong lên một độ cong đẹp mắt, gật đầu nói: “Mùi vị không tệ.”
Tôi cắn đũa nhìn Cố Thành Phan, lại nhìn sang bố, rồi lại nhìn Cố Thành Phan.
Nghĩ thầm: Nếu như Cố Thành Phan thực sự đáng giá để dựa dẫm cả đời như bố tôi nói thì tốt rồi. Nhưng không, Cố Thành Phan là một người sẽ uy hiếp tôi, làm tôi tổn thương, không để ý đến mặt mũi của tôi lôi ảnh nude của tôi ra mua vui cho người khác.
Mặc dù anh có thể hô mưa gọi gió trong thành phố G, nhưng trước mặt bố tôi lại thể hiện rất tốt, cũng sẽ thiên vị tôi trước mặt Phạm Đình, nhưng anh làm tất cả những điều này, cũng chỉ để khiến tôi ở lại bên cạnh anh, đạt được mục đích của anh.
Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi còn phải chạy tới nhà họ Cố, bèn vội vã tạm biệt bố.