Siêu Sao Phản Công

Chương 14: Chap-14




CHƯƠNG 14: QUÁ KHỨ

CHƯƠNG 14: QUÁ KHỨ

Sau khi bố đã hoàn toàn bình phục thì tôi lại lao vào quay bộ “Không Thành”. Lâu rồi Cố Thành Phan cũng không đến tìm tôi, nhưng mà tôi quyết tâm sẽ chủ động đến tìm anh, bởi vì những lời mà mẹ anh từng nói với tôi.

Ba hôm trước, tôi kết thúc một ngày quay phim, nào ngờ Phạm Đình lại đợi tôi ở phim trường. Bà dẫn tôi đến một nhà hàng Pháp, đoan trang ngồi xuống cái bàn ở gần cửa sổ, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến rồi thanh lịch mà chọn một chai rượu vang.

Sau đó bà dịu dàng đưa thực đơn cho tôi: “Nếu muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần phải khách khí.”

Tuy thế nhưng tôi lại cảm thấy lo lắng, tôi cho rằng bà đã không còn thành kiến với tôi, nhưng đến khi tôi mở thực đơn ra thì biết là tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Tôi không biết một chữ nào trong thực đơn cả, nếu như không phải là Cố Thành Phan đã từng dẫn tôi đến đây, nói cho tôi biết đây là nhà hàng Pháp ngon nhất ở trong thành phố G, thì tôi sẽ cho rằng ngôn ngữ trong cuốn thực đơn này là tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha hoặc là tiếng Pháp.

Phạm Đình cao ngạo nhìn tôi, nói: “Sao vậy? Không có món mà cô Trình đây thích sao? Tôi nghe nói trước đây Thành Phan thường hay dẫn cô đến đây cho nên mới nghĩ là cô Trình thích món Pháp.”

Tôi hơi mỉm cười, gọi nhân viên phục vụ đến, chỉ vào món ăn ở bên trong rồi đưa cuốn thực đơn lại cho nhân viên phục vụ. Sau đó nhân viên ở đây mang một phần gan ngỗng và súp cà rốt lên.

Tôi và Cố Thành Phan đã đến đây nhiều lần. Mỗi lần anh gọi món thì đều gọi gan ngỗng và súp cà rốt, hơn nữa anh cũng vô cùng hờ hững, mỗi lần đều chỉ vào thực đơn rồi đưa lại cho nhân viên phục vụ.

Phạm Đình rõ ràng là có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó bà lại lên tiếng: “Cho dù là cô có thể ăn được món Pháp ngon nhất ở thành phố G thì cũng không có nghĩa là cô hiểu được ngôn ngữ và văn hóa của Pháp.”

Tôi nói: “Mẹ, mẹ cứ nói thẳng đi.”

Phạm Đình mỉm cười: “Tôi không muốn cô gọi tôi là mẹ, mạng của tôi là do Lệ Lệ cứu, hơn nữa mối quan hệ giữa nhà họ Vu và nhà họ Cố bấy lâu nay cũng rất tốt. Nếu không phải có cô chen vào thì mối quan hệ giữa Thành Phan và Vu Mạnh cũng không tệ, cho nên tôi mong là cô không gả cho Vu Mạnh nhà tôi, cô muốn cái gì thì cứ nói với tôi, tôi có thể cho cô.”

Tôi cúi đầu: “Thật là ngại quá, đây không phải là chuyện mà mình con có thể quyết định.”

Nói xong, tôi lập tức cầm túi xách rời khỏi đó.

Nực cười, đáng giận, ghê tởm. Tuy tôi đến từ nông thôn, bằng cấp của tôi không cao, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức mình để học được tiếng Anh và tiếng Hàn, bây giờ lại lấy tiếng Pháp để cười tôi, trách tôi xuất thân thấp kém, trình độ học vấn không cao.

Khi Cố Thành Phan nhận được điện thoại của Trình Ngân Hằng, nói không vui là giả, nhưng anh cố gắng che giấu sự vui vẻ trong lòng, giả vờ không quan tâm mà nhận điện thoại: “Có việc gì không?”

“Chúng ta gặp mặt đi.” Giọng nói của Trình Ngân Hằng cũng có phần lạnh lùng.

“Được, đến chung cư của tôi.” Cố Thành Phan cúp máy. Anh nghĩ lúc Trình Ngân Hằng đến thì trời cũng đã tối. Cố Thành Phan nhìn về phía cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó đi vào phòng tắm.

Khi Trình Ngân Hằng đến nơi, căn phòng tối đen như mực, cô giơ tay muốn bật đèn thì lại bị ai đó nắm lấy. Cố Thành Phan nắm tay cô, ôm lấy eo rồi nhẹ nhàng cắn lên môi cô. Trình Ngân Hằng cảm thấy hôm nay Cố Thành Phan có gì đó không bình thường, sau đó cô lại nhón chân lên đón hùa lấy nụ hôn của anh.

Kỳ thật Cố Thành Phan cũng không phải là người hôn giỏi, chỉ là anh vẫn luôn thô bạo mà hôn cô chứ rất ít khi dịu dàng như vậy. Cô vươn tay cởi áo sơ mi của anh ra, sau đó cùng Cố Thành Phan ngã xuống giường.

Trong đầu Trình Ngân Hằng bỗng nhiên lóe lên một câu: Vì chàng mà hao gầy cũng không hối hận.

Khi tôi tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, khi tôi nghĩ đến ngày hôm qua thì không nhịn được mà mỉm cười, nhưng tôi lập tức nhớ ra tôi đến đây là vì muốn thương lượng với anh chuyện Phạm Đình.

Cố Thành Phan vẫn còn đang ngủ, tôi rón rén rời khỏi giường, quyết định nấu bữa sáng cho anh, trong tủ lạnh của anh chỉ có trứng gà và bánh mì nướng. Vậy thì làm bánh sandwich trứng gà thôi.

Khi Cố Thành Phan tỉnh lại thì thấy Trình Ngân Hằng mặc đồ ngủ, đi chân trần đang bận rộn ở trong bếp. Cô mới tắm gội, mái tóc vẫn còn ẩm ướt. Ngón chân cô khi ở dưới ánh mặt trời lại trở nên óng ánh. Anh cứ đứng dựa vào cửa bếp mà ngắm nhìn dáng vẻ bé nhỏ của cô. Thật ra anh cũng đã buông thành kiến trong lòng, dắt tay nhau đến già cũng không tệ.

Tôi quay đầu lại, thì thấy Cố Thành Phan mỉm cười nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, lại còn đỏ mặt nữa chứ.

“Rửa mặt rồi ra ăn sáng.” Cố Thành Phan thế mà lại ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Anh ngồi xuống, cắn một miếng bánh mì, nói: “Mùi vị không tệ.”

Nhân lúc anh đang vui vẻ, tôi lập tức nói chuyện mấy hôm trước cho anh: “Cố Thành Phan, hình như mẹ của anh không đồng ý cho chúng ta kết hôn. Anh có muốn... ”

Tôi còn chưa nói xong đã bị anh ngắt lời: “Sao vậy? Em muốn mượn cớ này để rời khỏi tôi sao?” Anh ném miếng bánh mì còn lại xuống, lau miệng nói: “Trình Ngân Hằng, em là do tôi mua về, nên chỉ có thể nghe lời tôi.”

“Nhưng mà... ” Tôi muốn thương lượng với anh xem nên ứng phó với mẹ của anh như thế nào, nhưng anh lại không nghe tôi nói mà cúi người nhìn vào mắt tôi: “Trình Ngân Hằng, tôi nhắc lại một lần nữa, em chỉ có thể nghe lời của tôi. Nếu không, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với bố em nữa.”

Tôi có hơi tức giận, tôi đến là để thương lượng với anh, vậy mà anh lại lấy bố ra để đe dọa tôi. Tôi cũng bỏ miếng bánh trong tay xuống, chuẩn bị rời khỏi đó.

“Đứng lại.” Tôi ngoan ngoãn đứng lại, quay đầu hỏi: “Cậu Cố, xin hỏi tôi đã đi được chưa?” Anh vội vàng cầm một chiếc áo khoác rồi tức giận đi ra ngoài.

Ngây thơ, chẳng lẽ lần nào cũng phải đi trước tôi sao? Đồ thần kinh.

Tôi bắt xe đến bệnh viện, Vu Mạnh đang ở đó. Trong những ngày bố tôi bị bệnh, Vu Mạnh đã không ít lần thay tôi chăm sóc cho bố, nhưng tôi có chuyện muốn nhờ vả anh ấy.

“Vu Mạnh, em muốn nhờ anh một chuyện.” Tôi nói với Vu Mạnh ở hành lang bệnh viện.

Vu Mạnh mỉm cười với tôi: “Em nói đi, anh có thể giúp gì cho em.”

Tôi ngập ngừng một lúc rồi nói: “Em muốn anh tìm cho em một căn phòng, hoàn cảnh sống xung quanh tốt một chút là được. Em không biết tý gì về chuyện này cả, bố em lại không biết chuyện em kết hôn, nên không tiện khi ở nhà họ Cố, vì vậy làm phiền anh.”

Vu Mạnh đồng ý một cách dứt khoát: “Không thành vấn đề.”

Tôi vốn muốn nhờ Cố Thành Phan, ở thành phố này, người mà tôi có thể nhờ vả ngoài người mua tôi ra thì chỉ có Vu Mạnh và Thư thôi. Nhưng mà Thư đã quá vất vả rồi nên tôi không muốn làm phiền công việc của cô ấy.

Cũng có thể là tôi còn có tình cảm với Vu Mạnh, cho nên mới nhờ vả anh ấy một cách tự nhiên như vậy. Chỉ mong là vậy, nhưng hình như cũng phải là vậy.

Trong nhà họ Cố, Cố Thành Phan ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm về phía TV, hai con mắt không hề chớp lấy một lần. Cố Thanh chạy đến, khoác tay lên vai Cố Thành Phan hỏi: “Anh trai! Thế nào rồi?”

Tuy Cố Thành Phan rất lạnh lùng nhưng Cố Thanh biết, ở thành phố G, anh trai cậu có thể một tay che trời nhưng trong lòng vẫn thấy cô đơn. Bác trai qua đời sớm, tập đoàn nhà họ Cố đã giao cho Cố Thành Phan từ lâu, bình thường anh không dám lơ là, chỉ sợ bản thân sơ ý thì sẽ có người phá hoại.

Danh vọng của anh đều là do một tay anh tạo dựng nên, không dựa vào bất cứ ai. Anh khinh thường những người chỉ biết dựa vào người khác để đạt được mục đích của mình, nhất là những người bán rẻ thân thể của mình. Vậy mà người con gái mà anh yêu lại là loại người như vậy.

Thời gian quay lại lúc mà Trình Ngân Hằng mới xuất hiện, anh gặp cô trong ngày tuyển dụng của công ty Tâm Nguyệt. Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy hoa nhí, ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp, nói từng chữ từng chữ: “Tôi đến để phỏng vấn làm diễn viên của quý công ty, tôi tin là tôi có thể làm được.”

Khi đó quan hệ giữa Cố Thành Phan và Vu Mạnh cũng không tệ. Vì vậy, khi cô rời khỏi, anh lập tức nói với Vu Mạnh: “Tôi cảm thấy Trình Ngân Hằng rất tốt, anh không nghĩ đến việc chọn cô ấy sao?”

Vu Mạnh gật đầu nói: “Đúng là không kém, nhưng chỉ có bằng cấp ba, hơn nữa lai lịch cũng không rõ ràng.”

Cố Thành Phan cũng không quan tâm, anh thề nhất định phải tìm được Trình Ngân Hằng. Kết quả anh cũng đã tìm được, cô là tiếp viên nữ trong một quán bar hỗn loạn nhất ở thành phố G. Cố Thành Phan bỗng nhiên cảm thấy tức giận, nên gọi rất nhiều rượu, lại còn nói muốn mua cô với giá cao. Anh còn nhớ rõ cuộc đối thoại đầu tiên của anh với Trình Ngân Hằng.

“Là Trình Ngân Hằng phải không?” Cố Thành Phan kiềm nén sự kích động và tức giận ở trong lòng mà hỏi cô.

“Đúng vậy.” Trình Ngân Hằng trả lời.

Cố Thành Phan đưa cho cô một tập tiền dày, nói: “Tôi cho em chỗ tiền này, còn cả vai người đại diện của công ty quốc tế Thượng Viên để mua một năm của em, có đủ hay không?”

Trình Ngân Hằng bỗng nhiên mở to đôi mắt, rồi gật đầu nói: “Ừ, đủ rồi.”

Cố Thành Phan chưa từng nhắc lại việc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.