Siêu Sao Phản Công

Chương 119: Chap-119




CHƯƠNG 119: SỰ TĨNH LẶNG CỦA TRANH SƠN DẦU

CHƯƠNG 119: SỰ TĨNH LẶNG CỦA TRANH SƠN DẦU

An Chi nhìn Dương Khoan đang trầm mặc, biết là không thể nào ăn tiếp được, cô ấy cũng đặt bát đũa xuống, lau miệng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi, lần nay ăn không ngon thì lần sau tôi lại mời cậu ăn, được không?”

Ban đầu Dương Khoan rất lo lắng An Chi sẽ cắt đứt quan hệ với mình, nhưng đột nhiên cô lại nói năng hòa nhã, Dương Khoan dĩ nhiên không phải là không biết điều.

Dương Khoan gật đầu, nói: “Vâng, vậy chúng ta về thôi.”

Đưa An Chi đến bãi đỗ xe, lúc cô định bước lên xe thì anh ta đột nhiên gọi: “Chị An Chi...”

An Chi ngoảnh đầu lại, vẫn là khuôn mặt đẹp đến trong trẻo, rất giống dáng vẻ của năm mười lăm mười sáu tuổi, không hề có chút son phấn nào, cũng không có âm thanh nào, cứ tĩnh lặng như thế, giống như sự tĩnh lặng của một bức tranh tranh sơn dầu.

Nhan sắc của An Chi khiến cho Dương Khoan nhìn rất lâu, rất lâu...

Vẫn thấy chưa đủ, Dương Khoan bèn nói: “An Chi, hôm nay chị rất đẹp.”

An Chi có chút ngạc nhiên, gọi cô quay lại, chỉ để khen cô một câu vậy sao?

An Chi cũng không muốn hỏi nhiều, cô đáp: “Thôi được rồi, tôi đi đây, cậu cũng mau về nhà đi, chắc cậu cũng khá bận!”

Dương Khoan gật đầu: “Vâng, tạm biệt chị!”

An Chi bước vào xe, dưới ánh mắt của Dương Khoan, cô lái xe ra khỏi bãi đỗ.

An Chi bỗng cảm thấy có chút cô độc, màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên, thành phố G bắt đầu thời khắc náo nhiệt.

An Chi ở thành phố này, nhưng lại cảm thấy không có nơi có thể cho cô sống yên ổn.

Dù rất nổi tiếng thì đã sao? Dù là trong thành phố này không có vật cản thì cũng làm gì được?

Những chuyện phiền não không hề giảm bớt được chút nào, những rắc rối vẫn còn rất nhiều, An Chi bỗng nhiên muốn uống rượu.

Nghĩ đến uống rượu là tự khắc nghĩ đến quán nhỏ của Cố Vũ Thành.

Lúc này, quán của anh ta chắc cũng bắt đầu mở cửa rồi, chỉ là với quy tắc ở đó, không biết bây giờ cô chạy qua, có kịp kiếm được một chỗ không.

Nghĩ vậy, An Chi nhấn mạnh ga, chiếc xe phi nhanh trên đường cao tốc, hy vọng có thể đến kịp!

Khi chỉ còn cách quán khoảng 200m, xe bỗng tắt máy, hết xăng rồi.

Chạy xe cả một ngày, cô lại có nhiều xe, tất nhiên là chả nhớ được xe nào chưa đổ đầy xăng, An Chi cũng đành chịu thôi.

Rơi vào đường cùng, cô ấy chỉ có thể lấy điện thoại ra, tìm trong lịch sử cuộc gọi, gọi cho Cố Vũ Thành.

Đã nói phải vì tình yêu phấn đấu hết mình, không gì phải sợ, thế thì nhất định phải tiến về phía trước, cố lên.

“Tút...tút...” kêu đến tiếng thứ hai, Cố Vũ Thành bắt máy.

Bên đó rất yên lặng, xem ra anh ta cố ý chạy ra ngoài nghe điện thoại, xem ra chạy cũng khá nhanh.

Cố Vũ Thành có chút chần chừ hỏi: “Alo...An Chi? Là An Chi phải không?”

An Chi đáp: “Là em, em muốn đến chỗ anh uống rượu, không biết quán anh còn chỗ không?”

Yết hầu của Cố Vũ Thành lên xuống hai lần, anh ta nuốt nước bọt, trả lời ngay: “An Chi, không cần biết em đến vào lúc nào, chỗ của anh đều hoan nghênh, những quy định này định ra, không phải là để áp dụng với em, mà là... vì em để hạn chế người khác.”

An Chi cười nói: “Sao thế? Cố Vũ Thành... Anh đang tỏ tình à?”

An Chi chắc chắn không nghĩ rằng tùy tiện bông đùa một câu lại làm cho Cố Vũ Thành bối rối lâu thật lâu.

Sau một lúc lâu, Cố Vũ Thành mới trả lời: “An Chi, anh nghĩ chuyện như tỏ tình, vẫn nên gặp mặt nói thì tốt hơn, chỉ là... An Chi, em định từ chối anh à?”

An Chi trả lời bừa: “Không biết, để xem tâm trạng lúc đó thế nào đã, bây giờ xe của em hết xăng ở ngay gần quán anh, em nghĩ... chắc là anh có thể tìm được em nhỉ?”

Không đợi Cố Vũ Thành trả lời, An Chi nói tiếp: “điện thoại chỉ còn 1% pin, sau khi cúp máy chắc chỉ còn...”

Còn chưa nói hết thì máy đã tắt rồi.

Máu trong người Cố Vũ Thành sôi trào, An Chi đang ở gần đây, không cần biết như thế nào mình cũng nhất định phải tìm được cô ấy.

Gió hơi lạnh, An Chi tự ôm chặt mình, không biết vì sao, cô tin rằng nhất định Cố Vũ Thành sẽ tìm thấy cô, nếu còn chưa tới, thì chắc là đang đi tìm rồi.

An Chi nghĩ vậy, lại cảm thấy gió đêm bớt lạnh.

Trời không sao, không trăng, chỉ có đèn đường mờ mờ, hàng quán xung quanh đều đóng cửa cả rồi.

Cố Vũ Thành chạy nhanh ra ngoài, nhìn khắp nơi xung quanh, quyết định tìm bên trái trước, vì bên phải là đường đi núi Tình Nhân.

Cố Vũ Thành bước đi rất nhanh, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn quanh.

Lạnh như thế này, xung quanh lại tối om, không biết An Chi có sợ không?

Không được, nhất định phải nhanh chóng tìm được cô ấy, không thể để cô ấy đợi một mình ở nơi như thế này được, chắc chắn sẽ có cảm giác sợ hãi.

Mang ý nghĩ như vậy, Cố Vũ Thành rảo bước nhanh hơn.

Bỗng bước chân dừng nơi cách ngọn đèn đường không xa, An Chi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Vũ Thành.

Chiếc áo gió của anh ta bị gió thổi phập phùng, nhìn giống như một anh hùng.

Trong khoảnh khắc này An Chi không thể không thừa nhận, khi mà cô nhìn thấy Cố Vũ Thành, cô chợt muốn khóc.

Quên những tổn thương đó đi, giữ trong tâm hồn hình bóng thân thuộc nhất, anh ta đã từng vì tìm cô mà chạy trong trời tuyết lạnh, từng vì đi tìm cho cô chiếc bánh cô yêu thích mà ướt hết quần áo, vì nghiên cứu món ăn cô yêu thích mà bị thương vô số lần.

Tất cả những chuyện này, đều là vì tình yêu, làm sao có thể quên đi dễ dàng được?

Thôi đừng tính toán chi li nữa, không muốn nay đây mai đó nữa, chỉ muốn nằm trong vòng tay của anh ấy rồi ngủ một giấc ngon lành.

Cố Vũ Thành từng bước tiến lại gần, khi cách An Chi khoảng 1m thì dừng lại, dang hai tay ra.

Hai mắt Cố Vũ Thành đỏ hoe, giọng nói nhỏ nhẹ, giống như đang cưng nựng con gái mình: “Lại đây… An Chi, anh luôn luôn ở đây.”

An Chi nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cố Vũ Thành, chính là anh, người đàn ông này khiến cô suốt ba năm qua cũng không thể buông tay và cũng không thể quên được.

Hận là bởi vì đã từng yêu, cứ mãi hận người chính bởi vì đã quá yêu người.

An Chi, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nghĩ, cứ coi như anh vẫn là anh của ba năm về trước, cứ xem như anh chưa từng làm tổn thương mình.

An Chi bước trên đôi giày cao gót, lao đến ôm chặt Cố Vũ Thành.

Thật thơm, thật ấm áp, vẫn là hương vị như trước, vẫn là cảm giác như xưa.

“Đã bước vào rồi thì có muốn ra cũng không ra được nữa, An Chi, em đã nghĩ kỹ chưa?” Dường như có người đang hỏi cô.

Cô trả lời chắc chắn: “Ừm, em nghĩ kỹ rồi, cho dù có tổn thương thêm vài lần nữa, thì lúc này cũng không ai có thể chia cắt chúng ta.”

Tay Cố Vũ Thành nhẹ nhàng ôm chặt lấy An Chi, anh ta nhẹ nhàng nói: “An Chi, anh xin lỗi...”

Xin lỗi em, năm đó vì Cố Mai mà đến gần em, sau khi đã đạt được mục đích lại bỏ rơi em.

Sau đó, Cố Vũ Thành xoa đầu An Chi nói: “An Chi, cảm ơn em!”

Cảm ơn em đã bỏ qua chuyện cũ, cảm ơn em đã cho anh cơ hội.

Cuối cùng, Cố Vũ Thành nâng mặt An Chi lên, nói từng câu từng chữ: “An Chi, anh, yêu, em!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.