CHƯƠNG 115: GIẢI QUYẾT HỨA Y Y
CHƯƠNG 115: GIẢI QUYẾT HỨA Y Y
Tả Chung Hoàng đang thất thần nhớ lại thì Vu Lệ Lệ vừa mới tắm xong đi vòng từ sau lưng qua, ôm ngang hông Tả Chung Hoàng, nhẹ giọng nói: “Đang nghĩ gì mà như mất hồn thế!”
Vì Vu Lệ Lệ vừa tắm xong, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, cộng thêm lúc này mặt mũi đang tràn đầy sắc xuân nhìn Tả Chung Hoàng nên thân thể Tả Chung Hoàng bị đánh thức theo bản năng tự nhiên.
Tả Chung Hoàng nhào người tới, ôm lấy Vu Lệ Lệ, cúi đầu ghé sát vào khóe môi Vu Lệ Lệ, cười như không cười: “Sao hả? Nhớ em đó… không được sao?”
Vu Lệ Lệ yểu điệu đấm vào ngực Tả Chung Hoàng: “Anh… Anh xấu xa.”
Tả Chung Hoàng chớp mắt một cái, cười hỏi: “Vậy sao? Anh xấu xa? Hôm nay anh sẽ cho em thấy, anh xấu xa thế nào.”
Nói là làm, Tả Chung Hoàng trực tiếp xốc áo choàng tắm lên, đặt Vu Lệ Lệ lên giường, trực tiếp tiến vào.
Chọc cho Vu Lệ Lệ yêu kiều thở dốc liên tục: “A… Ưm a… nhẹ… nhẹ một chút…”
Trong lòng Vu Lệ Lệ có chút buồn bực, rõ ràng vừa mới làm xong giờ lại muốn làm một lần nữa.
Vu Lệ Lệ nắm lấy bả vai Tả Chung Hoàng, trêu chọc: “Sao hả? Vẫn được sao? Đã… lần thứ mấy rồi?”
Cảm nhận được dưới thân nóng bỏng, vẫn không ngừng tăng tốc ra vào, Vu Lệ Lệ không có thời gian băn khoăn những thứ này nữa, chỉ có thể rên rỉ: “Ưm… Tả Chung Hoàng… anh… anh xấu xa…”
Thường thì tiếng rên của phụ nữ là thứ thuốc kích thích có hiệu quả nhất đối với đàn ông, Tả Chung Hoàng vùi vào ngực Vu Lệ Lệ, không ngừng mút cắn, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Sao hả? Anh xấu xa sao?”
Vu Lệ Lệ đã tiến vào trạng thái ánh mắt quyến rũ mơ hồ: “Ưm… không…”
“A… đừng mà…” Cùng tiếng thét chói tai đó, hai người lại đạt đến cao trào lần nữa.
Tả Chung Hoàng đứng dậy, mặc quần áo tử tế, nhắc nhở Vu Lệ Lệ: “Cục cưng… Ngoan, vừa rồi không dùng biện pháp tránh thai, nếu em không ngại… chúng ta có thể có con.”
Vu Lệ Lệ nhất thời ngây ra, nếu là trước kia, anh ta toàn đứng dậy rồi đi luôn, sẽ không nhắc nhở mình như vậy.
Suy nghĩ một chút, Vu Lệ Lệ nghĩ: vì trước đây không tiện tiết lộ thân phận cho nên mới vội vàng như vậy.
Vu Lệ Lệ gật đầu, nói: “Ừ… em… biết rồi.”
Tả Chung Hoàng hôn một cái lên trán Vu Lệ Lệ: “Ngoan nhé… Anh đi trước.”
Vu Lệ Lệ vẫn khéo léo gật đầu.
Tả Chung Hoàng vừa ra đến cửa thì nhận được tin nhắn của Hứa Y Y: Hôm nay có rảnh không? Có thể… chụp ảnh cho em không? Địa chỉ là: …
Suy nghĩ của Tả Chung Hoàng hoạt động rất nhanh, đã muộn thế này, hơn nữa… còn là giọng điệu hỏi thăm, còn bổ sung địa chỉ, đây là một cơ hội tốt hoàn thành nhiệm vụ mà anh Thẩm giao phó, không thể bỏ lỡ.
Anh ta lập tức lái ô tô tới địa chỉ mà Hứa Y Y gửi tới.
Ấn chuông cửa, người mở cửa là Hứa Y Y.
Rõ ràng hẹn anh ta tới chụp ảnh lại mặc đồ ngủ, bên trong mặc một cái nịt ngực, bên ngoài là áo khoác ren nửa trong suốt.
Bên dưới mặc quần ở nhà, rõ ràng là một bộ quần áo lôi thôi, cô ta mặc vào vừa quyến rũ gợi cảm, vừa xinh đẹp đáng yêu.
Tóc của Hứa Y Y tùy tiện cột thành một cái đuôi ngựa ngắn nho nhỏ, có một lọn tóc không cột hết rũ xuống trước trán một cách tự nhiên, thật dễ thương.
Hứa Y Y cúi người chọn một đôi dép đàn ông cho Tả Chung Hoàng, vừa cười vừa nói: “Vào đi!”
Vừa mới vào cửa, Tả Chung Hoàng liền chú ý thấy trên kệ giày không chỉ có một đôi dép đàn ông, hơn nữa cỡ cũng không giống nhau.
Hứa Y Y lại không để ý nhiều như vậy, chủ động vươn tay, vừa cười vừa nói: “Chào anh, em tên là Hứa Y Y.”
Xem ra cô ta còn nhớ chuyện lần trước anh ta nói muốn bắt tay.
Tả Chung Hoàng cầm tay cô ta, mềm mại như nước.
Anh ta trả lời: “Chào em, anh là Tả Chung Hoàng.” Nói xong còn để lại một nụ hôn trên mu bàn tay cô ta.
Hứa Y Y không tỏ vẻ gì mà rụt tay về: “Em cũng không biết chụp ảnh nghệ thuật ở nhà thì nên mặc quần áo gì, lát nữa anh có thể chọn đồ với em một chút.”
Tả Chung Hoàng cười nói: “Cứ mặc bộ này chụp mấy tấm trước đã, rất đẹp.”
Hứa Y Y ngạc nhiên che miệng: “Thật sao? Vậy cũng được!”
Hứa Y Y tùy ý đi lại trong phòng, tạo dáng chụp hình, Tả Chung Hoàng chụp được mấy tấm xong, nói: “Được rồi… Anh đi chọn quần áo với em nhé!”
Đẩy phòng để quần áo của Hứa Y Y ra, Tả Chung Hoàng ngây người, nhiều quần áo như vậy, còn có đồng phục y tá, cảnh phục nữ, xem ra… một số bạn chăn gối của Hứa Y Y có sở thích này.
Thảo nào anh Thẩm nói thực ra Hứa Y Y rất dễ giải quyết, nhưng… cũng nghe nói xưa nay Hứa Y Y chưa từng chủ động.
Tả Chung Hoàng chọn một bộ váy trễ ngực dài đến bắp đùi, nói: “Cái này khá đẹp.
Rồi chọn một chiếc váy hai dây kaki: “Cái này cũng hợp với em.”
Hứa Y Y nói: “Được… Anh quay người đi, em thay quần áo một chút.”
Tả Chung Hoàng nghe lời xoay người, lại phát hiện bên trái có gương thử đồ, nhưng… Hứa Y Y đã cởi sạch, chỉ để lại đồ lót.
Trời ơi… vóc người này quả thực có thể làm diễn viên phim người lớn rồi.
Thay xong bộ váy xẻ ngực, cô ta nói: “Xong rồi… đến phòng em chụp thôi.”
Cô ta có chút ngượng ngùng nói: “Em muốn… chụp một vài bức ảnh nghệ thuật có cảm giác.”
Nói rồi Hứa Y Y đỏ mặt.
Tả Chung Hoàng gật đầu: “Được, anh sẽ cố gắng chụp ra thành quả mà em muốn.”
Vào đến phòng, Hứa Y Y nằm xuống, ánh mắt mê ly nhìn ống kính, Tả Chung Hoàng nuốt nước miếng mấy cái.
“Tạch… tạch…” Chụp được mấy bức liên tiếp.
Tiếp theo Hứa Y Y nằm sấp trên giường, tay chống cằm, bĩu môi khoe cảnh xuân trước ngực đến không còn gì để hở.
Tả Chung Hoàng chụp liền mấy bức, không kịp chờ đợi ngồi xuống bên cạnh Hứa Y Y, cho cô ta xem ảnh chụp.
Hứa Y Y hài lòng gật đầu: “Ừ… Rất đẹp đó.”
Vừa mới nói xong, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Tả Chung Hoàng sắp gần sát đến môi mình.
Hứa Y Y vội né tránh: “Anh… làm gì vậy?”
Tả Chung Hoàng biết đây là thủ đoạn nửa chống cự nửa nghênh đón của cô ta, đưa tay kéo cô ta lại, cúi đầu hôn một trận mãnh liệt.
Hứa Y Y bị hôn không thở được, đánh vào ngực anh ta, sau đó lại tiến lên chủ động dán lấy môi của Tả Chung Hoàng.
Máy ảnh rơi xuống đất “cộp” một cái, cả phòng du dương.
Tả Chung Hoàng không ngờ lại thành công nhanh như vậy, sau khi ra khỏi phòng của Hứa Y Y liền gọi điện thoại cho anh Thẩm.
Điện thoại kết nối, câu đầu tiên mà Tả Chung Hoàng nói là: “Bước đầu tiên đã hoàn thành.”
Anh Thẩm rất hài lòng: “Tốt… Tuần này tôi sẽ cho cậu thêm sáu mươi triệu, tặng cho Hứa Y Y vài món quà, lúc mới đầu không cần tặng đồ quý giá, son môi là được rồi, nếu không… sau này cậu sẽ không khống chế được.”
Tả Chung Hoàng gật đầu nói: “Được, anh Thẩm, tất cả nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Anh Thẩm lại hài lòng cúp điện thoại, Tả Chung Hoàng cũng rất hài lòng.