CHƯƠNG 113: THIỆP CHÚC MỪNG ĐẾN TỪ JOESEN
CHƯƠNG 113: THIỆP CHÚC MỪNG ĐẾN TỪ JOESEN
Thời gian là thứ vô tình nhất.
Sẽ không bao giờ vì bạn mà dừng lại.
Sau khi cùng An Chi từ siêu thị đi ra, đã gần 12 giờ rồi, mặt trời giữa trưa khiến người ta có chút uể oải, cả người tôi cũng hơi mệt mỏi.
An Chi vỗ vai tôi, như là đang an ủi tôi nói: "Lát nữa đưa địa chỉ cho tôi, cô cứ ở trong xe ngủ một giấc thật ngon đi!"
Tôi có chút áy náy: "Từ đây đến đó cũng xa lắm, cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, bây giờ là giờ tan tầm có lẽ còn phải mất hai tiếng, mình cô lái xe, chắc chắn sẽ buồn ngủ đấy, tôi vẫn nên thức để nói chuyện cùng thì hơn."
Lời tôi nói là thật lòng, chuyện này liên quan tới tính mạng của hai người chúng tôi, không thể lơ là.
An Chi lại xem nhẹ: "Không sao, có gì to tát đâu, tin tôi đi. Ha ha..."
Tiếng cười vang lên sang sảng, hai chúng tôi để hết đồ vào trong cốp sau.
Xe của An Chi đúng là sang trọng, đi trên đường quốc lộ, tôi sợ người ta sẽ vì chiếc xe này mà sinh lòng đố kị.
Ngồi trong xe của An Chi, tôi thực sự chỉ muốn tiến vào mộng đẹp.
Khởi hành chưa được bao lâu, tôi đã ngủ thiếp đi rồi.
Ánh mặt trời chói mắt, một cô gái có dung mạo xinh đẹp, phong tình, khoác trên mình một bộ quần áo công trường, đúng vậy, là Niko.
Cô ta đứng trên "Tòa nhà Phong Mậu" được quy hoạch lại.
Trợ lý bên cạnh nói: "Niko, mấy hôm trước Joesen có gửi thiệp tới chúc mừng."
Niko khó hiểu: "Thiệp chúc mừng? Thiệp chúc mừng gì cơ?"
Niko đương nhiên là tự nhận thức được, Joesen là trợ lý cũ của mình, nhưng không hề thân thiết, vô duyên vô cớ gửi thiệp tới chúc mừng, chắc chắn là có vấn đề. Hơn nữa... gần đây bản thân cô ta ngoài việc trung tuần tháng mười một muốn mở triển lãm thiết kế thời trang ra, thực sự không có chuyện gì thật sự đáng mừng cả.
Hơn nữa, cho dù là triển lãm thiết kế thời trang, cũng vốn là định tổ chức vào đầu tháng mười một, kết quả vì trận động đất bất ngờ xảy đến khiến kế hoạch bị xáo trộn.
Trợ lý rút ra một tờ giấy phô-tô, cung kính đưa tới tay Niko, nói: "Niko, cô có thể xem một chút."
Niko nhận lấy trang giấy, bên trên có viết:
"Niko, chào cô!
Nghe nói gần đây cô vợ bé nhỏ yêu kiều của Cố Thành Phan đã được bà cụ Cố - bà Phạm Đình chấp nhận, quả thực thật đáng mừng.
Joesen."
Niko khẽ cuộn tời giấy lại rồi vo thành viên, ném xuống đất tại đất nước X, vốn có quy định là cấm vứt rác bừa bãi.
Trợ lý nhìn thấy, vội vàng nhặt tờ giấy lên, nói: "Niko, có cần chuẩn bị lịch trình nào không?"
Người trợ lý này đã theo Niko mấy năm rồi, tên là... Jieke, cũng là người Hoa, đi theo cô ta đã nhiều năm như vậy, có những chuyện tất nhiên biết rõ.
Niko nhàn nhạt nói: "Chuẩn bị một chút, muộn nhất là cuối tuần này, tôi phải đến thành phố G."
Jieke đáp: "Vâng."
Niko tiếp tục nói: "Ngoài cậu ra, tôi không mang theo ai cả, công trình tiếp tục tiến hành."
Trợ lý của Niko không chỉ có một mình Jieke, nhưng Jieke là người hiểu cô ta nhất.
Trong lòng Niko nghĩ: "Anh Thành Phan, tôi sắp trở về rồi đây, những thứ thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại."
Suy nghĩ của Niko bay rất xa, rất xa, trong lòng đều là nghĩ về Cố Thành Phan.
Người đàn ông năm ấy yêu thương bảo vệ mình như vậy, không thể dễ dàng bị người khác cướp đi như vậy được, tuyệt đối không thể.
Con người mà, một khi có niềm tin thì sẽ vì nó mà nỗ lực.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Joesen, có một người đàn ông đang ngồi trước mặt Joesen đong đưa hai chân không chút kiêng kỵ.
Joesen có chút buồn bực: "Sao lại bắt em phải gửi kiểu thiệp chúc mừng này vậy?"
Người đàn ông này, với anh Thẩm sống cùng Phạm Hiểu Lâm rõ ràng là cùng một người.
Anh ta cười thâm trầm, trả lời câu hỏi của Joesen: "Bởi vì em là người thích hợp, Niko chắc chắn sẽ cảm thấy em có thành kiến với cô ấy, tấm thiệp chúc mừng này do em gửi đi là chuyện đương nhiên."
Joesen có chút cạn lời: "Ha ha ha ha ha ha... Anh đúng thật là hao tâm tổn sức vì Niko nha, một tay giao tiền, một tay giao hàng, nếu em đã giúp anh chuyện này xong rồi, hi vọng chuyện của em anh cũng đừng quên."
Anh Thẩm như cười như có như không, nói: "Tất nhiên rồi, sau này tôi còn phải nhờ vả Joesen nhiều lắm, một căn bất động sản thôi mà, em cứ cầm đi."
Joesen hài lòng gật đầu: "Anh cũng hời rồi còn gì, Niko vốn cho rằng em có thành kiến với cô ta, bây giờ thì lại càng rõ hơn rồi, chỉ tiếc là, em không hề có điều gì bất mãn với cô ấy, sự hiểu lầm của cô ấy, khó tránh sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của em."
Anh Thẩm nghe thấy Joesen nói vậy, không khỏi trấn an: "Không sao đâu mà... Một căn bất động sản đấy, tôi cũng không nỡ cho."
Joesen nói: "Cũng phải, có điều... Anh đúng thật là vì Niko mà chuyện gì cũng tình nguyện làm!"
Anh Thẩm cười có chút bất đắc dĩ: "Chuyện này người trong thành phố G ai mà chẳng biết, có gì ghê gớm đâu, tôi đúng là thích Niko đấy, thì sao nào? Em có ý kiến à."
Joesen bất đắc dĩ lắc đầu, có lòng tốt nhắc nhở: "Tuy em không biết anh có mục đích gì, nhưng mà em vẫn phải nói với anh, sống ở trên đời, làm chuyện gì... cũng phải nghĩ cho mình nhiều một chút... Anh chưa từng nghĩ, có những chuyện, sẽ mang đến cho anh hậu quả gì sao? Hả?"
Lời của Joesen, đương nhiên là nhắc nhở anh Thẩm, chỉ tiếc là, một người trong lòng chỉ có Niko như anh ta, sao có thể nghe vào những lời khuyên này chứ?
Tất cả những lời này, đều không có tác dụng.
Trừ phi... trừ phi bây giờ Niko chạy đến trước mặt anh ta ngăn cản anh ta.
Anh Thẩm xua tay, cười có chút bất đắc dĩ, nói nhỏ: "Joesen, cảm ơn em đã nhắc nhở, tôi biết có lẽ trong mắt nhiều người, Niko không đáng để yêu, nhưng mà... biết phải làm sao, tôi chính là thích cô ấy, vô cùng thích, đêm không ngủ nổi, ăn ngủ không yên, tôi... nhất định phải gặp được cô ấy."
Thấy Joesen còn muốn nói gì nữa, anh Thẩm lại tiếp tục nói: "Được rồi, em cũng không cần nói thêm gì nữa, hôm nay cảm ơn em, tôi... phải đi trước đây."
Ra khỏi phòng làm việc của Joesen, ra tới đường lớn, mưa vẫn còn rơi, anh Thẩm không mở ô, đội mưa chạy đến bên xe, mở cửa xe rồi thần tốc chui vào bên trong.
Hình như cơn mưa ngoài kia sẽ không có dấu hiệu tạnh, anh Thẩm rút một điếu thuốc, ngậm ở bên mép rồi lấy từ trong túi áo ra một cái bật lửa.
"Tách... Tách..." Anh ta thích dùng bật lửa kiểu cổ, nhưng bật mấy lần, cũng không lên lửa.
Anh ta bỏ cuộc, bật lửa hết xăng rồi.
Anh ta chán nản bỏ điếu thuốc xuống, mưa bên ngoài bắt đầu nặng hạt hơn, lại lên cơn nghiện thuốc lá rồi, cả người ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại cấm không nổi thời tiết.
Người ấy mà, đôi khi muốn làm chuyện gì đó, đều sẽ luôn vì đủ mọi loại lý do mà bỏ cuộc.
Haiz... Thôi thì ngủ một giấc vậy!