CHƯƠNG 108: NỤ HÔN ĐẦU CỦA TRẦN DIỆP THANH
CHƯƠNG 108: NỤ HÔN ĐẦU CỦA TRẦN DIỆP THANH
Khuôn mặt Dương Khoan trong nháy mắt liền ngắn tũn lại, trước kia lúc còn trẻ, có thể bởi vì Mễ Ninh Khanh, Dương Khoan cũng không ít lần giúp Cố Thành Phan giải quyết công chuyện. Lại không nghĩ hôm nay anh có thể nói ra lời như vậy.
Cố Thành Phan đơn giản là không thích đàn ông lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp người khác. Hôm nay không những không thể lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp anh, cũng không thể lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp Cố Vũ Thành.
Về phần nguyên nhân sao?
Hôm nay là sinh nhật Cố Vũ Thành, mà Cố Thành Phan anh phải gọi Cố Vũ Thành một tiếng "anh."
Tất cả mọi người đều ý thức được bầu không khí có chút nghiêm trọng, Vu Lệ Lệ thấy cảnh tượng này, vui vẻ không nhịn được nói: "Vậy là sao, ngày nào cũng lấy một người đã không còn ở thành phố G ra nói chuyện có ý nghĩa gì chứ… còn nữa…”
"Cô im miệng!" Lần này Cố Thành Phan và Dương Khoan không hiểu sao lại ăn ý, đồng thanh nói.
Vu Lệ Lệ vốn tưởng mình đang nói chuyện giúp Cố Thành Phan, nhưng quên mất Niko cũng là người Cố Thành Phan nhớ mãi không quên.
Cố Vũ Thành ghét nhất thấy cảnh tượng đôi bên đấu khẩu qua lại, cũng không để ý ai đúng ai sai, lạnh lùng nói: "Tất cả người ở đây, ngoại trừ Cố Mai, tôi là lớn nhất đi."
Tất cả mọi người đều không có ý kiến.
Cố Vũ Thành nói tiếp: "Cho nên, các vị có thể nể mặt người già này một chút có được hay không. Hôm nay dầu gì cũng là sinh nhật tôi, có thể không ồn ào hay không. Nhìn xem, mọi người đều hãy nhìn qua đây."
Đúng như dự đoán, rất nhiều ánh mắt cũng cố ý liếc qua bên này.
Cố Vũ Thành tiếp tục giáo huấn: "Dương Khoan, cậu nhìn cậu đi, hôm nay là party sinh nhật tôi hay là sinh nhật của cậu vậy? Ăn vận kim quang lòe loẹt còn ở nơi này lớn tiếng làm náo động, người khác không nhìn cậu mới là lạ đấy."
Tiếp lại bắt đầu giáo huấn Cố Thành Phan: "Cậu cũng vậy, vừa nhắc tới Niko cậu liền mất bình tĩnh phải không?..."
Thấy Cố Thành Phan mặt đầy vẻ không phục, Cố Vũ Thành nói tiếp: "Nhìn tôi làm gì, sao? Còn muốn chối à, ai mà không biết bí mật trong lòng cậu vậy. Cậu càng giả vờ không thèm để ý đến cái gì, càng nói rõ trong lòng có cậu có quỷ."
Cố Vũ Thành cũng biết, anh ta nói ra những lời này, rất có thể sẽ khiến Cố Thành Phan có ý kiến với anh ta.
Nhưng hết cách rồi, anh ta tất nhiên biết Dương Khoan coi Niko còn quan trọng hơn bất kể ai, tự nhiên sẽ hy vọng người khác cũng giống vậy. Bất kể trong lòng Cố Thành Phan có phải có Niko thật hay không, ít nhất bây giờ nói như vậy, sẽ khiến Dương Khoan nhìn Cố Thành Phan bằng con mắt ít thành kiến hơn.
Không có dừng lại phê phán, Cố Vũ Thành nói tiếp: "Còn cả cô nữa... Vu Lệ Lệ, cô có thể kiểm điểm đầu óc mình một chút hay không? Không phải anh nói cô, ít nhất ở chỗ này bây giờ đều là người của mình, anh cô là chiều hư cô, không ngăn cản miệng cô, tóm lại là phải trả giá lớn."
Vu Lệ Lệ há mồm: "Tôi... Tôi..." Mãi cũng không nói ra được câu nào.
Bất đắc dĩ, chỉ đành phải cúi đầu, yên lặng nghe.
"Được rồi, cậu cũng nói ít thôi." Là Cố Mai: "Ít nhất cậu cũng phải gọi tôi một tiếng chị đi, cậu nhìn xem, điện thoại cũng bị đánh vỡ rồi, nhưng mà... Cố Vũ Thành, rượu của cậu e phải uống cho xong đã!"
Cố Vũ Thành nhìn đồng hồ một cái, không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, đã sấp sỉ mười hai giờ rồi, nhất định phải đóng cửa.
Cố Vũ Thành vội vội vàng vàng đi lên đài, nghiêm trang nói: "Các vị, xin lỗi ... Thời gian sắp đến, chúng tôi theo quy củ cũ, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình."
Mọi người cũng biết rõ, Cố Vũ Thành không thích chơi thâu đêm vào sinh nhật của mình. Do vậy, đám người như đàn chim phân tán bay ra.
Sau khi tất cả mọi người đều đã rời đi, cách mười hai giờ còn mười phút cuối cùng.
Trần Diệp Thanh đẩy một cái bánh sinh nhật đi ra, mọi người rất phối hợp hát khúc ca sinh nhật.
Chúc anh sinh nhật vui vẻ,
Chúc anh sinh nhật vui vẻ,
Chúc anh hạnh phúc an khang,
Chúc anh ngày ngày vui vẻ.
Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday toJoe
Câu cuối cùng chỉ có mình Trần Diệp Thanh hát: "I love you, Joe."
Cố Vũ Thành đang nhắm mắt chợt mở ra, khuôn mặt Trần Diệp Thanh gần ngay trước mắt, một nụ hôn ấm áp bất ngờ tấn công tới.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, cái này thật sự rất Trần Diệp Thanh.
Nói yêu liền yêu, nói ghét là ghét, nói buông tay liền buông tay.
Chỉ có điều mấy ngày ngắn ngủi, liền từ kẻ mê muội Cố Thành Phan biến thành cô vợ nhỏ của Cố Vũ Thành.
"Tách tách." Vu Mạnh được Trần Diệp Thanh nhờ, chụp xong mấy tấm hình. Cố Vũ Thành ngây ngô sững sờ, không biết nên có phản ứng gì, đây không phải là nụ hôn đầu của anh ta, dĩ nhiên không phải. Cố Vũ Thành lăn lộn ở tình trường, không biết đã có bao nhiêu người phụ nữ vì anh ta mà người trước vừa gục ngã người sau đã tiến lên.
Sau đó có trên mặt có thêm hai vết sẹo, mặc dù ít đi vài thục nữ theo đuổi, nhưng lại càng tăng thêm rất nhiều kẻ mê muội điên cuồng vì anh ta.
Cho nên nụ hôn này, theo lý căn bản không cần chịu trách nhiệm, ngay trước mắt công chúng nhiều người như vậy diễn một chút, thật tốt thu lại.
Nhưng anh ta không làm được, trong đầu anh ta đều là, xong rồi xong rồi, An Chi nếu biết được, không biết có tức giận hay không đây.
Anh ta đẩy Trần Diệp Thanh ra, lực đạo không nhẹ không nặng, vừa vặn đẩy tới chỗ cách mình một bước. Anh ta không biết, Trần Diệp Thanh suýt chút nữa thì lảo đảo ngã xuống, may mà Vu Mạnh ở phía sau đã đỡ lấy cô ta.
Cố Vũ Thành khẳng định cũng không biết, đây là nụ hôn đầu của Trần Diệp Thanh, mặc dù vẫn luôn kêu gào thích Cố Thành Phan, nhưng trước kia bởi vì sự tồn tại của An Chi và Niko, dù có nhiều lần muốn hôn Cố Thành Phan cũng không có cơ hội.
Lần này, cô ta không muốn phải suy đi tính lại nhiều như vậy, nhưng chẳng có cách nào. Cố Vũ Thành cũng không thích mình, ý thức được điểm này, đau lòng không? Khẳng định rất đau lòng, nhưng còn có thể làm thế nào, đều là mình cam tâm tình nguyện.
Trên thế giới này, thứ duy nhất làm cho người ta im lặng chính là cam tâm tình nguyện, vô giải nhất cũng là cam tâm tình nguyện.
Cố Vũ Thành "phù" một tiếng thổi tắt hết tất cả cây nến, sau đó dùng giọng nói đầy từ tính: "Tôi rất thích bánh ngọt Diệp Thanh đưa cho tôi, cám ơn Diệp Thanh."
Một màn vừa rồi tuy nói rằng tất cả mọi người đều thấy được, nhưng cũng chỉ vì một câu nói này, mà cho rằng chỉ là chút đùa giỡn mà thôi.
Hoặc cũng có thể nói, mọi người hy vọng đây chỉ là một màn đùa giỡn nho nhỏ mà thôi.
Thế nhưng, Cố Vũ Thành dường như đã quên mất Trần Diệp Thanh là ai. Cô ta là người không sợ trời không sợ đất, không sợ nhất chính là lúng túng.
"Không đụng tường nam không quay đầu", "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ". Hai câu này đều đúng với Trần Diệp Thanh.
Cho nên Trần Diệp Thanh trong ánh đèn tối mờ, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười rất có phong cách nhà họ Trần, chậm rãi nói: "Cố Vũ Thành, bánh ngọt tôi mua cho anh, hình dáng như thế nào? Hửm?"
Cố Vũ Thành nhìn cần cổ đẹp mắt của Trần Diệp Thanh dưới ánh đèn ảm đạm.