Siêu Sao Phản Công

Chương 104: Chap-104




CHƯƠNG 104: MÓN QUÀ

CHƯƠNG 104: MÓN QUÀ

Cố Thành Phan không biết đã đổi bộ tây trang từ màu đen sang trắng từ lúc nào, rất có khí chất bạch mã vương tử, thân sĩ như ngọc.

Anh cầm đóa tường vi, từng bước từng bước đi tới, trong mắt tôi đều là anh hình bóng anh.

Cố Thành Phan tặng đóa hoa cho tôi, nắm tay tôi, để lộ hai chiếc nhẫn kim cương trên tay chúng tôi, dường như đang giải thích với mọi người, anh nói: "Không sai, tôi và Nguyệt Lệ Hoa yêu nhau. Đây là chiếc nhẫn của chúng tôi. Hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi vài tiếng vỗ tay..."

Cố Vũ Thành khởi xướng: "Wow..." Người ở dưới đài cũng vỗ tay ầm ỹ, nhao nhao: "Wow wow..."

Cố Thành Phan nghiêng đầu qua nhìn tôi, tôi nhìn lại anh, trái tim cũng sắp bị hòa tan luôn rồi.

Cố Thành Phan làm một động tác tay tạm ngừng, nói: "Suỵt... Thời gian tiếp theo dành cho các vị, quy củ cũ, gọi điện thoại đi, ai gọi thông được võ đài này liền giao cho người đó."

Cố Thành Phan lớn tiếng hỏi: "Có được hay không..."

Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên: "Được..."

Cố Thành Phan hài lòng kéo tôi đi xuống dưới đài, tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: "Còn có trò này ư? Sao tội lại không biết nhỉ?"

Cố Thành Phan rót hai ly rượu: "Không hiểu được cũng phải, lần trước em cũng không ở đây. Sau này, những quy củ đó em từ từ sẽ hiểu."

Tôi uống một hớp rượu, hương thơm thanh thuần, rượu nhưng lại toát ra mùi vị của trà.

Cố Thành Phan nhìn vẻ mặt đầy thư giãn của tôi: "Sao? Đây là trà rượu Cố Vũ Thành tự chế, mùi thơm không?"

Tôi dùng sức gật đầu, giống như gà con mổ thóc vậy: "Uống rất ngon, chỉ là... Anh ta làm thế nào được nhỉ, aizz... Cố Vũ Thành quả là một thiên tài!"

Cố Thành Phan tán đồng gật đầu một cái: "Những lời này em nói đều không sai, ở toàn bộ thành phố G này, cũng chỉ hai ba người có đầu óc có thể so sánh được với tôi, một người là Cố Vũ Thành, tôi còn phải học tập anh ta, còn cả Vu Mạnh, cũng tám lạng nửa cân với tôi. Còn có một người, tôi cũng không nhìn ra được anh ta.”

Tôi có chút kinh ngạc, còn có người Cố Thành Phan không nhìn được hay sao, là ai đây? Tò mò thật, cho nên câu nói "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo" quả cũng không sai.

Tôi đang mong đợi Cố Thành Phan nói tiếp, Cố Thành Phan lại nhẹ nhàng búng trán tôi, giống như đang đùa nói: "Ngốc... Tôi sẽ không nói cho em biết, ha ha..."

Người này, thật sự là... Bất luận lúc nào, cũng sẽ không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi! Thật sự là, con mẹ nó rất giỏi.

Tôi dĩ nhiên không dám nói ra những lời này, nếu như nói ra, Cố Thành Phan không trở mặt với tôi mới là lạ đấy.

Tôi chỉ nói: "Được rồi, vậy để tự tôi đi tìm hiểu người này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy."

"Hự..." Cố Vũ Thành đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, đánh một chưởng về phía tôi. Sau khi thành công thu hút sự chú ý của tôi, anh ta mới lên tiếng: "Sao đấy? Đang nói chuyện gì vậy? Quà sinh nhật của tôi đâu?"

Cố Thành Phan cười rất vui vẻ, xem ra anh ta đang cười trên nỗi đau của người khác đây, dù sao anh ta vẫn cho rằng tôi không chuẩn bị quà sinh nhật.

Tôi tỉnh rụi móc ra từ trong túi một vật, là một thẻ kẹp sách bằng chiếc lá.

Tôi nói rất chân thành: "Đây là lần trước làm phẫu thuật cho ba tôi, lúc tôi đi cầu phật, ở cửa miếu có một loại cây tôi không rõ tên, nhưng lại có mùi thơm vô cùng đặc biệt. Tôi liền hái xuống một mảnh lá cây chế thành thẻ kẹp sách."

Cố Vũ Thành gật đầu một cái, dáng vẻ giống như rất hài lòng.

Tôi tranh thủ chớp thời cơ: "Đây chính là thứ tôi mang theo bên người, anh cũng không thể vứt bỏ. Biết chưa?"

Cố Vũ Thành vội vàng gật đầu, toét miệng cười to nói: "Tôi biết, tuyệt đối sẽ giữ gìn cẩn thận, không để cô thất vọng. Yên tâm đi!"

Tôi nghe được câu nói này, rất vui lòng cùng yên tâm, bởi vì tôi cũng không lừa dối anh ta, đây đúng là tôi đã lấy được ở một ngôi miếu cầu, một ngôi miếu rất nhỏ, rất không bắt mắt, ở đỉnh núi bên cạnh tôi sớm đã quên đi.

Chỉ có điều đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, tăng nhân ở đó đã từng nói với tôi: "Thí chủ, tôi tin rằng cô sẽ còn trở về nơi đây."

Tôi không biết tại sao ông ta lại khẳng định như vậy, nhưng bây giờ, ngay cả chỗ đó nằm ở nơi nào tôi quả thực cũng quên.

Có lẽ người tăng nhân kia nhớ tôi, là bởi vì tôi đứng cạnh thùng công đức của ngôi miếu thả mấy tấm tiền giấy màu hồng.

Đoạn thời gian ba tôi xảy ra chuyện, tôi luôn cảm thấy dường như mình đã làm sai điều gì, mới khiến cho ba tôi phải bệnh nặng. Cho nên tôi hy vọng có thể dùng kim tiền rửa sạch tôi tội nghiệt.

Cũng tốt, ba bây giờ hết thảy đều khỏe.

Nói vậy, tôi đã rất lâu không gặp ông ta rồi, không biết ông ta bây giờ thế nào, có phải vẫn sẽ ngày ngày đi xuống lầu đánh cờ, sau đó cùng người khác "chém gió" nói tôi là Trình Ngân Hẳng thật sự hay không.

Cố Vũ Thành nhìn tôi vẫn nhìn phiến lá kia xuất thần, có chút ngại ngùng nói: "Này... Trình Ngân Hằng, cô không cần đến mức đó chứ, một tấm kẹp sách mà thôi, đúng là rất thơm rồi. Thế nhưng... Tôi cũng không xem nhẹ cô mà, cô nói xem có phải vậy không!"

Tôi thật thà gật đầu một cái: “Chuẩn, Cố Vũ Thành rất trọng nghĩa khí.”

Nhưng mà... Nịnh hót như vậy là có ý gì?

Tôi giữ yên lặng, bởi vì tôi biết Cố Vũ Thành bây giờ đang gấp gáp muốn cái gì.

Đơn giản là muốn giục tôi đưa phương thức liên lạc của An Chi cho anh ta, có cơ hội tốt như vậy, tôi không tận dụng giáo huấn anh ta một chút mới là lạ đấy.

Cố Vũ Thành rốt cuộc không nhịn được, bưng lên ly rượu nói với tôi: "Như vậy đi... Ngân Hằng, tôi kính cô một ly, cô cho tôi thêm một cái kinh hỷ* nữa có được hay không?"

(*) Kinh hỷ: Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ

Kinh hỷ? Ha ha, Cố Vũ Thành quả thực là tinh ranh, so với Cố Thành Phan còn tinh ranh hơn.

Tôi mỉm cười nói với Cố Vũ Thành: "Được rồi... Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi! Tôi đây rất thích cái đình đó, đáng tiếc là lần trước tới không khéo, còn chưa được hưởng thụ."

Cố Vũ Thành gật đầu một cái, đang định dẫn tôi đi.

Cố Thành Phan kéo tôi lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Sao thế? Hai người còn có bí mật sao?"

Tôi quay đầu, giống như trêu đùa vỗ vỗ khuôn mặt giận dỗi đáng yêu của anh ta, cười hì hì nói: "Cún ơi cún, ngoan đi nào, sau này tôi sẽ nói cho anh, mà kể cả tôi không nói cho anh, anh cũng sẽ biết mà."

Cố Vũ Thành phối hợp gật đầu một cái, nói: "Không sai."

Cố Thành Phan bất đắc dĩ nhếch mép một cái: "Được — tha cho cô một mạng."

Tôi đắc ý đi ra bên ngoài với Cố Vũ Thành, vừa đi vào cái đình đó, còn chưa kịp ngồi ấm mông, Cố Vũ Thành đã sốt ruột hỏi: "Sao sao? Cô cho tôi cái đó… "

Tôi cười nói: "Nếu như nói An Chi đã tới, anh có tin hay không?"

Thần sắc Cố Vũ Thành dần dần thay đổi, từ gấp gáp biến thành kinh ngạc. Đúng vậy, kinh ngạc, biểu cảm vẻ không thể tin.

Gió đêm vẫn đang thổi, tôi có cảm giác còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của Cố Vũ Thành. "Cho nên... An Chi tới thật sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.