CHƯƠNG 103: HÁT TẶNG BẢN SAO “TẶNG BẠN MỘT ĐÓA TƯỜNG VI CÓ ĐƯỢC KHÔNG.”
CHƯƠNG 103: HÁT TẶNG BẢN SAO “TẶNG BẠN MỘT ĐÓA TƯỜNG VI CÓ ĐƯỢC KHÔNG.”
Dưới ánh nắng rực rỡ buổi sớm, sinh nhật Cố Vũ Thành tuổi 25. Tuổi tác nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, nhưng tuyệt đối có thể xem là người trẻ có sự nghiệp thành công.
Tôi năm nay 20 tuổi, không biết năm năm sau, mình và Cố Vũ Thành có còn như thế này hay không, yêu mà không được, không thể tận lực, không biết làm sao. Rõ ràng cũng đã đến tuổi rồi, mà vẫn còn giống như đứa trẻ vậy, chẳng biết nên đi đâu về đâu.
Tôi không biết an ủi anh ta, đây vẫn là điểm yếu của tôi. Tôi chỉ biết vỗ vỗ bả vai anh ta, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Được rồi được rồi, cùng lắm thì lát nữa tôi cho anh phương thức liên lạc của An Chi là được chứ gì."
“Cô nói thật không?” Cố Vũ Thành ngẩng phắt đầu lên, nghiêm túc nói: "Đây quả thật là món quà sinh nhật tốt nhất tôi nhận được, ha ha ha..."
Tôi lúc này mới ý thức được, hình như lại mắc bẫy thằng cháu này rồi. Đúng thật là không thể tin tưởng anh ta, thật sự...
Nhưng ngoại trừ tức giận, tôi còn phải xử lý mấy bụi hoa trong vườn. Tôi vừa sửa lại mấy khóm hoa vừa nghĩ, không biết làm như vậy có được hay không, chưa được sự đồng ý của An Chi đã đưa phương thức liên lạc cho Cố Vũ Thành, như vậy... có ổn không nhỉ?
Nhưng mà... đã đồng ý với anh ta rồi, nếu bây giờ lại đổi ý, quà sinh nhật tôi còn chưa chuẩn bị, đúng rồi... Tôi nên chuẩn bị quà sinh nhật .
Màn đêm yên tĩnh lại buông xuống, cùng đêm tối kéo đến chính là khách khứa tới tham gia party sinh nhật Cố Vũ Thành.
Bưng rượu ra, uống rượu.
Cố Vũ Thành bận bộ âu phục màu đỏ rượu, cái màu sắc này, người bình thường khẳng định không cưỡi được, có điều anh ta vóc người đẹp, lại rất có mị lực, mặc vào có một loại mùi vị rất khác biệt.
Cố Vũ Thành giống như người đi diễn giảng vậy, thẳng thắn nói: "Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã tham gia party sinh nhật tôi, thứ hai, đặc biệt cảm ơn những bằng hữu hôm nay giúp tôi bố trí hội trường:"Anh Nguyệt Phong…”
Một tràng pháo tay vang lên, Cố Vũ Thành nói tiếp: "Cô Nguyệt Lệ Hoa..." Lại là một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Cố Vũ Thành theo thứ tự nói: "Anh Vu Mạnh... Cô Lệ Lệ... Cô Cố Mai... Còn có... Ừm... khách hàng đặt ứng dụng hẹn hò một tuần của tôi, Trần Diệp Thanh."
Trần Diệp Thanh đau lòng thế nào tôi có thể tưởng tượng được, người khác ít nhất còn có một danh xưng, mà cô ta, dù ái mộ trong lòng đã biểu đạt rất rõ ràng, nhưng vẫn chỉ đổi lấy “bạn gái một tuần” của Cố Vũ Thành mà thôi, hơn nữa... Còn là khách hàng.
Bây giờ không rảnh đi để ý cái này, Cố Vũ Thành vẫn tiếp tục đứng trên bục nói: "Được rồi, lần trước mọi người có nói, chưa được nghe đã “Nguyệt Lệ Hoa”, vậy lần này, tôi tự đàn tự hát trước cho mọi người một lần, sau đó... Ca khúc tiếp theo, nhường cho"Nguyệt Lệ Hoa" của chúng tôi, để cô ấy lên hát, như vậy có được không ạ?"
Mọi người rào rào vỗ tay, cao giọng kêu: "Được..."
Cố Vũ Thành bắt đầu hát:
Nghe đến tên em từ rất lâu,
Hình như rất đáng yêu, đôi mắt thật to, khuôn mày vui vẻ,
Chỉ là nhìn qua có chút lạnh lùng.
Nghe nói người thích em rất nhiều rất nhiều,
Hẳn là em đối với bằng hữu rất tốt, đối với người yêu lại chung thủy,
Chỉ là xa xôi bất định, không biết em thích ai?
Nghe nói khi em có tâm sự cũng yêu thích rượu,
Người như vậy hẳn là hiền dịu chẳng mấy sai,
Chỉ là đêm khuya mua say cô độc em phải làm sao chứ?
Khoảnh khắc nhìn thấy em rất ngắn rất ngắn,
Quả thực lạnh lùng xinh đẹp như ánh trăng,
Chỉ là khi cười lúm đồng tiền như hoa tôi muốn đưa đôi tay ra níu.
Thấy cử chỉ của em tôi có chút kinh ngạc,
Người kinh ngạc vui mừng không ít, người chân thành thật tâm không nhiều,
Chỉ là ánh mắt em lấp lánh giống như tìm thấy gì trân quý.
Nhìn em uống một hơi cạn sạch rượu ngon.
Nghe tôi nói bừa lại thật sự thay tôi giải sầu,
Chỉ là, thời gian chạy ngược tôi cũng vẫn sẽ làm như vậy.
Em là trăng sáng ban đêm là đóa hoa ban ngày, em thanh khiết lãng mạn lại không kềm chế được - Nguyệt Lệ Hoa.
Vì em giết chết ba ly rượu trong tay,
Một ly chúc em cùng người bên cạnh yêu không buông tay,
Hai ly như em mong muốn, cùng người bên cạnh vô ưu vô lo.
Ba ly kính em, kính tôi, lần đầu gặp gỡ, bằng hữu lâu dài,
Kính em kính tôi, tình bạn chảy mãi như sông dài.
Nói thật, mỗi lần nghe thấy Cố Vũ Thành hát bài hát này, tôi cũng đặc biệt có cảm xúc.
Đây quả thực là hát ra lời trong lòng đi, nhất là nốt cao sau cùng, âm vang kéo dài vô tận.
Cố Vũ Thành đàn xong một khúc cuối cùng, anh ta đứng ở trên bục nói: "Được rồi... Tiếp theo, mời Nguyệt Lệ Hoa của chúng tôi lên đài, tôi đệm nhạc cho cô ấy mọi người thấy được không?”
Dưới đài lại là một trận hoan hô: "Được..."
Đã trải qua một lần, lần này võ đài đối với kẻ có độ thích ứng mạnh như tôi mà nói, so easy...
Tôi đi đôi giày da màu đen, bước chầm chậm về phía Cố Vũ Thành, váy trắng lung lay.
Tôi cầm mic, rất thuận theo tự nhiên nói: "Rất cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn đã dành thời giờ tới tham gia party sinh nhật bằng hữu của tôi— Cố Vũ Thành, tiếp theo tôi muốn hát một ca khúc, là ca khúc anh Nguyệt Phong đã hát “Tặng em một đóa tường vi có được không?” Có điều mong mọi người tin tưởng tôi, nữ giới hát bài này nhất định sẽ càng thêm mềm mại..."
Tôi gật đầu với Cố Vũ Thành, anh ta liền đệm một khúc dạo đầu, tôi cất giọng:
Lần đầu tiên gặp mặt,
Tôi và anh mắt lạnh nhìn nhau,
Vậy nhưng anh không biết trong lòng tôi,
Cất giấu một chồi non sắp chớm nở,
Đúng vậy, tôi thấy anh vừa gặp đã yêu.
Giống như anh với tôi vậy...
Oh… oh… đúng vậy, tôi muốn để anh ôm vào trong ngực
Lần gặp gỡ sau đó,
Chúng ta ở tiệm bán hoa,
Sau đó anh nói, hình dáng tôi ngửi bông tường vi làm người xiêu lòng,
Nhung anh cũng không biết trong mắt tôi, trong lòng,
Oh… Oh… toàn thế giới của tôi trong phút chốc đều là anh!
Ngửi bông tường vi? Chỉ là ngụy trang mà thôi...
Cuối cùng anh cũng phát hiện,
Anh cho rằng anh mang tường vi tìm kiếm khắp nơi,
Tìm không được tin tức của tôi,
Cho đến khi tình cờ gặp được tôi phong hoa tuyết nguyệt,
Tường vi biến mất trong tay tôi đổi thành kiếm sắc
Anh nói tất cả đều bởi vì bí mật của tôi… Oh… người yêu của tôi… bí mật của anh.
Thật ra anh hẳn sẽ không biết
Cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt
Chỉ là kiếm lấy tiền tài, mưu cầu thủ đoạn sinh tồn
Đúng vậy... Tôi thủ đoạn
Nếu như được làm lại lần nữa,
Anh nói muốn hỏi tôi,
Lòng anh có mãnh hổ,
Tôi ngửi bông tường vi,
Xứng đôi như vậy,
Tặng anh một đóa tường vi có được hay không?
Chúng ta ở bên nhau ca hát?
Nhưng anh ơi... anh cũng không biết
Trong lòng tôi, trong mắt...
Ban đầu đều là anh...
Sau đó dù có bao biến dời...
Cuộc sống vẫn còn dài... Thời gian vẫn còn lâu...
Chúng ta cứ chầm chậm...
Cho nên người yêu dấu, tặng tôi một đóa tường vi được không?
Đúng vậy, ca khúc của Cố Thành Phan tôi vừa nghe liền rõ ràng sáng tỏ, là ý gì.
Tôi mượn bài hát này, hy vọng anh ta có thể biết, trong lòng tôi ban đầu quả thực là tán thưởng anh ta, chỉ là về sau bị vũ nhục, tôi không chịu đựng nổi mà thôi.
Một ca khúc, khiến chính tôi hai mắt ngấn lệ mông lung, qua làn hơi nước, tôi thấy Cố Thành Phan trong tay mang hoa tường vi, từng bước từng bước tiến về phía tôi...