Một ánh sáng nhỏ hiện lên trong không gian tối tâm, sau đó là một tiếng rên khẽ, một cô gái nhỏ hiển hiện trong quang hoàn ấy, thân thể cô hư ảo như một hồn ma, cô mở ra đôi mắt mờ mịch nhìn xung quanh nhưng chào đón cô chỉ là một không gian tâm tối, tĩnh lặng, tịch mịch đến đáng sợ, cô gian nan nuốt một ngụm nước bột nhưng nó kho hơn cô nghĩ vì cô không hề có chút nước bột nào trong miệng, hoàn toàn không có.
"Đây... đây là đâu?" cô hơi sợ khi tỉnh lại ở một nơi xa lạ như thế này, nên việc nói chuyện cũng có lẽ hơi quá với cô, cô đã rất cố gắng để có thể thốt lên thành lời nhưng vẫn hơi run run.
Tội nghiệp cô gái nhỏ, không ai trả lời cô, cô trằm mặt nhưng bổng nhiên cô lại nghe thấy một thanh âm xa lạ, nghêm trang vang lên "Đây là ranh giới giữa Thiên Đàng và Địa Ngục, ngươi, muốn đến đâu, Thiên Đàng hay Địa Ngục???".
Cô nhảy dựng lên, nổi hết cả da gà (nếu có thể), nhưng khi hết câu thì cô cảm thấy chua xót cho chính mình vì cô nhớ mình đã chết trong một vụ tai nạn.
"Tại sao...???" bổng nhiên cô hét lên bi thương, cô hỏi ông trời cũng là hooi3 chính mình.
Cô muốn hỏi rằng tại sao mình lại khổ như vậy? Cô, vốn dĩ đã là một cô nhi, sinh ra mà không biết được cha, mẹ mình ai, đáng buồn hơn là cô bị bỏ rơi mà không biết lý do, đến khi biết được cái lý do ngu ngốc ấy thì cô lại chết.
Cô sống ở cô nhi viên, cô được cho đi học và học cũng rất giỏi, cô thích nhất là đọc truyện, cô thường giành tất cả thời gian rảnh của mình để đọc truyện và đọc sách. Cô sinh hoạt vô cùng bình thường cho đến một hôm cô xin được việc làm ở một công ty tài chính lớn, cô làm việc chăm chỉ và nhận dược nhiều lời khen từ cấp trên, chẳng mấy chóc cô trở thành một Giám Đốc tài giỏi, thời gian cho cuộc sống hạnh phúc của mình bắt đầu. Đương nhiên những việc này xảy ra khi cô tốt nghiệp một trường Đại Học lớn và nổi tiềng ở TP.
Nhưng hạnh phúc không bao lâu thì cô tìm được người vức bỏ cô nhiều năm ấy. Trớ trêu thêm đó lại là Chủ Tịch công ty cô đang làm, sau nhiều lần đắng đo suy nghĩ cô quyết định hỏi rõ ly do mình bị vức bỏ nhưng câu trả lời cô nhận được là một câu trả lời cay đắng.
Cô bị vức bỏ vì cô là nguyên nhân mà ba, mẹ cô ly hôn, bà ấy không muốn gặp cô nữa, còn ba chô thì nghi ngờ cô không phải là con gái ruột cùa ông, ông luông nghĩ mẹ cô đã ngoại tình sinh ra cô.
sau khi biết cái lý do ngu ngốc ấy cô chạy một mạch ra khỏi nơi đau lòng ấy dù bên ngoài trời mưa tầm tả, nức mắt thì chảy dài trên hai gò má đỏ của cô, đôi mắt cay đỏ hoe liên tục rơi lệ, những giọt lệ hòa cùng giọt mưa không còn cách nào phân biệt được đâu là lệ và đâu là mưa.
Chạy thật nhanh trên đường ma không chú ý xung quanh, cô va vào một chiếc xe hơi đang chạy trên đường và cô kết thúc sự sống mình từ đây, trước khi nhắm lại đôi mắt vĩnh viễn cô nhìn thấy những giọt mưa rơi lã tả vào người cô, lúc đó cô nghĩ rằng có lẽ ông trời cũng đang khóc cho mình.
Cô nở một nụ cười rồi nhấm mắt lại và không biết gì nữa cho đến khi cô tĩnh lại ở nơi tâm tối này.
Sau tiếng hét dài, cô tỉnh lại với hay hàng lệ dài trên đôi gò má gầy gò.
Cô lấy lại tinh thần, bình tĩnh trã lời lại giọng nói lúc nãy "Thiên Đàng, ta muốn đến Thiên Đàng" nhưng trong giọng cô vẫn còn run run táo cáo sự bình tĩnh hiện tại của cô là gắng gượng biết nhường nào nhưng sau chuyện đó chắc chắn cô đã mạnh mẽ hơn nhiều.
"Được." giọng nói thần bí lúc nảy lại vang lên, chì ngắn gọn một chữ nhưng đó là chữ vàng đưa chúng ta đến cuộc phiêu lưu mới của Nha Nhi.
Kết Thúc câu nói ấy là màng ánh sáng xung quanh Nha Nhi trở nên rực sáng rùi biến mất. Cô ấy, đã đi đâu???...
Đọc tiếp rồi sẽ rõ. Hj...(^_^)