Siêu Dự Bị

Chương 87: Hội quân tuyển quốc gia (3)




Cường giật mình nhìn lại cậu thanh niên trước mặt, quả đúng là một mét chín lăm thật, chỉ mới 16 tuổi mà đã cao đến nước này quả là khó tin.

Tí tự giới thiệu luôn:

- Con cao một mét chín.

Thái nói:

- Con cao một mét chín lăm luôn

Chỉ có Tín ngại ngùng lí nhí:

- Bon này nó nhổ giò cao quá, con chỉ cao được có một mét tám mươi thôi.

Cả bốn đứa đứng lên, tất cả đều cao hơn Cường. Cường chỉ có một mét sáu lăm nên cảm thấy mình cứ như Oliver lạc vô xứ người khổng lồ. Cường giơ ngón cái khen:

- Tốt, thời đại này đúng là cái gì cũng phát triển, con nít lớn nhanh quá.

Nói chơi một hồi thì xe đã đưa mọi người đến khách sạn La Thành. Chú Cường cúp điện thoại quay qua nói với vẻ tiếc nuối:

- Các cậu chắc không được gặp huấn luyện viên rồi, ông ấy đang ngoài sân tập với các đội, tí nữa lại còn phải họp nên không tiện ra đón các cậu được. Các cậu có thời gian cả ngày hôm nay để nghỉ ngơi lấy lại sức mai ra sân tập sớm.  Đây là lịch trình tập huấn, các cậu về phòng xem sơ bộ đi, chiều nay sẽ có buổi họp giới thiệu các cậu với đội.

Cường nói xong thì hai người trợ lý một nam một nữ mặc đồ thể thao đưa qua cho bọn Tèo mỗi người một xấp giấy tờ nói rõ về lịch trình. Cường vỗ tay bốp bốp:

- Được rồi, các cậu nhận phòng rồi nghỉ ngơi đi.

Tèo và Tín ở cùng một phòng, Thái và Tí ở cùng nhau. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Thái và Tí cũng không phải đụng chút là cãi nhau, di chuyển đoạn đường ói lên ói xuống làm Tí mệt hết cả hơi, cả hai đứa đặt lưng xuống giường là lăn đùng ra ngủ.

Tèo và Tín cũng chẳng khá khẩm hơn, Tín thậm chí để nguyên bộ mà ngủ.

...

Cốc cốc cốc

Bốp bốp

Tèo nhừa nhựa với giọng ngái ngủ:

- Ai gõ cửa vậy mày, ra coi coi

Tín lười biếng ngồi dậy vì giường nó sát cửa. 

- Ai đó - Tín nói lớn tiếng để người bên ngoài nghe

- Tôi là Quang, trợ lý của chú Cường đây. - Quang ngoài cửa nói vọng vào.

Tín mở cửa ra thì nghe Quang hối:

- Ngủ vậy đủ rồi, các cậu dậy nào. Bộ các cậu chư đọc qua lịch làm việc hả.

Tèo đứng sau Tín ngượng ngùng nói:

- Dạ có đọc nhưng tụi em mệt quá nên ngủ quên mất.

Quang hơi mất hứng nói:

- Biết thì tốt rồi, các cậu mau mau xuống tập trung ở phòng ăn nhanh nào.

- Dạ, tụi em xuống ngay - Tèo nói nhanh rồi phóng vào phòng thay lẹ bộ đồ.

- Nhanh nha, anh xuống trước. - Quang nói xong bỏ đi.

Tín hỏi:

- Ê mày không biết hai đứa kia sao?

- Chắc cũng bị hối thôi, lẹ đi mày.

...

Tèo và Tín vừa xuống thang máy thì chạm mặt Tí và Thái, Tèo hớn hở hỏi:

- Nãy có bị chửi không?

Tí cười ha ha:

- Sao không ba, đi mệt thấy mẹ

Tín nói:

- Ê mày, tí có gặp thầy Park không?

- Tao nghĩ là có, anh tao bảo là ổng thân thiện lắm, ăn chung với cầu thủ mà. - Thái nói

- Thôi cứ vào đi đã - Tèo phất tay cho cả nhóm đi vào

Không ngoài dự đoán, nhóm của Tèo vào thì gặp ngay thầy Park đang lấy đồ ăn. Ông mỉm cười, thân thiện vẫy tay:

- Các cậu mới tới hả, vào xếp hàng lấy đồ ăn luôn này.

Cả nhóm Tèo nhìn rõ thì thấy đây chính là một người điển hình Hàn Quốc, mắt hơi híp, gương mặt đầy đầy. Là huấn luyện viên trưởng nhưng cảm giác của thầy mang lại cho cả nhóm chính là một cảm giác thân thiết, cứ như một ông chú nhà bên hay một ông bác trong gia đình.

Buổi tối trong khách sạn hôm nay chính là một buổi tiệc buffet, cả nhóm Tèo nhanh chóng xếp hàng lấy đồ ăn rồi quay lại bàn.

Buổi tối diễn ra vui vẻ, thầy Park đặc biệt tới ngồi ăn chung bàn với nhóm Tèo. Với tính tình thoải mái thì cả nhóm lập tức thấy thân thiết, cười nói vui vẻ với vị huấn luyện viên trưởng của mình.  Dĩ nhiên là không ai hiểu ai, tất cả phải có thông dịch. Người phiên dịch chính là trợ lý đi cạnh ông, là chú Cường.

Sau bữa ăn thì chính là họp đội, nhóm Tèo lần lượt đứng lên giới thiệu bản thân, tên tuổi và vị trí trong đội. Nơi đây chính là nơi tuyển lựa tinh anh trong tinh anh của lứa U23. Những người ngồi đây đa phần đã trải qua sàng lọc mấy vòng mới được một ghế trong sảnh họp này.

Hội trường có gần 50 người, trong lòng ai cũng biết chỉ tầm 20 người là có suất qua Thái, còn lại thì tới ăn cơm tuyển cho có kinh nghiệm thôi nên độ cạnh tranh là rất khốc liệt. Khi nhóm Tèo giới thiệu qua thì ai nấy cũng vỗ tay cười thân thiện nhưng trong thâm tâm vẫn có ý coi thường. Bốn người nhóm Tèo chỉ mới 16 tuổi mà lại còn được tuyển vào trễ như vậy, tập huấn còn có ba ngày nữa là chốt sổ rồi, giờ này mà vào thì thể hiện được cái gì nữa.

Có khi nào lại là thành phần con ông cháu cha? Một số người đã bắt đầu có ý nghĩ này khi nhìn đến bộ dáng của Thái. Người có chút kiến thức ngoài lề thì nhận ra ngay chính là em ruột của Dũng Nani, tiền vệ chính của tuyển quốc gia. Mà Dũng Nani là ai, là con trai trưởng của ông chủ tập đoàn Hữu Vinh giàu nhất Việt Nam. Thái ít xuất hiện hơn nhưng cũng từng tham dự một số buổi tiệc nhỏ với bố.

Thế là đủ mọi ánh nhìn đưa qua nhóm của Tèo, ghen tị cũng có, khinh thường cũng có mà hâm mộ cũng có. Tuy nhiên ai cũng chỉ cảm thấy bọn nhóc này có lẽ dùng tiền để được ăn cơm tuyển tạo tên tuổi mà thôi chứ thực lực thì không bao nhiêu. Ông Park là người cứng rắn, không bao giờ để ý đến những thành phần con ông cháu cha.

Bao nhiêu ý nghĩ trong hội trường nhưng nhóm Tèo nào biết, cả bốn đứa tươi cười như hoa nở, vẫy tay chào mọi người như minh tinh màn bạc.

Sau đó, thầy Park thuyết trình sơ về mục tiêu của cả đội trong giải lần này, chính là không để thua lứa đàn anh đã làm rạng danh nước Việt vào hai năm trước ở đất Trung Quốc. Chiến lược gia người Hàn đứng trên bục, trước hàng trăm con mắt, hội trường im lặng như tờ, dõng dạc nói:

- Trên mảnh đất ấy hai năm về trước, những chiến binh quả cảm của chúng ta đã chiến đấu không biết mệt mỏi với những đối thủ đáng gờm mà tưởng chừng như chúng ta đã bị đánh bại nhưng cuối cùng thì sao, cuối cùng chúng ta cũng đã chiến thắng tất cả. Chiến thắng chính bản thân chúng ta. Năm nay, tôi muốn các cậu nối gót theo đàn anh, tạo nên một mùa còn ấn tượng hơn thế nữa. Vì màu cờ sắc áo, vì tổ quốc, chúng ta chiến đấu.

Một tràng pháo tay vang lên liên miên không dứt.

Trong lòng mọi người tự nhiên đã hình thành một luồng chí khí vô hạn, chí khí về tinh thần.

Tèo thấp giọng:

- Tao thấy ông này thân thiện lại dễ truyền cảm hứng. Có ông thầy như vậy thì tốt rồi.

Thái ghé sát người vào cả nhóm, miệng chỉ hơi há ra đủ để lí nhí:

- Mày nghe thì nghe vậy thôi, tinh thần là chưa đủ. Anh tao bảo U23 lứa này không bằng lứa trước đâu. Hơn phân nửa có được thì đấu mấy trận đâu.

Tí sửng sốt:

- Thế hả, nhưng tao thấy một số người đá giải châu Á hai năm trước mà

Tín đứng nhích lại gần nói thầm:

- Mày ngu thế, năm ngoái tụi nó 21 tuổi, năm nay 23 thì vẫn đủ tiêu chuẩn mà.

Thái gật đầu:

- Ừ, mà chỉ một hai người thôi, còn lại toàn lính mới. Mày để ý xem, có thấy ông nào ở mấy đội mạnh V.League không? Lứa năm nay tuy nhiều nhưng chất lượng kém hơn hẳn. Đi Thái lần này lành ít dữ nhiều rồi.

Tèo hỏi:

- Sao mày biết rõ vậy?

Thái ưỡn ngực tự đắc:

- Mày không coi tao là ai? Bố đây thiếu gì thì thiếu chỉ không thiếu tiền nhé. Có tiền thì thông tin gì mà chả moi được.

Họp đội nhanh chóng trôi qua, đang chuẩn bị về phòng thì Tèo nghe tiếng gọi:

- Tèo, Tí, Tín và Thái, ở lại chút.

Cả bốn đứa nhìn nhau, Tèo tò mò hỏi:

- Sao vậy chú.

Cường đi tới vỗ vai Tèo một cái rồi nói:

- Không có gì, chỉ là huấn luyện viên muốn gặp các cậu, từng người một vào nhé. Tí vào trước đi.

Tí nhìn nhóm bạn chỉ thấy cả đám nhún vai tỏ vẻ chả hiểu mô tê gì nhưng chắc là không phải chuyện xấu, dù gì thì bọn nó cũng mới vừa đến mà, có thể xảy ra gì cơ chứ.

Những người còn lại đều rời sảnh, Tí theo chân chú Cường vào một phòng họp nhỏ.

Sau một lúc, Tí bước ra, sau đó là lần lượt là Tín, Thái và cuối cùng là Tèo.  Sau khi Tí ra thì những người còn lại đã biết nội dung của cuộc nói chuyện.

Tèo bước vào, nhìn thấy trong phòng là dáng vẻ tươi cười của huấn luyện viên trưởng:

- Dạ chào thầy, em là Tèo - Tèo lên tiếng.

- Cậu ngồi đi.

- Dạ vâng - Tèo ngồi xuống ghế đối diện vị huấn luyện viên người Hàn.

Ông Park là người lên tiếng trước, hỏi Tèo:

- Cậu chính là Nguyễn Văn Tèo, người đã ghi bàn vào lưới U19 Nhật Bản giúp cho chúng ta vào vòng chung kết U19 châu Á?

- Dạ đúng vậy - Tèo hơi lo lắng trả lời.

Ông Park cười hiền từ, phẩy tay qua lại:

- Cậu không cần phải căng thẳng, cứ xem tôi như người nhà mà nói chuyện thoải mái.

Tôi có xem qua băng ghi hình các trận đấu, tôi cảm thấy cậu đá rất có lực. Hơn nữa bộ ba các cậu phối hợp khá ăn ý với nhau, tôi rất thích các cậu phối hợp nhỏ và lối đá của các cậu. Nhưng quan trọng hơn hết là khi tôi xem thống kê các chỉ số trên sân, tôi lập tức triệu tập các cậu.

Thấy Tèo có vẻ đã thoải mái trở lại, ông nói tiếp:

- Theo thống kê thì cậu được tung vào sân chỉ có hai trận mà tất cả toàn từ băng ghế dự bị, đặc biệt là bắt đầu hiệp hai nhưng tôi lại không thấy thông tin gì về chấn thương, cậu có thể giải thích vì sao một cầu thủ có thành tích tốt như vậy mà lại không giành được một suất đá chính trong tuyển?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.