Bình thường xung quanh các trường đại học đều có quán cơm. Đại học Trung Hoa đường đường là đại học nổi tiếng của Trung Quốc nên quán cơm thì không thiếu, không những vậy quán cơm ở đây điều kiện cũng rất tốt, chỉ là chi phí rất cao so với bình thường mà thôi. Nhưng đối với thân phận của Triệu Đan Đan bây giờ một chút tiền cơm như vậy chẳng tính là gì.
Vừa lúc Tần Thư Nhã, Triệu Đan Đan, Vương Đình hướng về phía quán cơm bên cạnh trường học đi đến. Lập tức cách đó không xa, có một gã dáng vẻ lưu manh tay bật điện thoại.
- Báo cáo, mục tiêu đi vào quán cơm trước cổng trường, mục tiêu đi chung cùng mấy người bạn.
Nói xong lời này, gã kia tắt điện thoại rồi thản nhiên rời đi.
Vu Thiên sải bước rất nhanh rời khỏi chỗ Tần Thư Nhã cùng Triệu Đan Đan. Đi được một đoạn quay lại thấy các cô cũng không đuổi theo, hắn không khỏi buông lỏng một hơi. Hắn thật sự sợ hai cô gái này đuổi theo, nếu sau lưng mình có hai mỹ nữ đuổi theo, chỉ sợ ngay lập tức sẽ có người đồn thổi. Bản thân Vu Thiên cũng không muốn thành nhân vật bị đồn thổi này nọ, có điều hắn càng muốn tránh né thì những việc như thế này lại càng nhắm người hắn mà tới, thậm chí có trốn cũng không thoát. Có lẽ đây chính là số mệnh của hắn a.
Thấy phía sau không có ai đuổi theo, Vu Thiên liền chậm rãi bước đi, hắn còn đang suy nghĩ Triệu Đan Đan lúc nào cũng xuất hiện ở bên cạnh mình rốt cuộc là có ý gì.
Đúng lúc Vu Thiên đang suy nghĩ thì lại có một nữ sinh ngực size 36D đứng ở phía trước.
- Bạn học Vu Thiên, chào bạn!
Vừa nghe có tiếng con gái gọi mình, Vu Thiên không khỏi giật thót mình ngẩng đầu lên. Lúc này đập vào mắt hắn là một mỹ nữ, cô ta không những là mỹ nữ mà còn là một mỹ nữ ngoại quốc.
- Hạ Hạ?
Vu Thiên ngẩng đầu thấy cô gái này không ngờ mình quen biết, cô ta chính là người nước ngoài tên Hạ Hạ, mà mình đã cứu ở trong Thanh Thủy Viên hôm khai giảng.
- Là tôi, Vu Thiên, thật vui khi anh còn nhớ tôi.
Hạ Hạ thấy Vu Thiên vừa nhìn thấy mình đã gọi ngay ra tên cô, hiển nhiên cô rất cao hứng.
- Ha ha, trí nhớ tôi luôn luôn rất tốt.
Vu Thiên tự khen một câu rồi hỏi.
- Thật trùng hợp, cô đi đâu đấy?
Đây đương nhiên là Vu Thiên do lịch sự mới hỏi.
Thế nhưng thật không ngờ Hạ Hạ lại nói thẳng ra.
- Không phải trùng hợp, mà là tôi cố ý ở chỗ này chờ anh, tôi định mời anh đi ăn cơm.
- Hả, lại là ăn cơm.
Vu Thiên cảm thán một tiếng, coi người là đá mài, cơm là dao, không ăn một chút là sợ đói, đây rõ ràng là minh lý của thiên cổ nha. Xem ra đám mỹ nữ này mỗi ngày đều vì kiếm mình mời cơm mà bôn ba nha.
- Thế nào, anh không muốn đi?
Nghe giọng của Vu Thiên có vẻ không thích, Hạ Hạ không khỏi thoáng nhíu mày.
- A! Nói như thế nào nhỉ, ha ha, tôi bây giờ không đói, cho nên tôi nghĩ cô hay là đi ăn một mình đi.
Vu Thiên không biết cự tuyệt cô gái ngoại quốc này như thế nào, không có cách nào khác hắn đành tìm đại một lý do.
- Cái gì? Tiểu thư chúng tôi mời cơm mà ngươi lại dám không nể tình.
Hạ Hạ vẫn còn chưa nói gì thì bên cạnh cô đứng hai người đã bắt đầu trừng mắt nhìn Vu Thiên.
Cũng không phải đến tận lúc này Vu Thiên mới để ý đến hai nam tử bên cạnh Hạ Hạ. Thoáng qua tướng mạo, khẳng định hai người này không phải người Trung Quốc, bởi vì người Trung Quốc sẽ không đen như vậy, hơn nữa xương gò má lại cao như thế, cánh tay cũng dài như vậy nữa.
- Các anh làm gì vậy? Vu Thiên là ân nhân cứu mạng tôi, các anh lại ăn nói với ân nhân của tôi thế ư, thật là càn rỡ.
Hạ Hạ nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình không ngờ lại nói với Vu Thiên như vậy, làm cô có chút mất hứng.
- Không dám, tiểu thư.
Hai người kia vừa thấy Hạ Hạ phát hỏa, vội vã cúi thấp đầu như hối lỗi.
- Hừ, sau này tôi còn thấy các anh có thái độ như vậy với Vu Thiên, tôi sẽ nói với cha đưa các anh về nước, đến lúc đó sẽ có cách trừng trị các anh.
Hạ Hạ có chút khó chịu, nói xong câu đó Hạ Hạ liền mỉm cười với Vu Thiên:
- Anh ngàn vạn lần đừng chấp nhặt bọn họ, bọn họ quả thật rất không có lễ phép.
- Không có gì. Đàn ông mà, ai chẳng nóng nảy, xem thái độ bọn họ đối với cô khiến tôi rất kinh ngạc, xem ra thân phận của Hạ Hạ tiểu thư thật không đơn giản.
Vu Thiên thoáng cảm nhận qua khí tức của hai người đàn ông ngoại quốc, lập tức biết hai người đều là võ giả, hơn nữa công phu không yếu, nhưng chính như vậy, hai người ở trước mặt Hạ Hạ tỏ ra thận trọng cùng thành thật, điều này không thể không làm cho Vu Thiên đối với Hạ Hạ sinh lòng hoài nghi.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Vu Thiên, Hạ Hạ cười nói:
- Đây là vệ sĩ gia tộc phái ra bảo vệ tôi, cũng được xem như là đầy tớ của tôi.
Vừa nghe đến hai chữ đầy tớ, thân thể Vu Thiên run lên, nói thật lòng, hai từ đầy tớ này Vu Thiên rất không thích. Trong mắt hắn người người đều bình đẳng, tại sao lại còn có chủ nhân cùng tôi tớ. Nhưng hai võ giả này tựa hồ đối với Hạ Hạ rất tôn kính, vậy nên đối với từ đầy tớ không có cảm giác gì. Tất nhiên bọn họ đã không có suy nghĩ gì thì Vu Thiên lại càng không rảnh rỗi đi quản những việc như vậy.
- Ah, cô tìm tôi có chuyện gì không?
- Là thế này, tôi muốn cảm tạ anh lần trước trong Thanh Thủy Viên đã cứu tôi, tôi định mời anh ăn cơm, không biết có được hay không?
Hạ Hạ sau khi nói xong những lời này có chút khẩn trương nhìn Vu Thiên. Không biết vì sao, Hạ Hạ ngày thường luôn cao ngạo nhưng sau ngày gặp Vu Thiên thì tâm tình rất thấp thỏm, dường như với dung mạo và địa vị của mình cô cũng không có chút lòng tin nào.
- Ah!
Vu Thiên lấy tay vỗ trán một cái. Hiện tại con gái đều như vậy sao, sao lúc nào cũng mời mình ăn cơm vậy, lẽ nào để có quan hệ thân cận hơn ngoài mời nhau ăn cơm ra thì không còn biện pháp nào khác hay sao?
Hạ Hạ sau khi nói muốn mời Vu Thiên ăn cơm, thấy bộ dạng của Vu Thiên không có chút biểu hiện vui mừng mà lại lấy tai vỗ vỗ trán, gần như không hiểu được hỏi
- Vu Thiên anh không muốn sao? @@~
o0o
Cách sân trường đại học Trung Hoa không xa phía ngoài cổng lớn, trong phòng một quán cơm. Quán cơm này có mặt tiền không nhỏ, bày biện cũng rất sạch sẽ, vì vậy Triệu Đan Đan đã chọn chỗ này mời Tần Thư Nhã cùng Vương Đình ăn cơm.
- Ở đây trông thế nào, Thư Nhã muội muội?
Bởi vì Triệu Đan Đan có ý định tiếp cận Tần Thư Nhã nên xưng hô cũng sửa thành tỷ tỷ muội muội.
- Ở đây rất tốt, hi hi, thực ra chỉ cần Đan Đan tỷ tỷ mời em ăn cơm thì nơi nào cũng như nhau thôi. Hì hì, theo lý chị là học tỷ của em, sau này em sẽ có không ít chuyện cần đến sự giúp đỡ của chị, cho nên bữa cơm này đáng ra em phải là người mời mới đúng.
Tần Thư Nhã vừa nói xong những lời này, Triệu Đan Đan liền cười nói:
- Thư Nhã, em nói cái gì vậy? Vừa rồi em còn nói chúng ta là bạn bè, bạn bè thì ai mà chẳng cần nhau, nếu như em ngại trong lòng, không bằng lần sau em mời chị ăn cơm được không?
- Được, như vậy đi, lần sau để em mời cơm.
Vừa nghe Triệu Đan Đan nói vậy, Tần Thư Nhã vui vẻ đáp. Trong lòng cô, Triệu Đan Đan không chỉ là học tỷ của mình, mà còn xinh đẹp hơn mình, phụ nữ kỳ thực ai cũng như nhau, đối với thiếu nữ xinh đẹp, ai cũng tự sinh ra cảm giác muốn gần gũi hơn.
- Tốt lắm.
Nghe được Tần Thư Nhã nói như vậy, vốn Triệu Đan Đan còn muốn lần sau gọi Vu Thiên đi ăn cùng, nhưng nghĩ tới mình với Tần Thư Nhã vừa mới quen, có một số việc không thể quá nóng vội, cho nên đành nhịn lại không nói gì.
Kỳ thực Triệu Đan Đan rất muốn nghe Tần Thư Nhã nói môt chút về việc cô cùng Vu Thiên có quan hệ như thế nào, chẳng qua còn chưa kịp đi vào trọng tâm câu chuyện, cô lập tức phát hiện bầu không khí trong quán có chút gì đó không đúng, bởi vì lúc này rất nhiều thực khách đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa quán cơm.
Theo đại đa số ánh mắt, Triệu Đan Đan cũng nhìn về phía cửa quán, chỉ thấy bốn đại hán bận y phục màu đen đang đi về phía bàn mình.
- Không tốt!
Cảm giác được mục tiêu của bọn họ chính là mình, Triệu Đan Đan vội vã lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.
Triệu Đan Đan vừa gửi tin nhắn xong, bốn đại hán cũng vừa lúc tới trước bàn.
- Tần Thư Nhã tiểu thư đúng không, mời các cô đi theo tôi một chuyến.
Đại hán áo đen dẫn đầu nhìn bóng lưng Tần Thư Nhã trước mặt nói.
Vừa nghe có người gọi tên mình, Tần Thư Nhã theo thói quen quay đầu lại. Sau khi quay lại cô thận liếc mắt nhìn, xác nhận mình không quen biết đối phương, Tần Thư Nhã lắc đầu:
- Tôi không quen các anh.
- Chuyện này không phải do cô quyết định.
Hán tử áo đen dường như nghĩ đến điều gì, cho nên căn bản không định cùng Tần Thư Nhã thương lượng. Tên đại hán dẫn đầu vung tay lên, lập tức phía sau một hán tứ khác bước lên, đột nhiên nắm lấy cánh tay Tần Thư Nhã, như muốn lôi ra ngoài.
- Các anh muốn làm gì?
Tần Thư Nhã nhìn nhóm người này vừa vào đã mạnh mẽ túm lấy mình, không khỏi có chút nóng nảy.