--- 21/05/2022 ---
Chú Tông liều mạng chạy như điên, dồn hết sức bình sinh, nhanh đến mức còn không thấy tàn ảnh, chạy đến mức thiếu chút nữa thì mạng già này cũng sẽ không còn.
Chạy vào đến cửa nhà, trông thấy ông cụ Ôn, ông ấy cũng không kịp cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình mà vừa thở hổn hển vừa gọi lớn tiếng: "Tư lệnh, là non, non..."
"Tôi bảo này Tiểu Tông, tuổi tác của chú cũng không còn trẻ, nên kiềm chế một chút thì mới tốt chứ. Chú chạy thành cái dáng vẻ như thế này là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Ở sát vách, ông cụ Khương ngồi xổm dưới đất nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nói với chú Tông.
Ông cụ Ôn ở một bên khác nghe được cái từ 'non' này thì đôi mắt lập tức trừng to. Dạo gần đây ông cụ vô cùng nhạy cảm đối với cái từ này đến mức mà gần như chỉ cần nghe thấy từ 'non' là biết đến từ 'cỏ'. Lúc này ông cụ nghe chú Tông nói vậy, đảo mắt một lượt là có thể đoán được chú Tông đây là muốn nói đến cái gì.
Ông cụ vội vàng cắt ngang lời của chú Tông: "Tôi nhờ Tiểu Tông đi tới khu tập thể tìm cho tôi một ít cỏ non, chắc là cậu ấy tìm được rồi nên mới kích động đến mức không thể nói ra thành lời."
"..."
Ông cụ Khương nhìn ông cụ Ôn một chút sau đó lại quay sang nhìn chú Tông một chút với vẻ mặt vô cùng khó hiểu: "Tôi bảo này ông Ôn, dạo gần đây đầu óc ông có vấn đề gì vậy? Bao nhiêu loại hoa tốt không trồng mà lại đem cỏ về trồng là sao? Còn lấy về cả một phòng cỏ nữa chứ, cỏ thì có gì để mà ngắm chứ?"
Ông cụ Ôn hừ một tiếng: "Cỏ xanh biếc trông thật đẹp biết bao, cái đồ rõ quê mùa như ông thì biết cái gì chứ!"
Nói xong, ông cụ vẫy tay ra hiệu cho chú Tông đi vào trong nhà cùng mình.
===
Vào đến trong phòng, ông cụ Ôn lập tức thay đổi dáng vẻ 'khí định thần nhàn' trước đó của mình, cuống cuồng hỏi: "Cậu nói nhanh lên, vừa rồi có phải cậu muốn nói tới cô gái trẻ tuổi đúng không?"
Hơi thở của chú Tông lúc này đã bình trở lại, ông ấy gật đầu liên tục: "Đúng vậy, là cô gái trẻ tuổi đó đến đây! Lúc này cô ấy hình như đang đứng nói chuyện với Như Quy ở cổng lớn ấy."
Ông cụ Ôn bị kích động đến bộ râu trên cằm cũng run run: "Cậu nhìn rõ chứ? Thật sự đúng là con bé lần trước sao?"
Chú Tông gật đầu như giã gạo: "Tư lệnh, tôi dù có tuổi nhưng mắt vẫn chưa hoa đâu, hai con mắt này của tôi đã thấy rất rõ ràng mà, chính là cô gái lần trước. Trên tay cô ấy cầm rất nhiều đồ tốt, cũng không biết có phải là muốn tặng cho Như Quy không nữa?"
Ông cụ Ôn nhìn ông ấy một cái đầy khinh thường: "Không phải lần trước cậu nói cậu bị hoa mắt lâu năm sao? Tại sao vào lúc này lại lập tức có thể nhìn thấy rõ ràng chứ?"
Chú Tông: "..."
Ông cụ Ôn lúc này cũng chẳng có tâm tư nào để ý đến chú Tông, ánh mắt ông cụ sáng rực như đèn pha: "Tôi biết ngay cái thằng này có điều gì mờ ám, còn chưa tới kỳ nghỉ định kỳ mà đã trở về rồi hơn nữa sáng sớm ngày hôm nay, mới ngủ dậy đã vừa tắm rửa vừa gội đầu thơm tho, quả nhiên là..."
- -- Đúng thật là 'lẳng lơ không chịu nổi'!
"Tiểu Tông, bây giờ cậu lập tức đi qua đó đi, mau để cho Như Quy mời con bé vào nhà làm khách!"
Chú Tông ngạc nhiên hỏi: "Tư lệnh không tự mình đi ra sao?"
Ông cụ Ôn không vừa ý mà nói với chú Tông: "Tại sao cậu không động não một chút đi chứ? Nếu tôi đi ra đó, người khác mà trông thấy thì sẽ nói cô bé kia như thế nào? Ngộ nhỡ gia đình cô bé chướng mắt Như Quy thì sao? Tôi mà đi ra đó không phải là hại cô bé đó sao?"
Chú Tông bỗng nhiên hiểu ra: "Tư lệnh, vừa rồi ở bên ngoài ông không để cho tôi nói ra chính là bởi vì nguyên này đúng không?"
Ông cụ Ôn bĩu môi: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, cái miệng của lão Khương như miệng chim ấy, nếu như để cho ông ta biết chắc chắn là mọi người trong cả cái khi tập thể này sẽ biết tin tức này. Đúng rồi, lát quay ra ngoài cậu vẫn dùng từ 'cỏ non' đấy, đừng có lỡ miệng!"
Từ 'cỏ non' này dùng làm biệt danh cũng được đó, nếu mà ở bên ngoài có lỡ miệng nói ra cũng không phải lo sợ cái gì, người khác mà nghe được cũng chỉ nghĩ ông ấy đang nói đến cỏ xanh. Ông cụ thật quá là thông minh mà!
Chú Tông gật đầu một cái: "Vậy tôi đi đây. Nhưng mà tư lệnh, ngộ nhỡ cô gái kia, người ta không muốn làm khách thì sao?"
Ông cụ Ôn: "Cậu đúng là đồ đần! Người ta không muốn đến thì cậu có thể miễn cưỡng người ta được sao? Đương nhiên là phải tôn trọng cô bé chứ! Cậu nhanh đi đi!"
Thật là hiếm thấy, đây là lần đầu tiên Như Quy chủ động tiếp cận một cô gái nên tất nhiên là phải đối đã với cô gái đó thật tốt rồi. Nếu như dọa cô gái đó bỏ chạy, thằng bé biết đi đâu tìm một cô gái như vậy chứ?
Chú Tông gật đầu và đi nhanh ra khỏi cửa, lại một lần nữa chạy như điên.
===
Ở cổng lớn bên này.
Sau khi cô nói xong câu nói đó, bằng mắt thường nhìn qua đã thấy vành tai Ôn Như Quy đang dần đỏ ửng lên. Cô nhìn thấy vậy, thiếu chút nữa không nhìn được mà bật cười.
Ôn Như Quy này cũng quá đơn thuần rồi nhỉ? Trước đây cô gặp quá nhiều những người con trai có đầu óc không trong sáng còn chàng trai đơn thuần như thế này đã lâu rồi cô cũng chưa từng gặp qua.
Đồng Tuyết Lục đưa mắt nhìn về vành tai đang lộ ra màu đỏ ửng của Ôn Như Quy, làm ra vẻ kinh ngạc mà nói: "Đồng chí Ôn, tại sao vành tai của anh lại đỏ như vậy?"
"..."
Ôn Như Quy ho khan một tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm: "Bị ánh mặt trời chiếu vào."
Nói xong anh nghiêng nghiêng người sang bên khác, không muốn để cho Đồng Tuyết Lục nhìn thấy vành tai đỏ ửng của mình nhưng mà nghiêng người sang một bên mặt khác lại để lộ vành tai bên kia.
Đồng Tuyết Lục: "Ôi trời, vành tai bên trái của anh cũng đỏ ửng lên rồi, xem ra anh thực sự rất sợ phơi nắng nhỉ?"
Ôn Như Quy: "..."
Lần này không chỉ có tai mà ngay cả hai má của anh cũng nhanh chóng đỏ ửng hết cả lên.
- -- Ôi mẹ ơi, người con trai này thật là quá đơn thuần!
Mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục khẽ chớp chớp, nghiêng đầu hỏi anh: "Đồng chí Ôn, tôi muốn hỏi anh hai vấn đề."
Ôn Như Quy: "Đồng chí Đồng, mời nói."
Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Ôn đã kết hôn chưa?"
Ôn Như Quy không nghĩ cô sẽ hỏi đến cái vấn đề này, anh dừng một chút rồi lắc đầu và nói: "Chưa kết hôn."
"Vậy người yêu thì sao?"
"Cũng chưa có."
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, đáy mắt đột nhiên xuất hiện những đốm sáng nhỏ như ánh sao đêm: "Thật là trùng hợp nha, tôi cũng chưa có."
Trái tim Ôn Như Quy chợt đập mạnh một nhịp: "... Đúng là thật trùng hợp."
Đồng Tuyết Lục chu miệng, dáng vẻ trông vô cùng tủi thân: "Tôi làm đồ ăn ngon, đi rất xa đến tặng những món ăn đó cho anh, tay tôi cũng mỏi nhừ rồi mà tại sao anh cũng không giúp tôi xách một chứ?"
Ôn Như Quy lúc này mới phản ứng được, vội vàng đưa tay cầm lấy vật trong tay cô. Phát hiện ra quả nhiên đồ này hơi nặng, trong lòng anh không khỏi có chút cảm giác tự trách, sao anh lại không nhận ra sớm hơn một chút chứ?
Khóe môi Đồng Tuyết Lục cong lên, cô mỉm cười nói với anh: "Cám ơn anh, đồng chí Ôn, anh thật tốt!"
Trong lòng Ôn Như Quy động một cái, lần này cả khuôn mặt anh đã đỏ ửng hoàn toàn.
Đồng Tuyết Lục nhìn khuôn mặt đỏ phừng phừng của anh, cô thực sự đã nhịn cười đến đau cả bụng rồi: "Đồng chí Phác nói anh không thể ăn cay cho nên tôi chỉ thêm vào đó một chút ớt thôi, ngoài cá ra tôi còn làm cho anh một ít bánh đậu xanh nữa."
Đôi mắt đen của Ôn Như Quy phút chốc bừng lên những tia sáng: "Cảm ơn cô! Tôi cũng rất thích bánh đậu xanh."
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Anh thích ăn là tốt rồi, cũng không uổng phí công sức tôi ngồi xe từ sáng sớm để đi từ huyện Duyên Khánh đến đây. Bởi vì sợ rằng từ huyện Duyên Khánh đến đây thì cá sẽ bị nguội mất và trên xe cũng có rất nhiều người, mang theo cũng không được hay cho lắm cho nên tôi đã đến nhà một người bạn và làm nó ở đó, cũng không tốn mất nhiều thời gian, thực ra là chỉ mất mấy tiếng đồng hồ thôi mà."
Cô mất công sức, khổ cực như vậy nhưng chưa bao giờ giấu diếm, cô nói ra chính là muốn khiến cho đối phương biết rõ điều ấy.
Trong lòng Ôn Như Quy lại càng thêm phần tự trách, ngày hôm qua cô gọi điện thoại cho anh mà tại sao anh lại không nghĩ tới điều này chứ? Cô không ở nội thành, phải làm cá cho anh ăn nhất định là rất phiền phức. Chẳng qua là anh còn chưa kịp mở lời thì chú Tông đã chạy đến.
"Như Quy, đây là bạn của cậu à?" Chú Tông không dám chạy trong suốt cả đoạn đường đi cho nên lúc này mặt ông ấy không đỏ, hơi thở cũng không gấp gáp.
Chân mày Ôn Như Quy khẽ cau lại: "Vâng."
Không phải ông cụ và chú Tông cùng nhau đi ra ngoài câu cá rồi sao? Tại sao ông ấy lại ở chỗ này?
Chú Tông làm ra vẻ như không trông thấy vẻ mặt của Ôn Như Quy, ho khan một tiếng rồi nói: "Nếu là bạn vậy sao còn không nhanh mời người ta vào trong nhà ngồi chứ, còn đứng ở cổng lớn như thế này làm gì nữa?"
Đồng Tuyết Lục nhướn mày, vẻ mặt mơ màng: "Vị này là?"
Ôn Như Quy: "Vị này là chú Tông, trước đây chú Tông là một người lính cần vụ, sau đó giải ngũ, bây giờ ở nhà bầu bạn với ông nội tôi."
Lại là lính cần vụ, lại là bầu bạn. Đồng Tuyết Lục chớp chớp đôi mắt, chỉ mất một giây đã hiểu. Chỉ sợ là ông nội của Ôn Như Quy này có thân phận không hề đơn giản.
Chú Tông cười đến lộ ra tám cái răng, vẻ mặt vô cùng hiền hòa: "Chào nữ đồng chí. Mặt trời chiếu nắng chói chang như vậy, hay là cô vào trong nhà uống chút nước đi?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu một cái: "Không được đâu ạ, cháu còn có chút việc bận phải đi, sau này có cơ hội cháu sẽ vào."
Lúc này không giống với con cái trong nhà, giữa nam nữ sẽ không thể tùy tiện đi vào nhà đối phương làm khách được, một khi đã bước chân đến cửa thì đó gần như là muốn nói chuyện cưới gả rồi. Hơn nữa thì một chút nữa cô thực sự còn có chuyện phải làm.
Chú Tông nghe cô nói vậy, đáy mắt ông ấy thoáng qua vẻ thất vọng: "Được thôi, vậy sau này có rảnh rỗi nhất định phải vào trong nhà chơi nha."
Ôn Như Quy không nghĩ tới chú Tông vậy mà lại đảo khách thành chủ, khẽ nhíu mày, anh đưa vật trong tay mình cho chú Tông và nói: "Chú Tông, đây là thức ăn đồng chí Đồng mang tới, chú cầm về nhà trước giúp tôi."
- -- Ôi chao, thật là một cô gái có trái tim thật ấm áp, một cô gái khéo tay mà!
Chú Tông cười tươi như một đóa hoa: "Thật tốt quá, cảm ơn cô, nữ đồng chí, cô thật sự không muốn vào nhà chơi một chút sao?"
Đồng Tuyết Lục cảm thấy người trước mặt mình rất thú vị, cô lại lắc đầu từ chối lần nữa: "Không được đâu ạ, về sau nếu có cơ hội cháu sẽ ghé qua."
"Đúng, đúng, về sau sau sẽ có cơ hội."
Trong lòng chú Tông nhớ kỹ những lời ông cụ Ôn đã nói, một chút cũng không dám miễn cưỡng con gái nhà người ta. Sau đó ánh mắt ông ấy nhìn chằm chằm Ôn Như Quy 'như hổ rình mồi', thật cẩn thận ôm món đồ trong tay bước từng bước đi vào trong.
Trông dáng vẻ lưu luyến không rời kia, nếu không phải tuổi tác đã không còn phù hợp thì suýt chút nữa khiến cho người ta lầm tưởng rằng ông ấy mới là người yêu của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ của chú Tông làm cho buồn cười.
Ôn Như Quy chớp chớp mắt, hỏi cô: "Cô vừa mới nói có việc bận phải làm, có cần tôi giúp một tay không?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không cần đâu, nhưng mà tôi có chuyện này thực sự muốn nói với anh. Tôi chuyển công việc rồi, trước đây tôi làm việc trong nhà máy dệt ở huyện Duyên Khánh, hai ngày gần đây tôi đã chuyển sang làm phục vụ cho tiệm ăn nhà nước, ngay sát phía nam thành phố bên kia."
Khóe môi Ôn Như Quy hơi cong lên: "Chúc mừng cô, tiệm ăn nhà nước là một nơi làm việc rất tốt."
Ngoài miệng thì anh nói như vậy nhưng trong lòng anh lại đang âm thầm tính toán quãng đường đi từ phía nam thành phố tới đại viện quân khu.
Ánh mặt trời ngày càng chói chang, Đồng Tuyết Lục chuẩn bị trở về: "Đồng chí Ôn, anh cũng mau chóng vào nhà ăn cơm đi, tôi không quấy rầy anh nữa."
Ôn Như Quy muốn nói cô không quấy rầy anh nhưng Đồng Tuyết Lục đã nói lời tạm biệt với anh: "Tạm biệt anh, đồng chí Ôn."
Mặt trời soi chiếu ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, khẽ rơi từng vạt nắng trên người cô, ánh mắt của cô trong sáng và linh hoạt tựa như đôi mắt của một chú nai con.
Ôn Như Quy mím môi: "Tạm biệt cô, đồng chí Đồng."
Đồng Tuyết Lục khẽ mỉm cười sau đó xoay người rời đi. Ôn Như Quy nhìn theo bóng lưng của cô mãi cho đến khi bóng lưng ấy đã dần khuất hẳn ở chỗ ngoặt cũng không đợi được một lần ngoái đầu nhìn lại của cô.
Trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy có phần... trống rỗng.
===
Sau khi nhìn thấy người đã đi rồi, một người lính cần vụ mới đi ra, toét miệng cười nói: "Nữ đồng chí ban nãy kia là người yêu của cậu sao?"
Ôn Như Quy nhíu mày: "Không phải, là bà con xa trong nhà, anh đừng có đi khắp nơi nói lung tung đấy."
Lính cần vụ ngay lập tức vội vàng gật đầu: "Cậu yên tâm, tôi là một người có miệng lưỡi vô cùng kín đáo mà."
Ôn Như Quy không để ý tới ông ấy, anh xoay người đi vào trong nhà. Nhớ tới mùi hương thu hút ban nãy, bước chân của anh càng nhanh hơn.
Vừa đi vào tới sân, anh đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm mạnh mẽ bay ra từ trong phòng. Trong lòng anh run lên, vội vã ba bước chạy hai bước đi, hấp tấp chạy vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng đã ngay lập tức trông thấy ông cụ Ôn đang cầm đũa ngồi đối diện món cá hầm dưa chua mà ăn uống thỏa thích, ông cụ còn vừa ăn vừa nói: "Tiểu Tông, ăn thật là ngon! Đời này tôi chưa bao giờ ăn qua món cá nào mềm như món cá này!"
"Tài nấu nướng của lão Khương so với con bé này nhất định chính là phân chó!"
"Tiểu Tông, cậu đã ăn không ít rồi, cậu không được phép ăn nữa."
"Rõ thưa tư lệnh."
Chú Tông lưu luyến không muốn đặt đôi đũa xuống, lần đầu tiên trong lòng ông ấy thấp thoáng xuất hiện một tia không vừa lòng đối với người tư lệnh này.
Món cá hầm dưa chua này quả thực ăn quá ngon, thịt cá tươi mềm, phối bên trên là màu đỏ rực của những trái ớt, vị vừa chua lại vừa cay, vô cùng tươi ngon. Cả đời này ông ấy cũng chưa từng ăn món cá ngon đến như vậy mà làm sao tư lệnh cứ phải hẹp hòi như vậy chứ?
Ôn Như Quy vào tới nơi, giọng nói mang theo một chút bất mãn: "Ông nội, tại sao ông nội không đợi cháu quay về mà lại ăn trước rồi?"
Ông cụ Ôn trừng mắt: "Ông 70 tuổi đầu rồi, ông không chịu nổi đói nên ông ăn trước thì có làm sao? Chẳng nhẽ cháu muốn một cụ già như ông chờ cháu quay trở về mới có thể ăn cơm sao? Cháu đúng là không có lương tâm!"
Ôn Như Quy: "..."
- -- Mỗi khi giả ốm hay ăn vụng đồ tại sao không thể không nói ra bản thân ông cụ đã 70 tuổi chứ?
Ông cụ Ôn lại hừ một tiếng, nói: "Hơn nữa, lần trước cháu ăn cá mà lão Khương làm cho ông, lần này ông ăn cá của con bé kia, cái này gọi là có qua có lại!"
Ôn Như Quy: "..."
Lần đầu tiên trong đời người anh kích động đến mức phải văng lời nói tục, 'có qua có lại cái cứt!'
Nhưng mà lúc này cũng không phải thời điểm tốt để tranh cãi, nếu anh không nhanh động đũa chỉ sợ cá hầm dưa chua sẽ bị ông cụ ăn hết mất.
Hành động của Ôn Như Quy trở nên nhanh chóng, anh khẩn trương ngồi xuống, cầm đôi đũa với tới, vớt được một đũa dưa chua, vớt lại lần nữa mà cuối cùng vẫn là dưa chua. Anh kích động, sẽ không phải là ăn hết cá rồi chứ?
Anh không tin, vớt lại lần nữa nhưng bên trong cái bát lớn như vậy cũng chỉ còn lại vài cọng dưa chua và mấy miếng ớt.
"Ông nội, tại sao ông lại không để một phần lại cho cháu chứ?"
Trong ánh mắt của ông cụ Ôn hiện lên một chút áy náy nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi: "Không còn gì sao? Ừm, vậy thì bị tiểu Tông ăn rồi."
Chú Tông mới ăn được ba đũa: "..."
Trong người Ôn Như Quy cảm thấy hơi ngột ngạt: "Ông nội, bác sĩ nói ông không thể ăn đồ cay được."
Ông cụ Ôn xua xua tay: "Cơ thể ông vẫn rất khỏe, hơn nữa con bé này cũng thật là chu đáo quá, biết rõ ông không thể ăn cay nên cô bé chỉ thêm vào đó có một chút ớt thôi."
Ôn Như Quy: "..."
- -- Cô ấy cũng không phải là vì ông nội mới chu đáo như vậy đâu.
Ông cụ Ôn cầm bát cơm lên ăn tiếp nhưng rốt cuộc cuối cùng lại không ăn nữa: "Phần dưa chua còn lại để cho cháu ăn vậy."
Ôn Như Quy: "..."
- -- Cháu cảm ơn ông nha!?!!
Ông cụ Ôn dựa vào lưng ghế, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn: "Thịt cá kia quá là tươi ngon, ăn vào trong miệng trắng mềm trơn mượt không tưởng tượng nổi, lão Ôn tôi cũng coi như là một ông già háu ăn nhưng mà nhiều năm ăn cá như vậy, chưa một lần ăn qua món cá ngon như hôm nay!"
Ôn Như Quy: "..."
- -- Ông nội, đây là ông cố ý hay không cố ý vậy?
Ông cụ Ôn nói: "Như Quy, vừa rồi nghe Tiểu Tông nói con bé kia họ Đồng, tên là cái gì Đồng? Là con gái nhà ai? Các cháu làm cách nào quen nhau?"
Ôn Như Quy lặng lẽ ăn dưa chua, không hé nửa lời.
Ông cụ Ôn nhìn dáng vẻ bí ẩn của anh thì tức giận, nói: "Không nói thì không nói nhưng ông nói cho cháu biết, con bé kia, người ta bề ngoài vừa xinh đẹp lại còn biết nấu ăn, cháu cần phải thông minh nhanh trí hơn một chút. Nếu mà để người ta quay đầu đi quay đầu lại đã coi thường cháu, ông sẽ nhận người ta về làm cháu gái!"
Một đứa trẻ biết nấu ăn như vậy nói gì thì nói cũng không thể để cho nhà người khác hưởng lợi được. Nếu mà cháu trai quá vô dụng vậy thì nhận đối phương làm cháu gái cũng không tồi.
Ôn Như Quy: "..."
Chú Tông đột nhiên hỏi: "Như Quy, cô gái kia là đi bộ tới hay là ngồi xe tới?"
Đôi đũa trong tay Ôn Như Quy ngừng lại một lát: "Cô ấy ngồi ô tô tới đây."
Chú Tông lại hỏi tiếp: "Vậy khi nãy cậu có đưa người ta đi đến bến xe không?"
Trong khoảnh khắc Ôn Như Quy lập tức cảm thấy dưa chua trong miệng không được ngon cho lắm: "... Không có."
Lông mày ông cụ Ôn nhướn lên, vẻ mặt đầy tiếc nuối khi 'rèn sắt không rèn thành thép': "Coi cháu kìa, đúng là tên thô kệch không biết quan tâm người khác, chẳng trách cháu đến tuổi này rồi còn không tìm được vợ."
Ôn - không tìm được vợ - Như Quy: "..."
Ông cụ Ôn tức giận quát lớn: "Cháu còn mặt mũi ngồi đây ăn cái gì nữa? Còn không mau vào nhà trên lấy kẹo đem qua tặng cho con gái nhà người ta đi!"
Ôn Như Quy vội vàng đặt đũa xuống, chú Tông ở một bên cũng nhanh chóng đứng dậy, lấy cho anh kẹo sữa thỏ trắng và điểm tâm ở trong nhà.
Ôn Như Quy cầm đồ lên, đang chuẩn bị đi ra cửa thì đột nhiên trông thấy bát cá hầm dưa chua trên bàn, anh nói: "Chú Tông, phiền chú mang bát cá hầm dưa chua chuyển sang một cái bát khác còn cái bát này rửa sạch sẽ, tôi sẽ cầm đi trả lại cho cô ấy."
Ông cụ Ôn lại một lần nữa khó chịu, đúng là đối với đứa cháu trai này ông cụ đã rèn sắt không rèn thành thép mà: "Cháu nói cháu học hành rất thông minh, tại sao theo đuổi con gái nhà người ta lại cứ ngây ngô như vậy chứ? Bây giờ cháu vội vàng trả lại bát cho người ta để làm gì? Để bát đó ở nhà, lần sau cháu mới có cớ để tìm gặp người ta chứ!"
Ôn Như Quy ngây ngốc: "Còn có thể như vậy sao?"
Ông cụ Ôn xua xua tay: "Còn ngây ra đó làm gì? Đi nhanh lên đi!"
Ôn Như Quy cũng không trì hoãn lâu nữa, ngồi lên xe máy rời đi.
Ông cụ Ôn trách một tiếng: "Tôi đến cái tuổi này rồi nhưng ngày ngày còn phải bận tâm vì thằng cháu này. Thế mà tại sao nó còn không biết xấu hổ, trách tôi ăn hết cá của nó chứ? Kể ra thì Như Quy thật sự không giống tôi một chút nào, năm đó tôi theo đuổi bà nội của nó, khỏi phải nói cũng biết có bao nhiêu phần anh dũng!"
Chú Tông mím môi, kìm hãm lại âm thanh trong miệng. Trong đầu chú Tông nhớ tới những lời mà ba ông ấy trước đây từng kể, sau đó cất lời: "Năm đó khi tư lệnh gặp bà ấy, tư lệnh đã hồi hộp đến mức nói chuyện cũng nói lắp, đi bộ thì cứ khua tay múa chân loạn hết cả lên, lúc đó bà ấy còn tưởng rằng tư lệnh là một kẻ ngốc."
Ông cụ Ôn: "Tiểu Tông, cậu lấy ra hai chiếc bánh đậu xanh đi, cậu và Như Quy mỗi người một chiếc, những chiếc còn lại đều cầm cất vào trong phòng tôi đi. Một lát nữa, nếu Như Quy hỏi đến thì cậu cứ nói là cậu ăn hết rồi."
Chú Tông: "..."
- -- Tư lệnh, ông làm người sao lại không mang theo liêm sỉ như thế chứ?
===
Ôn Như Quy lái xe đuổi theo nhưng Đồng Tuyết Lục đã lên xe rời đi rồi.
Anh nhớ khi trước cô có nói cô đã chuyển đến làm việc ở tiệm ăn nhà nước, dưới chân giẫm một cái, xe chuyển hướng đi thẳng tới tiệm ăn nhà nước.
Đồng Tuyết Lục quay trở về nhà Tô Tú Anh để lấy bánh đậu xanh cô vẫn để ở đó. Sau đó cô không về huyện Duyên Khánh ngay mà dự định muốn đi chợ đen để tìm kiếm vài thứ. Còn 2 năm nữa là cải cách mở cửa, cô không thể không làm cái gì được, nhiều hay ít thì dù sao cũng phải kiếm chút tiền, mua cho bản thân một căn nhà càng sớm càng tốt.
Cô hỏi Tô Tú Anh về vị trí của chợ đen. Tô Tú Anh nghe cô hỏi thăm vị trí của chợ đen thì giật mình nhưng cô ấy cũng không có truy hỏi điều gì, chỉ đơn giản là nói cho cô biết vị trí và từng chuyện phải chú ý khi đến đó.
Cô chào tạm biệt Tô Tú Anh sau đó mang theo bánh đậu xanh đi đến phố Tịch Thủy.
Đi tới phố Tịch Thủy, rốt cuộc Đồng Tuyết Lục cũng đã hiểu vì sao chợ đen lại được mở ở cái nơi này.
Phố Tịch Thủy là nơi kín đáo và bí mật, hơn nữa lại nhiều đường mòn vô cùng, bốn phía thông nhau, một khi có người tới bắt thì mọi người ngay lập tức có thể đi qua những con đường mòn này để chạy trốn, do đó sẽ không thể nào một lưới mà bắt hết được.
Nhưng mà vị trí của chợ đen cũng không phải là cố định, một khi bị cục công an phát hiện, những nhóm người buôn bán sẽ bỏ địa điểm buôn bán hiện tại và tìm kiếm những địa điểm khác. Chợ đen này có tính lưu động vô cùng cao.
Buổi sáng là thời gian chợ đen đông đúc, náo nhiệt nhất còn hiện tại bây giờ đã là buổi trưa, rất nhiều người đã bán xong đồ và đi về. Đồng Tuyết Lục dí chiếc mũ rơm mượn của Tô Tú Anh xuống sát đầu, tìm một chỗ đứng.
Qua hơn 10 phút, có một người đàn ông trung niên vội vã chạy tới, cứ gặp người thì lại lập tức hạ giọng hỏi: "Xin hỏi cô có bán điểm tâm hay bánh ngọt không? Bánh ngọt loại nào cũng đều được cả."
Hỏi mấy người nhưng họ đều nói không có, người đàn ông trung niên gấp đến mức trên người đổ đầy mồ hôi.
Đồng Tuyết Lục nhìn phong cách ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề của ông ta, trên người ông ấy còn mang theo loại khí chất của một văn nhân, đoán rằng ông ta chắc là người ngồi làm việc trong văn phòng.
Cô đi tới và nói: "Đồng chí, tại sao ông lại muốn mua bánh ngọt vậy?"
Trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên lộ ra một chút vẻ ngại ngùng: "Vợ tôi đang mang thai, cái gì cũng không ăn được mà vào lúc này cô ấy đột nhiên lại muốn ăn điểm tâm và bánh ngọt. Tôi đã đi đến hợp tác xã Cung Tiêu để mua nhưng không mua được cho nên tôi muốn tới nơi này tìm một chút."
Vợ chồng ông ta đã nhiều năm rồi mà không có con, không nghĩ tới vợ ông ta tháng trước lại đột nhiên mang thai khiến vợ chồng ông ta vui sướng vô cùng. Nhưng ngay sau đó là những cơn nôn nghén kéo đến không ngừng, vợ ông ta cũng không còn muốn ăn uống gì làm cho ông ta hết sức sốt ruột và lo lắng không yên.
Đồng Tuyết Lục trầm ngâm một thoáng sau đó nói: "Ở đây tôi có 3 cân bánh đậu xanh vừa mới làm sáng sớm hôm nay, ông có muốn lấy không?"
Đôi mắt của người đàn ông trung niên sáng bừng lên, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Muốn, muốn chứ, cô bán bao nhiêu tiền vậy?"
Sau khi tính toán kỹ lưỡng ở trong đầu, Đồng Tuyết Lục nói: "9 hào/ 1 cân, nếu như ông có phiếu thì tính cho ông 8 hào/ 1 cân."
Mặc dù người đàn ông trung niên cảm thấy giá này hơi đắt nhưng mà vào những lúc như thế này vì vợ thì đưa ra giá nào cũng chỉ đành chấp nhận: "Tôi mua, tôi muốn mua 2 cân, tôi cũng có mang phiếu tới, cô muốn phiếu gì?"
Đồng Tuyết Lục trả lời: "Phiếu gì cũng đều được cả."
Người đàn ông trung niên lấy tiền và 2 tấm phiếu công nghiệp ra và đưa cho cô đồng thời cô cũng lấy bánh đậu xanh chia ra 2 cân rồi đưa cho ông ta.
Người đàn ông kia nhận bánh đậu xanh từ cô, chỉ cảm thấy có một mùi thơm dịu của đậu xanh xông vào trong mũi, ông ta theo bản năng lập tức cầm một chiếc bánh bỏ vào trong miệng.
Vừa mềm mại lại vừa ngọt thanh, so với những món bánh đậu xanh đã nếm qua trước đây thì quả là rất ngon.
Người đàn ông trung niên vội vã đổi giọng: "Tôi muốn lấy thêm 1 cân còn lại kia."
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp nói một tiếng 'được' thì chợt nghe có người hô lớn: "Mọi người chạy mau, công an tới!"
- -- Ôi mẹ ơi!
Không thể nào lại có chuyện này chứ? Lần đầu tiên tới chợ đen mà đã gặp phải loại chuyện xui xẻo này!
Cô quay đầu, co chân bỏ chạy. Chạy được một đoạn đường ngắn, cô quay đầu nhìn lại thì thấy người đàn ông trung niên vừa mua đồ của cô vẫn đứng sững sờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
"Đồng chí, ông còn ngây ra đấy làm gì? Chạy mau lên đi!"
Lúc này người đàn ông kia mới phục hồi lại tinh thần, vội vã chạy như điên theo hướng của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa té ngất. Người đàn ông kia nhiều đường như vậy không chọn mà lại cố tình chạy theo cô. Đúng thật là không còn gì để nói. Nhưng mà lúc này cũng không rảnh để suy nghĩ linh tinh, cô giơ chân chạy như điên.
Cô đang muốn chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì đột nhiên có một chiếc xe máy đuổi theo từ phía sau, sau đó chỉ một cái phanh gấp lập tức dừng lại ngay trước mặt cô, chắn mất lối đi của cô.
Trái tim Đồng Tuyết Lục đập thình thịch kinh hoàng, thầm nghĩ cô xong đời rồi, lần này cô thực sự xong đời rồi!
Ai ngờ ngay sau đó phía trên đỉnh đầu cô lại truyền đến một thanh âm trầm thấp và rõ ràng: "Mau lên xe!"
Âm thanh này...
Đồng Tuyết Lục đưa tay nâng viền mũ rơm lên thì lập tức chạm phải đôi mắt đen nhánh của Ôn Như Quy.
- -- Tại sao anh lại ở chỗ này?
Nhưng mà hiện tại cũng không có thời gian để hỏi vấn đề này nữa, cô nhảy lên phía sau xe, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh: "Tôi sẵn sàng rồi, đi thôi!"
Ôn Như Quy: 'Tôi không thể.'
Thắt lưng anh được vòng tay mềm mại ôm lấy, nơi được cô ôm nhất thời truyền tới một trận tê dại, một dòng điện trong nháy mắt len lỏi khắp cơ thể anh.
Toàn thân của Ôn Như Quy cứng đờ, chỉ có trái tim vẫn không ngừng đập điên cuồng.
[HẾT CHƯƠNG 28]