Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 338




Điền Hổ cười ngượng ngùng:

- Chỉ là Triệu huynh, huynh định công bố Gia Cát liên nỗ với thiên hạ hay là không để ai biết đây?

Triệu Tử Văn nhướn mày nhìn Điền Hổ này:

- Nếu như ta đem Gia Cát liên nỗ này công bố với toàn bộ thiên hạ thì một khi thành Hàm Đan có phản loạn thì ta với ngươi làm sao mà chạy khỏi đây được. Quân địch cũng có liên nỗ, hai bên đánh nhau bằng liên nỗ, chỉ sợ Kỵ binh đoàn chúng ta sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Điền Hổ gượng cười hai tiếng. Đáy lòng gã thật sự bội phục Triệu tướng quân. Gia Cát liên nỗ mấy trăm năm trước giờ đã chế tạo lại được, thì còn lo gì đại sự không thành chứ?

- Nếu vũ khí bí mật Gia Cát liên nỗ này một khi được địch nhân biết đến thì họ tuyệt đối sẽ sợ mất mật.

Điền Hổ chờ mong nói.

Sắc mặt Triệu Tử Văn chuyển sang nghiêm túc, hắn nói:

- Chỉ là ta lo lắng trong quân có nội gián, đem chuyện Gia Cát liên nỗ truyền ra ngoài. Chuyện ta giao cho huynh điều tra, huynh có điều tra không?

- Những người khả nghi đã cho rời khỏi quân đội. Những người còn lại thì không có manh mối nào, hai nghìn tướng sĩ dường như cũng không có lai lịch bất lương.

Điền Hổ nhìn hai nghìn tướng sĩ đã chọn xong chiến mã khẽ nói.

Mục quang của Triệu Tử Văn chuyển sang Kỵ binh đoàn, thần sắc hắn trở nên trầm trọng. Nếu như đem Gia Cát giao cho bọn họ mà trong đó có một nội gian thì hậu quả tuyệt đối khó mà lường trước được.

Hôm nay Triệu Tử Văn đã hiểu ra, mỗi bước đi của mình đều có quan hệ đến sự sinh tồn của Đại Kinh, cho nên hắn phát thận trọng, phải vô cùng thận trọng.

- Triệu huynh, Gia Cát liên nỗ không biết bao giờ thì có thể cho ta mượn dùng đây?

Điền Hổ nháy mắt, cười hắc hắc nói.

Triệu Tử Văn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Trước khi ta đi sẽ giao rất nhiều Gia Cát liên nỗ cho ngươi. Ngươi nhớ kỹ, nỏ còn người còn, nỏ mất người mất.

Điền Hổ cũng biết tầm quan trọng của Gia Cát liên nỗ như thế nào. Nếu như để An Vương bọn họ dựa theo đó mà chế tạo thì chỉ sợ lúc đó không thể nào chống lại được thực lực của y.

- Nỏ còn người còn, nỏ mất người mất.

Điền Hổ cắn răng, nghiêm trang nói.

- Huynh hãy đem chuyện Gia Cất liên nỗ nói cho các tướng sĩ, sau đó buổi tối sai người thân tín theo dõi động thái trong quân đội. Nếu như có người trốn đi thì phải lập tức giết hết!

Đôi mắt Triệu Tử Văn bắn ra từng tia hàn quang, hắn âm trầm nói.

- Hảo mưu kế!

Điền Hổ khẽ gật đầu:

- Nhất định phải khiến cho Kỵ binh đoàn thành một quân đội vô cùng tin tưởng nhau.

- Tất cả tập hợp.

Khi thấy các vị tướng sĩ đã chọn xong chiến mã, Triệu Tử Văn cao giọng nói.

- Cộp, cộp cộp.

Hai nghìn tướng sĩ lập tức cưỡi chiến mã chạy tới. Khi bọn họ tới trước mặt Triệu tướng quân đều nhất tề rời ngựa, đứng ở bên cạnh chiến mã hét to một tiếng:

- Đã tới!

Triệu Tử Văn nhìn hai nghìn tướng sĩ và hai nghìn con chiến mã xếp hàng chỉnh tề. Hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ. Nếu như có thể dựa vào hai nghìn Kỵ binh đoàn này để thu phục non sông của Hoa Hạ thì thật là vinh quang.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Tử Văn liền có một nhiệt huyết thiêu đốt. hắn uy nghiêm nói:

- Ta mượn hai nghìn hổ kỵ này để thu phục Đại Kinh hùng vĩ.

Hai nghìn tướng sĩ sau khi ngạc nhiên liền sôi trào cả nhiệt huyết cả lên. Bọn họ đều giơ ngân thương trong tay, sát khí bắn ra bốn phương, hào hùng thét:

- Khôi phục lại Đại Kinh hùng vĩ này.

Ngân thương phản chiếu ánh mặt trời sáng chói, loang loáng ánh lên từng tia hàn mang. Hai nghìn tướng sĩ, hai nghìn chiến mã, hai nghìn thanh ngân thương giơ lên. Ai có thể xem nhẹ thập lực bọn họ được.

- Tất cả mau lên ngựa tỉ thí với nhau, điểm đến thì dừng.

Triệu Tử Văn lại nói tiếp.

- Cộp cộp cộp.

Chúng tướng sĩ không suy nghĩ lập tức đáp ứng mệnh lệnh của Triệu đoàn trưởng, tất cả đều lên chiến mã, cẩn thận tìm một vị huynh đệ tỉ thí một phen.

Khắp giáo trường loang loáng ngân thương, vang vọng những tiếng chém giết tỉ thí nhau. Tướng sĩ Kỵ binh đoàn rất ít cưỡi ngựa, nhưng khi bọn họ lên chiến mã thì thấy có một cảm giác thật là thoải mái. Tựa hồ như bọn họ đã trở thành một lão tướng, vô cùng thành thạo, cho dù không cần cầm lấy cương ngựa, hai tay cũng có thể múa thương vận dụng một cách tự nhiên.

Một nghìn cặp tướng sĩ đấu với nhau khó phân thắng bại. Bọn họ vận dụng thương pháp đều rất linh hoạt, không chỉ vậy phản xạ còn rất nhanh, có thể né tránh khôn ngừng, thương không thể đâm trúng đối phương.

Trong lòng bọn họ cảm thấy ngạc nhiên. Sau đó bọn họ liền bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời minh bạch công sức của Triệu tướng quân. Chiếu cầu mộc chính là để huấn luyện cho chúng tướng sĩ biết cân đối lực lại. Dùng phương pháp huấn luyện trên cầu mộc có thể vận dụng tự nhiên ở trên ngựa, còn huấn luyện trong mớ cọc gỗ chính là để luyện năng lực né tránh. Bởi vì cho dù người lợi hại như thế nào thì trúng một thương cũng phải toi mạng.

- Đoàn trưởng của chúng ta đúng là kỳ nhân.

Chúng tướng sĩ khi đã hiểu ra tác dụng của hai hạng mục này thì lại càng bái phục sát đất Triệu Đoàn trưởng hơn nữa. Tác dụng của phương pháp huấn luyện quái dị này Triệu Tử Văn có thể đoán được nhưng Điền Hổ thì trợn mồm há hốc nhìn các chúng tướng sĩ, nghẹn họng trân trối nói:

- Bọn họ tiến bộ thật là nhanh!

Triệu Tử Văn vui mừng nói:

- Vốn ta định huấn luyện cho bọn họ thêm vài ngày nữa chỉ là tình thế bây giờ nguy hiểm, phải lập tức cho bọn họ luyện tập tác chiến ngay!

“Triệu huynh này thật đúng là không gì không biết. Thật không hiểu đầu óc hắn lớn như thế nào mà tại sao lại có nhiều mưu kế như vậy?” Điền Hổ thầm nghĩ trong lòng, Đại Kinh chỉ cần có một mình hắn cũng đủ cho đại quân Hung Nô nghe tiếng mà sợ mất mật.

Nếu mấy chục vạn quân Đại Kinh giao cho hắn huấn luyện thì kết quả thật khó mà tưởng tượng nổi. Điển Hổ không kìm được tưởng tượng đế cảnh Triệu tướng quân suất lĩnh kỵ binh Đại Kinh chinh phục toàn thiên hạ.

Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn Điền Hổ. Điền Hổ liền hiểu ra ý ngầm trong đó, liền quát to một tiếng:

- Tất cả chúng tướng sĩ mau xuống ngựa tập hợp.

- Xoạt, xoạt, xoạt.

Tất cả chúng tướng sĩ thu hồi ngân thương về, hưng phấn đi tới trước mặt Triệu tướng quân. Võ công bọn họ thăng tiến nhanh như vậy, không hưng phấn mới là chuyện lạ, ánh mắt bọn họ nhìn Triệu tướng quân tỏ ra vô cùng sùng kính.

- Ta muốn tuyên bố với các vị huynh đệ một tin tốt.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Điền Hổ hiện ra một nụ cười.

Chúng tướng sĩ thấy Điền tướng quân vui vẻ như vậy thì đoán rằng đây chắc chắn là hỉ sự, bọn họ cũng không kìm được mà nở ra một nụ cười.

Điền Hổ dừng một chút rồi mới nói:

- Triệu Đoàn trưởng đã chế tạo thành công.

Hắn cười hắc hắc, định nói rồi lại thôi. Chúng tướng sĩ nghe vậy thì ngứa ngáy trong lòng, hận không thể mở miệng bảo Điền tướng quân nói nhanh một chút.

- Ừm, Triệu đoàn trưởng đã chế tạo ra Gia Cát liên nỗ đã thất lạc mấy trăm năm nay.

Điền Hổ hưng phấn lớn tiếng nói.

Gia Cát liên nỗ sao? Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn hưng phấn không tưởng tượng được. Đôi mắt bọn họ trở nên ngây ngốc, đôi mắt bọn họ dường như không thể tin được nhìn Triệu Đoàn trưởng. Gia Cát liên nỗ chính là thần binh truyền từ đời trước cho nên chuyện này bọn họ thấy khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng bọn họ tuyệt đối tin rằng Triệu Đoàn trưởng có thực lực này. Bởi vì Triệu Đoàn trưởng dù sao cũng đã sáng tạo ra rất nhiều chuyện khó tưởng tượng được.

Nếu có Gia Cát liên nỗ trong tay thì bọn họ việc gì phải sợ Phục Hợp Cung cái rắm gì của Hung Nô. Chúng tướng sĩ liền ầm ầm hét to:

- Triệu Đoàn trưởng, Triệu Đoàn trưởng!

- Chuyện đêm nay giao cho ngươi. Nhớ kỹ, nếu có người đem chuyện này mật báo đi thì giết hết không tha! Không thể tha cho bất kỳ ai!

Triệu Tử Văn khẽ dặn dò bên tai Điền Hổ.

Triệu Tử Văn biết khi mình rời khỏi thành Hàm Đan thì nhất định phải đem Gia Cát liên nỗ giao cho chúng tương sĩ. Mà khả năng giao cho khó khăn, có nỏ ở trong tay thì việc gì phải sợ thế lực của An Vương chứ?

Sắc mặt Điền Hổ trở nên lạnh lẽo, gã khẽ gật đầu:

- Đêm nay ta sẽ trông chừng cẩn thận, không để lọt một người.

----------------------------------

Ba ngày sau ở ngoài thành Hàm Đan, Triệu Tử Văn đã chuẩn bị lên đường đến Tây Lương. Bát Hoàng tử đã ngồi trong xe ngựa đợi hắn.

- Đại tiểu thư sao còn chưa tới nhỉ?

Triệu Tử Văn đứng ở ngoài cửa thành, đợi ba vị tiểu thư Hạ Vũ Tình tới tiễn đưa.

Chuyện bên trong Kỵ binh đoàn quả đúng như hắn sở liệu, đúng là có nội gian tồn tại. Nội gian sau khi biết được chuyện Gia Cát liên nỗ liền sợ tới mức ngay đêm đó đi mật báo. Nhưng cũng tại đêm đó, Điền Hổ đã ôm cây đợi thỏ, chém chết ngay tại chỗ.

Theo lý thì Kỵ binh đoàn hẳn sẽ không có nội gian nữa nhưng Triệu Tử Văn vẫn không thể yên tâm hoàn toàn được. Trước khi ra đi, hắn vẫn dặn dò Điền Hổ phải đề phòng ngày đêm, mà Gia Cát liên nỗ cũng đã giao cho Điền Hổ, phát đến tận tay chúng tướng sĩ để cho bọn họ quen cách dùng liên nỗ này. Bây giờ Kỵ binh đoàn đã có Gia Cát liên nỗ trong tay, võ nghệ mỗi người lại bất phàm, chính thức trở thành một sư đoàn vô địch.

- Công tử, tiểu nhân tới chậm.

Một tiểu thư đồng đội mũ tới trước mặt Triệu Tử Văn khẽ nói.

Công tử sao? Triệu Tử Văn nghe vậy thì ngẩn cả người, ta quen biết thư đồng này sao? Mặc dù trước kia mình cùng với người này trước kia cùng là thư đồng nhưng cũng không thể như vậy chứ. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì hắn liền kinh ngạc không nói ra lời:

- Ngươi, ngươi thế này là…

Tiểu thư đồng nũng nịu nói:

- Công tử, ta muốn cũng ngươi tới Tây Lương.

Triệu Tử Văn đi tới gần tiểu thư đồng, lộ vẻ đau khổ khẽ nói:

- La tỷ tỷ, tỷ cũng đừng làm khó ta, tỷ mau trở về bảo vệ Hạ Bình cho tốt đi.

Vị thư đồng tóc tai rối bù, mi mục như vẽ này đúng là Bạch Phát Ma Nữ La Thanh yên. Chỉ là mái tóc trắng của nàng đã được dấu sau chiếc mũ thư đồng, chỉ lộ ra một khuôn mặt tinh tường.

La Thanh Yên cười lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ ngươi không biết rằng Thế tử Hạng Long Uyên cũng định đi Tây Lương hay sao?

Triệu Tử Văn ngẫm nghĩ rồi nói:

- Tỷ không định nói với ta rằng tên Sở Thăng yêu nhân này cũng đi chứ?

- Nếu như hắn không đi thì ngươi nghĩ rằng ta có đi không?

La Thanh Yên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trắng trẻo tinh khiết khẽ ửng đỏ lên.

Bát Hoàng tử ở trong xe ngựa nghe thấy Triệu tướng quân nói chuyện thì không nhịn được hỏi:

- Triệu đại nhân, đại nhân đang nói chuyện với ai vậy?

Triệu Tử Văn a một tiếng:

- Thần đang nói chuyện với thư đồng trong phủ, sắp tới hắn sẽ cùng với thần tới Tây Lương.

Mang thư đồng đi làm gì chứ? Bát Hoàng tử cảm thấy kỳ quái, y thật sự không thích chuyện này lắm nhưng vẫn thản nhiên nói:

- Triệu đại nhân, khi nào thì chúng ta bắt đầu lên đường?

Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười nói:

- Hoàng tử điện hạ xin chờ một chút, ba vị phu nhân của thần vẫn chưa tới.

Bát Hoàng tử ừ một tiếng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm mặc. Rõ ràng việc tham gia chuyện tuyển Phò mã lần này không phải là mong muốn của y mà là bị Hoàng thượng ép buộc.

Xem ra Bạch Phát Ma Nữ này cùng với tên yêu nhân kia có mối thù không đội trời chung. Cái tên yêu nhân này đi đâu thì ma nữ này cũng đi đó, xem ra lần này đi Tây Lương chắc chắn không thể thái bình được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.