Triệu Tử Văn lẳng lặng nhìn thánh chỉ vẫn còn chưa triện ngọc tỷ vào, suy nghĩ rất lâu, rất lâu cũng không nói lời nào.
Trong đại sảnh, hai phe cãi nhau cũng đã dừng lại rồi. Thế lực của Tô Thái sư và An Vương về cùng một phía, phe Hoài Vương có thế lực kém nhất, có thể chống đỡ được bọn họ sao?
Những quan viên thân tín với Hoài Vương đều có thần sắc ảm đạm. Bọn họ tuy rằng biết mối quan hệ giữa Triệu Tử Văn và Hoài Vương cũng không tệ lắm, nhưng Tể tướng đại nhân cũng không thể phủ quyết đượcoàn bộ. Hắn cũng cần quan tâm đến ý kiến của các vị quan viên khác. Dù sao Tể tướng đại nhân này vừa mới tiếp nhiệm không lâu, cũng không thể không để ý đến ý kiến của mọi người, trở mặt ầm ĩ với nhiều đại nhân khác được.
Những Xá nhân thân tín với Hoài Vương có chút thương cảm nói:
- Ván đã đóng thuyền rồi.
Thị lang bên cạnh Triệu Tử Văn lại ghé vào tai hắn, nói:
- Triệu đại nhân, nếu đa số mọi người đã đồng ý, có thể chuyển giao thánh chỉ cho Hoàng thượng để triện ngọc tỷ vào chưa?
Một cái ngọc tỷ này triện vào, thánh chỉ sẽ biến thành một mệnh lệnh chết, dù là ai cũng không thể không nghe theo. Có thể hình dung ra được sau khi ngọc tỷ triện lên thì sẽ có hậu quả thế nào. Cũng giống như chuyện lúc trước phong Triệu Tử Văn làm Tể tướng, ngọc tỷ đã triện vào, dù cho thế lực của An Vương có lớn hơn nữa thì y cũng không dám phản bác!
Triệu Tử Văn biến sắc, không có trả lời ngay. Hắn không có hảo cảm gì với nàng quận chúa quả ớt nhỏ này cả, thậm chí còn có vài phần chán ghét nữa. Nhưng Triệu Tử Văn cũng không phải là kẻ vô tình vô nghĩa. Sau khi phát sinh sự kiện sai lầm kia, bất kể thế nào hắn cũng luôn có một cảm giác "huyết mạch tương liên" với tiểu quận chúa. Hắn sao có thể nhẫn tâm để nàng bị gả cho man di ở xa kia, tới một môi trường lạ lẫm, lại còn gả cho một người nàng không hề biết tí gì như Thiền Vu Hung Nô. Hắn khẽ cắn môi, thật lâu sau mới nói:
- Không được. Ta không đồng ý!
Thanh âm của hắn rất to, các quan viên trong Trung Thư Tỉnh đều ngẩn cả ra, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Những quan viên theo phe Tô Thái sư kinh ngạc vì hắn sao đến cả Hoàng thượng nói cũng dám không nghe. Còn những quan viên theo phe An Vương lại ngạc nhiên vì sao Tể tướng đại nhân lại không nhất trí với những thủ hạ của mình? Còn những người theo phe Hoài Vương thì sau một lúc ngẩn người ra lại lập tức tỏ vẻ vui mừng. Dù nói thế nào thì Trung Thư Tỉnh cũng là do Tể tướng quản lý, nắm quyền to sinh sát cả Trung Thư Tỉnh. Có lẽ chuyện này còn có đường vãn hồi.
Chẳng qua, ý nghĩ này của bọn họ lập tức bị người ta dội nước lạnh.
Vốn tưởng rằng Triệu đại nhân là người thuận theo chiều gió, không ngờ hắn lại cự tuyệt kiên quyết như thế, phe Tô Thái sư và phe An Vương đồng thời lộ ra vẻ lo lắng. Nếu như Tể tướng đại nhân kiên quyết không đồng ý, bọn họ cũng không dám trở mặt ầm ĩ với hắn. Ai bảo Trung Thư Tỉnh là do Tể tướng quản lý chứ, làm không ra gì thì mắt Triệu đại nhân sẽ nhìn ngay vào họ. Bọn họ đâu có ai muốn làm chim đầu đàn, đều càu mày suy nghĩ biện pháp khác.
Triệu Tử Văn lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt, nhìn những quan viên vừa rồi con kêu gào, giờ lại một bộ dạng như sắp chết đến nơi, không khỏi thầm vui mừng, "Vị trí Tể tướng này thật đúng là cũng có chỗ đắc dụng".
Thị lang bên người Tể tướng đại nhân mặt không đổi sắc, dường như đã sớm định liệu trước trường hợp này. Y thản nhiên nói:
- Triệu đại nhân, Hoàng thượng còn có một khẩu dụ nữa --- “Việc này không thể do một mình đại nhân làm chủ, mà cơ bản phải lấy ý kiến của các vị đại nhân khác làm chủ!"
Lời nói của Thị lang giống như tiếng sét đánh ngang tai Triệu Tử Văn, làm hắn toàn thân chấn động. Có thế nào thì hắn cũng không ngờ được lão Hoàng đế lại chơi một chiêu này, không khỏi giận tái mặt. Một chiêu này của lão Hoàng đế hoàn toàn truất mất quyền lợi Tể tướng của hắn. Nói rằng lấy ý kiến của các vị đại nhân làm chủ cũng chính là thiểu số phục tùng đa số rồi.
Khi hắn mới tới Trung Thư Tỉnh, lão Hoàng đế đã quy định với tất cả các quan viên trong Trung Thư Tỉnh rằng tất cả mọi việc đều lấy quyết định cuối cùng của Tể tướng đại nhân. Rất rõ ràng như thế là có sự tín nhiệm Triệu Tể tướng. Nhưng hôm nay, lão Hoàng đế lại vươn tay vào, chứng tỏ lão quyết tâm gả An Ninh quận chúa đi.
Tình thế chợt biến hóa, các đại thần về phe Tô Thái sư đều lộ vẻ vui mừng, còn phe phái của An Vương thì cũng cười tươi như hoa, nhìn Triệu đại nhân mà thầm cười nhạo: "Giờ có khẩu dụ của Hoàng thượng ở đó, để xem ngươi còn có thể làm được gì?"
Thị lang thân tín của An Vương lập tức cao giọng nói:
- Ta đồng ý việc gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô để đổi lấy sự an bình cho Đại Kinh ta.
Thị lang bên người Triệu Tử Văn, không để ý đến sự hiện hữu của hắn, cao giọng phụ họa:
- Ta cũng đồng ý với Phàn đại nhân, gả An Ninh quận chúa cho Thiền Vu Hung Nô không chỉ làm cho Đại Kinh ta có thể tu dưỡng quốc lực, lại có thể yên ổn được dân tâm. Đó quả là một kế sách hay!
- Ta cũng đồng ý......
Trong khoảnh khắc, quan viên hai phe đều tuân lệnh, hô to đồng ý việc gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô. Còn số ít quan viên theo phe Hoài Vương lên tiếng phản đối thì sớm đã bị thanh âm của bọn họ lấn át đi, không còn chút tiếng nói nào nữa. Bất đắc dĩ, nét mặt của những người đó đều tức đỏ lên, không thèm lên tiếng nữa.
Nếu như để cho đạo thánh chỉ đó được Trung Thư Tỉnh thông qua, chuyển giao cho lão Hoàng đế để triện ngọc tỷ vào thì coi như ván đã thực sự đóng thuyền mất rồi.
Lúc này Triệu Tử Văn thật sự có chút hối hận là lúc trước lẽ ra không nên nói với lão Hoàng đế chuyện không thể gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô ở xa, phản đối cuộc hôn nhân chính trị này. Bằng không lão Hoàng đế cũng sẽ không có sự chuẩn bị chu đáo như thế. Không thể thừa nhận rằng lão Hoàng đế này đa mưu túc trí.
Hắn lại nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng và trống rỗng của Hạng An Ninh, tựa như một cái gai độc đâm thẳng vào tim hắn, làm hắn đau đớn nói không ra lời.
Vốn là một tiểu quận chúa đang thiếu nữ ở tuổi thanh xuân, không chỉ bị người ta tính kế, hiện giờ lại còn sắp bị gả đi Hung Nô ở tận xa. Hai sự đả kích nặng nề này không biết nàng có thể chịu được hay không nữa.
Trong đại sảnh của Trung Thư Tỉnh, nghị luận vẫn như trước cho rằng đạo thánh chỉ này tất nhiên là nên được thông qua, còn có người nói hiện tại nên sớm mang đến cho Hoàng thượng để Hoàng thượng triện ngọc tỷ, sáng mai kịp chiếu cáo thiên hạ.
Thị lang bên cạnh Triệu Tử Văn thử hỏi hắn:
- Triệu đại nhân, đã có khẩu dụ của Hoàng thượng, như vậy đạo thánh chỉ này có phải là ngay mai sẽ chuyển sang cho An công công?
- Chi bằng hiện giờ giao cho An công công luôn đi.
Một vị Thị lang khác âm hiểm cười nói. Nếu An Vương biết quận chúa bảo bối của Hoài Vương phải gả cho Hung Nô thì sẽ phi thường, phi thường cao hứng.
Có khẩu dụ của Hoàng thượng ở đó, quan viên hai phe đều đồng ý, hơn nữa, Triệu Tử Văn căn bản là không có quan viên thân tín, cho dù có dựa vào thế lực của Hoài Vương thì không thể nghi ngờ gì cũng là chuyện phe phẩy với bọn họ thôi chứ không có nổi chút tác dụng nào.
"Chẳng lẽ thật sự phải gả An Ninh cho Hung Nô? Có thể làm thế nào được đây?" Lúc này Triệu Tử Văn cảm thấy một cảm giác bất lực chưa từng có. Hắn siết chặt thiết quyền, sắc mặt trầm trọng nhìn khung cảnh đại sảnh xung quanh.
- Giao con mẹ ngươi ấy!
Triệu Tử Văn phẫn nộ rống lên một câu, rồi vỗ án đi ra khỏi đại sảnh.
Mọi người đều bị lời thô tục bất thình lình phát ra này làm cho ngẩn cả người. Một lúc sau thì ai cũng thầm tức giận, “Triệu Tử Văn này thân là Tể tướng Đại Kinh tôn quý, thế mà cũng dám nói lời thô tục ư?”
- Hắc hắc......
Những quan viên theo phe An Vương thì đều lộ ra vẻ tươi cười giả dối. Gian kế được thực hiện khiến bọn họ đều âm hiểm cười nhìn Triệu Tể tướng vỗ án mà đi.
Triệu Tử Văn chậm rãi bước đi trên ngã tư đường ở hoàng thành. Đối với đạo thánh chỉ này, hắn vốn nên cao hứng mới phải. Bởi vì đạo thánh chỉ này không nghi ngờ gì sẽ giúp hắn giải trừ mối uy hiếp tiềm tàng. Nhưng hắn lại không hề có chút cao hứng nào cả mà tâm tình lại cảm giác vô cùng mất mát.
Xuân phong nhẹ nhàng khoan khoái mơn trớn trên gương mặt hắn. Bên tai hắn dường như văng vẳng một ca khúc:
" Bầu trời bừng sáng vì cơn mưa dần tạnh.
Anh nhớ đến em vì ngọn gió miên man nhẹ thổi.
Con tim anh bừng tỉnh vì anh đã quyết định.
Đừng nên nghi ngờ em nhé, vì anh yêu em thật lòng.
Girl, yêu em thật lòng, chỉ mình em mà thôi, không hối tiếc.
Sẽ không tàn phai dẫu cho vật đổi sao dời.
Girl, yêu em thật lòng, chỉ mình em mà thôi, không hối tiếc.
Có chăng là anh hối tiếc vì đôi ta phải xa nhau.”
(Đây là bài “Áng mây yêu em thật lòng!” - Mời các bạn nghe bài hát này ở đây: http://nhaccuatui.com/nghe?M=YaWJGRcmdt)
Giai điệu nhẹ nhàng và ưu thương không ngừng vang vọng bên tai Triệu Tử Văn, càng gia tăng tâm tình mất mát của hắn. Cảm giác vô lực lại nhộn nhạo trong lòng, hắn nhìn bầu trời u ám, thì thầm nói:
- Vì cái gì mà ta cuối cùng cũng phải trải qua những chuyện phức tạp và nan giải như thế?
Khi Triệu Tử Văn sắp đi đến cuối hoàng thành, một tiếng gọi động lòng người truyền đến tai hắn:
- Triệu đại nhân......
Nghe tiếng, hắn qua đầu lại, thấy Tô Uyển Nhu đang cười dịu dàng đứng trước cửa Triệu phủ. Mày liễu mắt hạnh, bộ ngực sữa cao ngất, kiều đồn hấp dẫn ngay lập tức hút hết ánh mắt của Triệu đại nhân.
Tô Uyển Nhu thấy Triệu đại nhân đưa mắt đảo một vòng rồi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng thì mặt ửng hồng, vừa xấu hổ giẫm chân, vừa nói:
- Triệu đại nhân!
Triệu Tử Văn lập tức phục hồi lại tinh thần, mặt cũng đỏ bừng, liếc mắt nhìn lại biển treo chữ Triệu phủ, xác định là không đi nhầm cửa sau rồi, mới cười ha ha nói:
- Oa, đây không phải là Tô tiểu thư sao? Sao ngươi lại đến đây?
Nếu bàn về độ dày da mặt thì trừ Triệu đại nhân này ra, không ai có thể hơn được cả. Tô Uyển Nhu khẽ nói:
- Triệu đại nhân, ta muốn hỏi ngài chút chuyện.
Hỏi chuyện? Chẳng lẽ là chuyện của quận chúa? Triệu Tử Văn thấy biến không sợ hãi, cười nói:
- Không bằng chúng ta vào phủ rồi hẵng nói.
Tô Uyển Nhu cười nhẹ gật đầu, ánh mắt dịu dàng quyến rũ thật sự là thành thục không sao tả xiết. Triệu Tử Văn dẫn nàng tiến vào trong Triệu phủ. Lúc này cao thấp của Triệu phủ đều đang ai bận việc nấy, không có nha hoàn gia đinh nào phát hiện ra Triệu đại nhân đã hồi phủ rồi.
Khi hai người đi đến hoa viên của Triệu phủ, Tô Uyển Nhu khẽ gọi Triệu đại nhân đi bên cạnh lại rồi bảo:
- Triệu đại nhân, không bằng chúng ta hãy cứ đứng đây nói đi.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, nói:
- Hoa trước ánh trăng chuyện dễ làm, cứ nói ở đây luôn đi.
Một câu này khiến Tô Uyển Nhu nghe được mà khóc không ra nước mắt, khẽ gắt lên:
- Triệu đại nhân, chẳng lẽ ngài nói chuyện với nữ nhân đều khinh bạc như vậy sao?