Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 217




Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt. Hắn còn tưởng rằng Hạ Bình đứng ở bên phải, nay thì sự hiểu lầm đã quá lớn rồi. Tại sao hắn lại không phát hiện ra Tô Tiểu Muội ở bên cạnh chứ?

- Mọi người mau nhìn kìa, sao băng.

Một luồng sao băng bỗng nhiên xé trời rơi xuống. Triệu Tử Văn vì muốn cho Tô Tiểu Muội không cảm thấy xấu hổ nữa nên liền vội vàng đưa mắt nhìn lên bầu trời rồi hô lớn.

Sao băng ư? Mọi người ở đây vẫn chưa bao giờ nghe đến danh từ này nhưng bởi vì bàn tay thư đồng chỉ về màn đêm phía xa xa nên theo bản năng họ liền nhìn về khoảng bầu trời nơi đó. Ở trong đêm đen có một chùm sáng vụt qua tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Triệu Tử Văn vốn tưởng rằng hành động của mình có thể dẫn dắt ánh mắt của mọi người đi nhưng không ngờ có một số lại nhổ nước miếng xuống mặt đất, bịt hai mắt lại. Một số lão nhân cổ hủ thì lại chắp tay lên trước ngực, lẩm bẩm trong miệng.

- A Di Đà Phật! Xin trời Phật phù hộ!

Triệu Tử Văn cảm thấy thật khó hiểu, sau đó hắn liền nhìn thấy những ánh mắt tức giận của rất nhiều người xung quanh. Hắn liền lập tức hiểu ra, sao băng ở thế giới của hắn là biểu tượng của sự may mắn còn ở thời kỳ này chính là biểu tượng cho sự xui xẻo. Người cổ đại cho rằng sao băng sẽ mang đến tai họa cho họ, cho nên vừa nhìn thấy chúng, bọn họ đã tìm cách tránh né.

Hắn khiến bọn họ phải nhìn thấy ngôi sao xui xẻo này thì làm sao bọn họ lại không thể không tức giận được, mang tên thư đồng này đi bỏ rọ trôi sông cũng vẫn còn nhẹ huống chi là chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Trong lòng Tô Tiểu Muội lúc này vừa muốn cười lại vừa muốn khóc. Nàng biết rằng tên thư đồng này là vì muốn nàng không phải xấu hổ nữa nên mới làm như vậy. Nhưng không ngờ hắn lại bảo những người đọc sách này nhìn sao, như vậy không phải là muốn bị ăn đòn hay sao? Nàng muốn khóc bởi vì từ trước đến giờ nàng chưa từng bị nam nhân chạm vào người, hôm nay lại bị tên thư đồng này sờ trúng khiến cho nàng thậm chí muốn nhảy giếng tự tử.

- Hừ, hừ, ở đây nhiều người nên ta tha cho hắn. Nhưng sau này, ta nhất định tìm tên thư đồng này để tính sổ.

- Huynh thật là quậy phá!

Hạ Bình đưa ánh mắt không hề lo lắng nhìn Triệu Tử Văn. Khuôn mặt của nàng đẹp như tranh vẽ, gắt một tiếng.

Nhưng Triệu Tử Văn bây giờ có thể nói là thật vô phúc. Sức mạnh của quần chúng thật là to lớn, một đám người trừng mắt nhìn hắn, trong lòng người nào cũng cảm thấy khó chịu. Tô Tiểu Muội cũng xấu hổ không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ. Sắc mặt của nàng vẫn còn hơi đỏ cùng với dáng người mảnh khảnh, chỗ lồi chỗ lõm đều đầy hấp dẫn, có vẻ vô cùng thành thục khiến cho những vị công tử ở đây phải nuốt nước miếng ừng ực.

Hắn đứng nơi này cũng không phải là để làm chuyện như vậy cho nên Triệu Tử Văn cũng chẳng cần quan tâm Tô Tiểu Muội có đồng ý hay không, vội vàng kéo nàng bước nhanh đi ra ngoài, trốn tránh ánh mắt đầy sát khí của những người này. Mà Hạ Bình cũng sợ rằng khi Đại tiểu thư trở về không thấy nàng cho nên cũng liền bước đi theo. Nàng giống như trước kia nhìn lồng đèn hé miệng trộm cười với Hạ Văn rồi làm những động tác quái gở.

- Tại sao ngươi lại khinh bạc ta?

Tô Tiểu Muội há miệng thở gấp, nước mắt lưng tròng chỉ vào mũi của Triệu Tử Văn, xấu hổ và tức giận nói.

- Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm.

Triệu Tử Văn vội vung tay lên giải thích rồi nói:

- Ta hiểu lầm cô là Hạ Bình.

Tô Tiểu Muội đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Hạ Bình ở dưới lồng đèn. Đây chẳng lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm thôi sao? Nhưng cho dù là hiểu lầm thì nàng cũng đã bị Triệu Tử Văn vô duyên vô cớ sờ soạng cho nên trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất, lệ trên khóe mắt của nàng liền ứa ra.

Triệu Tử Văn cũng không biết phải an ủi thế nào, trong lòng hắn thầm hối hận. Tô Tiểu Muội có dáng người cao ráo, yêu kiều đứng trong đám người giống như là hạc giữa bầy gà, tại sao nửa ngày mà ta vẫn không nhận ra chứ?

Tô Tiểu Muội năm nay đã hai mươi ba tuổi, đã chính chắn thuần thục, tình tình cũng đã trưởng thành, mỗi hành động của nàng đều mang theo một vẻ cao quý phóng khoáng. Nàng nghẹn ngào một lát sau đó cố gắng kìm nén sự ủy khuất ở trong lòng mình, một lúc sau không biết là nàng nghĩ đến chuyện thương tâm gì, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ảm đạm, nàng đành thở dài một tiếng.

- Thôi.

Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Trên đường đi, Triệu Tử Văn đã biết Tô Tiểu Muội rất coi trọng vấn đề này. Nàng vẫn chưa cưới chồng cho nên chuyện này khiến cho đại mỹ nữ này cảm thấy tiếc hận, thật là sinh sai thời đại, thấy thần sắc nàng ảm đạm, hắn không kìm được bước tới an ủi.

- Tô tiểu thư, kỳ thực cô rất xinh đẹp.

- A.

Vừa mới bước được hai bước, nghe thấy lời nói kinh hãi thể tục đó Tô Tiểu Muội liền khựng lại như một khối đá, từ từ ngã xuống.

- Tô tiểu thư.

Triệu Tử Văn một tay nhanh tay đỡ lấy thân hình mảnh mai của Tô tiểu thư, một tay kéo nàng lại. Theo quán tính hắn ôm thân hình thon thả của Tô Tiểu Muội xoay một vòng tròn.

Triệu Tử Văn và Tô Tiểu Muội giống như là lá rụng mùa thu, dáng người bay lượn trên không trung vô cùng mỹ lệ. Trong khoảnh khắc bốn cặp mắt đối diện với nhau, thời gian này tuy ngắn ngủi nhưng lại đáng giá bằng cái nhìn vạn năm, không gì có thể ngăn lại điệu Van này. Triệu Tử Văn vẫn ôm thân thể của nàng, khoảnh khắc này lắng sâu trong đôi mắt hắn. Y phục bay múa, đôi mắt như làn nước mùa thu, cả thế giới giống như vì điệu Van này mà dừng lại vậy.

- Ta và ngươi…

Hai má của Tô Tiểu Muội đỏ bừng, vành tai và cái cổ trắng nõn cũng đã phớt hồng. Toàn thân của lúc này nóng như lửa, hô hấp dồn dập, ngẩn ngơ không biết nói gì, thời khắc vừa rối nàng cũng khó có thể quên được.

Triệu Tử Văn buông bàn tay to lớn đang nắm chặt hông của nàng. Nhìn khuôn mặt kiều mị sinh đẹp và dáng người đầy đặn đầy hấp dẫn hắn kìm không được nuốt một ngụm nước miếng rồi nói:

- Tô tiểu thư, cô không sao chứ?

Tô Tiểu Muội đặt hai tay trước bụng, từ khi nàng chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nam tử như thế này cho nên xấu hổ đỏ cả mặt. Vừa rồi thư đồng vì cứu mạng nàng mới làm như vậy, chẳng lẽ nàng còn đi trách cứ hắn hay sao?

- Ta không sao.

Trong lòng của Tô tiểu thư cũng không biết tại sao cảm thấy bồi hồi khi nhìn thấy ánh mắt của hắn. Đôi mắt của hắn bén nhọn như dao, khóe miệng lại nở ra một nụ cười thản nhiên khiến cho nàng đỏ mặt lắc đầu.

Triệu Tử Văn trong chốc lát cũng cảm thấy xấu hổ không biết nói gì. Một lúc sau hắn mới từ từ nói:

- Tô tiểu thư, chúng ta đi giải đố đèn đi!

- Không được, ta phải trở về phủ.

Khuôn mặt của Tô Tiểu Muội chợt nóng lên như lửa. Nàng làm sao dám đi với hắn nữa. Sau khi thấp giọng trả lời nàng xoay người lập tức bỏ đi.

“Mình rốt cục có cao bằng nàng không nhỉ?” Triệu Tử Văn nhìn theo bóng người của Tô Tiểu Muội rồi âm thầm đánh giá.

Trong mắt mọi người Tô Tiểu Muội chính là ngoại tộc. Một nữ tử làm sao mà có chiều cao đến như vậy được. Nghĩ vậy nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa ai dám hỏi thẳng nàng, tuy nhiên chỉ sợ có người nói xấu sau lưng là nàng làm nhục gia môn cho nên Tô Tiểu Muội cũng là một nữ tử đáng thương. Vì vậy trong lòng Triệu Tử Văn vô cùng thương cảm với nàng, lúc nãy chiếm tiện nghi cũng cảm thấy thật áy náy.

- Hạ Văn, huynh mau tới đây.

Triệu Tử Văn đang trầm ngâm thì nghe thấy Hạ Bình ở đằng xa vẫy tay kêu lên.

Tiện nghi đều bị mình chiếm hết, liệu có nên chạy theo Tô Tiểu Muội hay không? Trong lòng Triệu Tử Văn cân nhắc suy nghĩ khiến cho Đại tiểu thư đang đứng bên cạnh Hạ Bình cũng cười khúc khích đi tới gần bọn họ.

- Đại tiểu thư, nàng vừa mới đi đâu vậy?

Triệu Tử Văn cười hì hì hỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp của đại tiểu thư như sương lạnh, tỏ ý không thân thiện, khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi không để ý tới hắn nữa.

Thật đúng là bình dấm chua. Triệu Tử Văn cười khổ ở trong lòng, đi tới gần khẽ cười nói bên tai đại tiểu thư.

- Đại tiểu thư, là ta có lỗi, vừa rồi đáng lẽ nên làm xong hai chuyện đó trước, ha ha, hay là chúng ta tiếp tục được không?

Sắc mặt của Đại tiểu thư liền ửng đỏ cả lên, đôi mắt của nàng đẹp như làn nước mùa thu, xinh tươi tựa như là hoa đào nở rộ. Nàng khẽ hờn dỗi nói:

- Ta không muốn nói chuyện với chàng nữa.

- Hạ Văn, huynh mau nhìn đi, Tô đại nhân và Tần đại nhân đều đến đây kìa.

Hạ Bình hưng phấn chỉ vào Tần Thiếu Du và Tô Đông Pha đang ở dưới những chiếc lồng đèn.

Khó trách được tiểu nha đầu này lại hưng phấn như vậy. Triệu Tử Văn cười ha hả, tối nay sôi nổi như thế này, không biết hai vị lão nhân Tô - Tần này ra câu đố đèn khó như thế nào, nhưng xem ra bộ dạng của bọn họ có vẻ rất đắc ý.

Tần Quan đem đèn hoa mới buộc lên trên dây, dõng dạc nói:

- Hôm nay ở Thư Viện Hàn Lâm tổ chức đại hội đố đèn, bất kỳ người nào cũng có thể tham gia. Tổng cộng có ba cái đố đèn, bất kỳ người nào đoán đúng đều được tặng thưởng.

Được tặng thưởng ư? Nghe vậy, đám người ở đây lập tức hoan hô vang dội, sự hưng phấn của bọn họ tăng lên không ít, ai cũng nóng lòng sẵn sàng mong muốn được nhận thưởng.

- Đại tiểu thư, vừa rồi nàng đi thả đèn Khổng Minh phải không?

Triệu Tử Văn không có hứng thú gì với giải thưởng này cho cho nên hướng về phía đại tiểu thư rồi hỏi.

Đại tiểu thư hơi ngẩn người, nàng kinh ngạc hỏi:

- Chàng làm sao biết vậy?

- Nàng nhìn nàng đi, mực bút lông trên tay cũng chưa lau sạch nữa.

Triệu Tử Văn nắm lấy bàn tay trắng trẻo mềm mại của Đại tiểu thư, vừa dùng tà áo của mình lau nét mực trên tay của nàng vừa mỉm cười nói.

Khuôn mặt xinh đẹp hạnh phúc của Đại tiểu thư sáng lên. Sự ghen tuông khi lúc nãy nàng nhìn thấy hắn cùng với Lý Dịch An liếc mắt đưa tình cũng đã dần dần phai nhạt, nàng nhẹ nhàng nhấc chân bước tới gần hắn.

Triệu Tử Văn bỗng nhiên trêu chọc nàng:

- Đại tiểu thư, nguyện vọng của nàng đêm giao thừa đã trở thành sự thật. Tối nay nàng còn nguyện vọng gì nữa không?

- Chàng đừng hỏi, nếu hỏi thì sẽ không linh.

Hạ Vũ Tình làm sao có thể dễ dàng để cho hắn biết, nàng lắc đầu không chịu nói.

Triệu Tử Văn liền ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói.

- Có phải là nàng cầu nguyện cho Triệu gia ta sớm ngày có người nối dõi phải không? Nàng không nói ta cũng biết.

Vẻ mặt của Hạ Vũ Tình trở nên đỏ ửng, nàng khẽ “ưm” một tiếng, dùng một thanh âm rất nhỏ trả lời hắn:

- Chàng ăn nói bậy bạ gì đó! Ta mặc kệ chàng. Hạ Bình, chúng ta đi tới kia đoán đố đèn đi.

- Nhị vị tiểu thư, để tiểu thư đồng dẫn đường cho.

Triệu Tử Văn cười ha hả đi trước hai người, nắm lấy bàn tay mềm mại của cả hai, thỉnh thoảng lại vuốt ve khiến cho hai tiểu ny tử xấu hổ đến nỗi phải cúi khuôn mặt ửng đỏ xuống, không dám nhìn người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.