Quan sát thấy vẻ mặt của Bát Hoàng tử như vậy, Triệu Tử Văn âm thầm cười khổ, Bát Hoàng tử này hiển nhiên là phi thường yêu thương đường muội (em gái họ) của mình. Nếu quả ớt nhỏ này tố cáo, cũng không biết Bát Hoàng tử này có bao che khuyết điểm hay không.
- Hừ!
Hạng An Ninh dựa vào quải trượng, khẽ liếc Triệu Tử Văn một cái, hừ nhẹ nói:
- Là bị một con chó cắn.
Đôi mắt Bát Hoàng tử như phun lửa, cả giận nói:
- Con chó đó to gan thật, ngay cả hoàng muội của ta cũng dám cắn, ta phải bầm thây nó làm vạn đoạn!
Hạng An Ninh cười giảo hoạt, nói:
- Con chó hoang đó rất to gan, hoàng huynh không cần tức giận, muội sẽ tóm được nó, chậm rãi tra tấn nó.
Củ chuối thật! Quả ớt nhỏ chết tiệt này. Triệu Tử Văn mắng thầm quả ớt nhỏ dùng chiêu thức chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Lúc này Bát Hoàng tử cũng không tiện tiếp tục tranh luận với tiểu quận chúa này nữa.
Bát Hoàng tử chú ý tới chiếc quải trượng bốn chân đặc biệt này, ngạc nhiên hỏi:
- Sao quải trượng của muội lại quái dị như vậy?
Hạng An Ninh đắc ý cười nói:
- Quải trượng này là do Tô tỷ tỷ làm cho muội, dùng tốt lắm.
- Khó trách, hóa ra là Tô tiểu thư!
Bát Hoàng tử không mấy kinh ngạc. Quải trượng này đỡ ở dưới nách, hành động tự nhiên, thật sự là rất xảo diệu. Y đổi giọng, nhẹ nhàng nói:
- An Ninh, chân muội bị thương thế nào, có trở ngại lắm không?
Triệu Tử Văn cũng không quá để ý tới việc này, dù sao mình cũng là ăn cắp bản quyền của người khác, cả hắn và Tô Tiểu Muội đều không phải là nhà phát minh ra quải trượng bốn chân này.
Hạng An Ninh chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Không có gì, hoàng huynh không cần lo lắng. Đúng rồi, hoàng huynh vừa nói gì về muội thế?
- À, vừa rồi… Hạ Văn đang đọc bài thơ của muội.
Tâm tư của Bát Hoàng tử rất kín đáo, để ý tới việc Triệu Tử Văn chào An Bình mà không nói ra thân phận, bởi vậy uyển chuyển cười nói.
An Ninh quận chúa khinh miệt nói:
- Hừ, một thư đồng nho nhỏ, còn có thể hiểu thi từ sao?
- An Ninh!
Quận chúa từ nhỏ đã điêu ngoa tùy hứng, Bát Hoàng tử biết rất rõ. Y cũng không biết là hai người có biết nhau, hơi trách cứ nói:
- Hạ Văn là quý khách của ta!
Tiểu nha đầu này làm sao có thể bì nổi với trí tuệ của Triệu Tử Văn. Hắn không thèm để ý tới nàng. Hắn thích nhất giả chết bắt quạ, chờ tới dịp sẽ dọa tiểu quận chúa ngạo mạn này một trận.
- Ồ…
Quả ớt nhỏ có vẻ rất ngoan ngoãn trước mặt Bát Hoàng tử, không nói gì nữa mà cười giảo hoạt:
- Hắn chỉ biết đọc thi từ mà thôi, vậy để hắn làm một bài, nếu không muội sẽ không tha.
An Ninh quận chúa chu cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng lắc tay Bát Hoàng tử. Y rất yêu thích hoàng muội này, bởi vậy bất đắc dĩ nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, ngươi dùng bức tranh này làm một bài thơ đi.
Sớm biết rằng cô nàng này sẽ chơi chiêu này mà. Triệu Tử Văn đoán được tâm tư của quận chúa, hôm nay hắn tới gặp Bát Hoàng tử, vốn dự định thảo luận về tình hình tranh đoạt hiện tại, nhưng An Ninh quận chúa đột nhiên đảo loạn, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Ta đây liền bêu xấu!
Tần Quán vẫn đứng ở bên cạnh Triệu Tử Văn, trầm mặc không nói. An Ninh quận chúa đột nhiên xuất hiện cũng khiến lão buồn bực không ngừng, hơn nữa Bát Hoàng tử vô cùng sủng ái quận chúa, căn bản không quan tâm tới việc thảo luận chính sự….
Xem ngươi có thể làm ra loại thi từ vớ vẩn gì! Hạng An Ninh đắc ý cười như thể đang xem kịch vui vậy.
Nếu muốn hoàn thành một tác phẩm tốt, cần đầy đủ bút tính, thế bút, bút ý, bút thú, bút lực, bút pháp…. Bát Hoàng tử cũng có thiên phú hội họa và tu dưỡng rất xuất chúng trong phương diện này. Phong cách vẽ của y cũng chịu ảnh hưởng rất sâu. Ý cảnh và phong cách của bức tranh theo đuổi tự nhiên, nhìn tổng thể rất tươi mát thanh nhã, thật sự là một tác phẩm xuất sắc. Triệu Tử Văn nhìn bức tranh vẽ cao sơn tuyết cảnh này, trong lòng không kìm nổi tán dương.
- Ngươi có thể làm nhanh một chút hay không? Làm lãng phí thời gian của hoàng huynh ta.
Hạng An Ninh chống quải trượng, nghiến răng nghiến lợi trách mắng.
Triệu Tử Văn bình ổn tâm thần, hắng giọng đọc:
- Bắc quốc phong quang,
Thiên lý băng phong,
Vạn lý tuyết phiêu.
Vọng Trường thành nội ngoại,
Duy dư mãng mãng;
Đại hà thượng hạ,
Đốn thất thao thao.
Sơn vũ ngân xà,
Nguyên trì lạp tượng,
Dục dữ thiên công thí tỷ cao.
Tu tình nhật,
Khán hồng trang tố lý,
Phân ngoại yêu nhiêu.
Giang sơn như thử đa kiều,
Dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu.
Tích Tần Hoàng Hán Võ,
Lược thâu văn thái;
Đường Tông Tống Tổ,
Tiêu tốn phong tao.
Nhất đại thiên kiêu,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ thức loan cung xạ đại điêu.
Câu vãng hĩ,
Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triêu.
Thấm viên xuân - Tuyết (Mao Trạch Đông)
Thấm viên xuân - Tuyết (Người dịch: Nam Long)
Bắc quốc phong quang,
Nghìn dặm băng ngưng,
Vạn dặm tuyết rơi.
Ngắm Trường thành sau trước,
Duy màu trắng xoá,
Trên dưới sông lớn,
Ngừng bặt dòng khơi.
Non uốn phau phau,
Đồng vươn bàng bạc,
Tựa muốn đua cao tới lớp trời.
Xem ngày tạnh,
Ngắm muôn hồng ngàn tía,
Lộng lẫy nơi nơi.
Giang sơn biết mấy xinh tươi,
Kẻ hào kiệt tranh hươu kể bao người.
Nhớ Tần Hoàng Hán Võ,
Thanh tao kém vẻ;
Đường Tông Tống Tổ,
Nho nhã vài mươi.
Nức tiếng một thời,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ biết giương cung bắn điêu chơi.
Qua hết cả,
Những phong lưu nhân vật,
Lại ngắm sớm ngời.
Nguồn: thivien
Tần Quán vừa nghe, hai mắt sáng ngời, không kìm nổi kích động vỗ tay nói:
- Nói rất đúng, “Sổ lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triêu”.
Nghe bài thơ này, Hạng An Ninh ỉu xìu như bánh đa ngâm nước, thần sắc tối sầm lại. Đương nhiên nàng sẽ không khích lệ tiểu thư đồng đắc chí này. Bài thơ này tả cảnh rộng lớn, mạnh mẽ, khí thế hào hùng, điểm mặt lại những thế hệ phong lưu, hào kiệt trong lịch sử. Một câu “Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triêu” lại khiến người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tràn ngập chí khí.
- Bài thơ tràn ngập khí phách!
Hai mắt Bát Hoàng tử sáng lên, tán thưởng:
- Hạ Văn, tài học của ngươi quả nhiên kinh người, tuy nhiên….
Y đổi giọng lẩm bẩm:
- Tuy nhiên ta thấy có chút khuyết điểm khi tả cảnh…
Khuyết điểm khi tả cảnh? Triệu Tử Văn chấn động không ngừng. Một câu này khiến hắn rất giật mình, cũng không biết nên nói tiếp thế nào, ngơ ngác đứng đó.
Bát Hoàng tử điện hạ và Triệu Tử Văn nói chuyện đầy bí hiểm. Tần Quán thấy vậy ôm quyền nói:
- Nếu quận chúa và điện hạ có việc, ta và Hạ Văn xin cáo lui trước.
- Ừ, Hạ Văn, nếu ngươi có rảnh, có thể thường xuyên đến phủ ta chơi. Ta luôn hoan nghênh.
Bát Hoàng tử mỉm cười nói với Triệu Tử Văn.
Tâm tình Triệu Tử Văn hơi trầm trọng, tuy nhiên không để lộ trên mặt, chỉ thản nhiên nói:
- Tạ ơn điện hạ ưu ái!
Tần Quán than nhẹ một tiếng, dẫn Triệu Tử Văn đi ra khỏi lầu các.
- Hoàng huynh, thư đồng này rốt cuộc là người thế nào?
Hạng An Ninh kéo ống tay áo Bát Hoàng tử khẽ hỏi.
Bát Hoàng tử nhìn bóng dáng vạm vỡ của Triệu Tử Văn, nói đầy thâm ý:
- Hắn à, hắn là một người rất lợi hại. Muội cũng đừng trêu chọc hắn.
- Hừ, chẳng phải chỉ là thư đồng của Hạ tướng quân sao? Muội sợ gì hắn chứ?
Hạng An Ninh chu cái miệng nhỏ nhắn, hừ nhẹ một tiếng.
Bát hoàng huynh bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Đến lúc đó bị hắn ức hiếp, muội cũng đừng đến tố cáo với ta. Ta không thể giúp được muội đâu.
An Ninh quận chúa cười nói:
- Muội không tin có người ức hiếp muội mà hoàng huynh lại mặc kệ.
- Quỷ linh tinh quái!
Bát Hoàng tử khẽ cốc vào trán nàng, cười ha ha nói. Có quận chúa tinh nghịch này ở đây, trong lầu các trở nên đầy vui vẻ…
- Hoàng thượng cho ta một nan đề rất lớn.
Triệu Tử Văn đi trong hành lang của lầu các, thần sắc hơi ảm đạm trầm giọng nói.
Tần Quán đi ở bên cạnh hắn, cười khổ nói:
- Đúng thế, đích thật là một nan đề!
Bên ngoài lầu các, dưới ban công nhà thủy tạ, thuyền nhỏ qua lại không ngớt, dương quang rực rỡ chiếu rọi xuống mặt hồ lấp lánh, càng làm nổi bật ban công của thủy tạ giữa hồ, không khí vô cùng tươi mát u nhã. Triệu Tử Văn tựa vào lan can, lẳng lặng nhìn ngắm cảnh đẹp mang hơi thở Giang Nam này.
- Triệu đại nhân!
Một giọng nói trung tính từ mặt hồ truyền đến.
Tần Quán nghe tiếng nhìn lại:
- Đây không phải An công công sao?
Theo ánh mắt Tần Quán, Triệu Tử Văn nhìn lại, thấy một con thuyền nhỏ trang trí đầy hoa tươi đang lặng lẽ lướt tới phía bọn họ. Đầu thuyền là vị công công ở bên cạnh Hoàng thượng. Y tươi cười chắp tay nói:
- Triệu đại nhân, mau lên thuyền.
Hoàng thượng cũng đến đây à? Triệu Tử Văn theo bản năng nghĩ vậy, chiếc thuyền nhỏ đã dựa vào bên cạnh lầu các. Hắn cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp nhảy xuống thuyền. Vừa quay đầu lại, thấy Tần đại nhân vẫn đứng trên ban công thủy tạ, không kìm nổi hỏi An công công:
- Công công, Tần đại nhân không đi à?
An công công cười nói:
- Hoàng thượng không bảo Tần đại nhân đến, nô tài nào dám tự chủ trương hạ quyết định. Chúng ta cứ đi tới gặp Hoàng thượng trước đi.
Tần Quán sao không biết bản tính của thư đồng này, cười ha hả nói:
- Không sao đâu, Triệu tiểu ca cứ đi trước đi. Ta sẽ đợi ngươi.
Coi như lão già này thức thời. Lão đi rồi, xe ngựa cũng về theo, ta trở về thế nào chứ? Triệu Tử Văn cười ha hả, ngồi trên thuyền bơi về phía thủy tạ giữa hồ.
Thuyền lướt nhẹ trên mặt hồ, Triệu Tử Văn lấy từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu hai trăm lạng, đưa cho An công công nói:
- An công công, chút lòng thành, xin vui lòng nhận cho!
Dù sao An công công này là vị công công thân cận bên cạnh Hoàng thượng, cần phải tạo quan hệ tốt. Đến lúc cần có thể thu được tin tức gì đó quan trọng.
An công công kinh hãi sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nói:
- Triệu tướng quân muốn dọa chết tiểu nhân sao? Tiểu nhân sao dám thu bạc của ngài chứ?
Sao toàn bộ mọi người đều biết thân phận của mình vậy? Thế này thì về sau mình còn lăn lộn thế nào được? Triệu Tử Văn im lặng không nói gì, vậy là hết thời giả chết bắt quạ. An công công không thu, tự nhiên cũng tiết kiệm được một khoản tiền riêng. Vậy cứ để mở một chi nhanh của Tử Vũ Hiên ở kinh thành cũng tốt.
An công công thật sự là rất hối hận vì lần trước đã gợi ý hối lộ với Triệu tướng quân. Lần này Triệu tướng quân thực sự đưa ngân phiếu tới, y sợ tới mức mồ hôi toát ra ướt cả bàn tay. Triệu tướng quân này có tiếng ác nghiệt vô tình, giết người không chớp mắt, dám thu tiền của hắn? Ngại mệnh mình dài quá sao?
Lão Hoàng đế đang ngồi ở trong nhà thuỷ tạ giữa hồ, bên cạnh là hai gã đại nội cao thủ. Thủy tạ ở ngay bên hồ nước, thật sự là một nơi rất tao nhã, lịch sự.