Cao Tiệm Phi bộ dạng lo lắng đi tới công ty Alice
Tối hôm qua và sáng nay, Hiểu Hiểu như là hai người khác nhau vậy, làm Cao Tiệm Phi cảm giác không đành lòng, mà hắn vốn là một người rất trọng tình cảm. Người nào tốt với hắn, thì hắn ghi tâm khắc cốt, khi có cơ hội nhất định báo đáp. Về phần nói, Tằng Kiến cũng là cùng dạng như vậy, đã gây ra cho người trong gia đình hắn những thương tổn lớn, thì sẽ phải gánh chịu hậu quả tương tự.
Ân, bước tới nhìn.
Sáng nay, người đến đầu tiên thật là ngoài dự liệu của Cao Tiệm Phi lại chính là Trương Lượng.
Hơn nữa hắn chẳng những đến sớm, mà còn làm luôn cả những việc mà Cao Tiệm Phi vẫn làm….Chỉ thấy trên đầu hắn quấn băng vải, vô cùng cần mẫn lấy khăn lau máy điều hòa và bàn làm việc. Cả ly uống nước của mọi người trong phòng cũng đã được Trương Lượng rửa sạch sẽ, nhìn như mới vậy.
“A! Dần dần Phi ca!” Trương Lượng thấy Cao Tiệm Phi tiến vào phòng làm việc, lập tức ngưng tay lại, “Còn sớm a,Dần dần Phi đã…ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, thì ta sẽ lấy xe đi mua cho ngài. Chỉ cần ngài phân phó một câu là được, còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ta sẽ đều đi làm sớm nửa giờ, đem tất cả công việc chuẩn bị tốt! Dần dần Phi ca, nhân đây ngài đến trễ một chút cũng được!” Thái độ như đang nịnh hót vậy.
Cao Tiệm Phi thật có chút không thích ứng, hắn đi tới bàn làm việc của mình và Tần Nhạc Thi (hai người bọn họ dùng chung 1 cái bàn), phát hiện cái ly của mình ngay cả trà bẩn cũng được chà rửa sạch sẽ. Hơn nữa, còn được pha trà mới nữa. Cái ly nóng hổi, hương trà xông lên mũi. Cao Tiệm Phi nghe nghe phát hiện trà này có mùi thơm rất đặc biệt.
Trương lượng vội vàng đi tới, lấy tay lau ghế cho Cao Tiệm Phi, cười quyến rũ nói: “Dần dần Phi mời ngài ngồi. Đây là trà Thiết Quan Âm do lão gia tử nhà ta cấp cho, ta đem tới pha cho Dần dần Phi ngài….nếm thử mùi trước, nếu ngài thích, mai ta sẽ chuẩn bị vài cân mang đến đây cho ngài.”
Cao Tiệm Phi không nhịn được sờ sờ lên trán nửa đùa nửa thật nói: “Cái này…Trương Lượng, ngươi sẽ không đầu dộc ta đó chứ?”
“Ách.....Dần dần Phi ca, ngài cũng đừng nghĩ....cho đây là chuyện cười quốc tế chứ, Này, Dần dần Phi ca, nói thật chứ, Trương Lượng ta vốn là người rất thực tế, trước kia không biết bối cảnh của ngài, cho nên lúc nào cũng muốn tìm cách gây khó dễ cho ngài, nhưng bây giờ....” Trương Lượng thái độ rất thành khẩn nói, “Dần dần Phi ca, Trương Lượng ta cũng không phải kẻ ngốc, đến ngay cả Tống thư ký cùng Đổng cục trước mặt ngài cũng phải sợ hãi như mấy con chim am thuần( một loại chim giống như gà con) vậy, còn như tôi thì tính là cái loại gì? Cho nên nói, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm tôi, tôi nịnh hót lấy lòng ngài còn không kịp nữa, tuyệt đối không dám có ý trả thù ngài!”
Cao Tiệm Phi vẫn vậy không cười…..Trương Lượng này vốn là một tiểu nhân a! Cao Tiệm Phi kỳ thật cũng không đem việc Trương Lượng phá mình để trong lòng, dù sao cái hạng người tiểu nhân này mình cũng không cần phải thâm giao làm gì, hắn chuẩn bị lấy cảm tình thế nào, nhân tiện chuẩn công việc như thế nào, tùy ý một chút cho có lệ cũng được.
Rất nhanh vang lên tiếng bước chân của mấy đại mỹ nữ lục tục vào làm.
Cao Tiệm Phi dể ý có 2 đại mỹ nữ vừa vào phòng làm việc ánh mắt liền liếc về phía hắn.
Tần Nhạc Thi thì ánh mắt nhìn Cao Tiệm Phi có chút u oán, thậm chí còn làm mặt nghiêm, lúc Cao Tiệm Phi nhìn nàng, nàng cố ý quay mặt đi.
Trần Nhàn dù có biểu hiện ra, nhưng không dám lên tiếng, mặc dù không còn lạnh lùng như trước, nhưng vẫn còn rụt rè. Thế nhưng, ngẫu nhiên nàng vẫn trao cho Cao Tiệm Phi ánh mắt chân thành và thâm tình. Cao Tiệm Phi không khỏi nghĩ đến sự việc phát sinh cùng Trần Nhàn tối hôm qua. Trên thực tế, việc này, đối với Cao Tiệm Phi và Trần Nhàn thì đây là một bí mật không thể nói ra.Vì vậy trong phòng làm việc, Cao Tiệm Phi đôi khi nhận thấy được Trần Nhàn lơ đãng quay qua nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy ẩn tình, trong lòng dĩ nhiên sinh ra một loại cảm giác mờ mịt như say rượu vậy! Rất vi diệu a.
Đến xế chiều, Cao Tiệm Phi vẫn không cói chuyện với Tần Nhạc Thi, rốt cuộc nhịn không được, nàng khẽ hỏi Cao Tiệm Phi: “Tối hôm qua, ngươi với bạn gái đi chơi vui vẻ không?” Lúc nàng nói những lời này, vẻ mặt, thái độ vô cùng bình thường, vô cùng bình th ản, như là bằng hữu tùy ý hỏi thăm vậy. Nhưng trong ánh mắt, đã không dấu được ý tứ dò hỏi, tò mò đầy hàm xúc!
“A?” Cao Tiệm Phi có chút choáng váng, “Tần tiểu thư…..cái gì bạn gái? Cô đang nói cái gì?”
Tần Nhạc Thi cắn Cắn môi dưới, nhẫn nhịn, nhưng rốt cục cũng nhịn không được nói: “Ngươi hôm qua không phải có điện thoại, hẹn bạn gái đi ăn cơm sao? Nói tại……tại đường Tự do gặp mặt.”
“Úc” Cao Tiệm Phi bừng tỉnh ngộ, “Cái gì bạn gái? Ta nào có bạn gái a? Ta vừa tới Hoa thị còn chua đến 1 tháng mà! Đó là ta hẹn một nam nhân bằng hữu…..Ách, dược rồi, Tần tiểu thư, cô hỏi điều này làm gì? Xem ra cô rất quan tâm vấn đề này, ai, phụ nữ đúng là tò mò, chẳng lẽ thâm tâm coi trọng chuyện này vậy sao?”
Nghe được câu trả lời của Cao Tiệm Phi, Tần Nhạc Thi tâm lý dĩ nhiên cảm thấy rất thoải mái! Mặt nàng đỏ lên, quay lung đi, “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi”.
Đương nhiên, chi tiết nhỏ này Cao Tiệm Phi hồn nhiên không để ý. Hắn cũng không nói đến chuyện tình cảm nam nữ,có nhiều thứ kỳ thật cũng không thật rõ rang. Hơn nữa, tâm lý hắn hiện giờ đang có vấn đề lo lắng, đó là sau khi tan sở phải về nhà xem gia đình Hiểu Hiểu gặp phiền toái gì. Còn 1 điều nữa, đó chính là đến tối có thể gặp Quỷ hồn Hoàng Phi Hồng, đến lúc đó, chắc chắn Cao Tiệm Phi muốn thức đêm để học võ thuật cùng y thuật của Hoàng phi Hồng.
Lúc tan sở cũng đã xế chiều, Cao Tiệm Phi nhận được 1 tin nhắn, vừa mở ra xem, thì chính là là tin nhắn của Trần Nhàn….. “Dần dần Phi, nghe noi ở đường Hồng kỳ mới mở 1 quán lẩu, ta có thể mời nghuoi cùng ăn không?
Cao Tiệm Phi xem tin nhắn 1 chút, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn sang bàn làm việc của Trần Nhàn một chút. Nàng đang sửa sang lại 1 văn kiện, thế nhưng, rõ rang là làm bộ làm tịch, khóe mắt cũng có phần liếc qua Cao Tiệm Phi đang nhìn nàng, nàng hơi ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra ý cười ôn nhu.
Cao Tiệm Phi thu hồi ánh mắt, gửi cho Trần Nhàn 1 tin nhắn…. “Thật ngại quá, tối nay ta có việc bận phải lam, không có thời gian, hẹn hôm khác được không?”
Gần nử phút sau, Trần Nhàn lại gửi cho hắn 1 tin nhắn….. “Được….Tốt lắm! Nhưng sau này, khi ở một minh bên ta, hay lúc hai ta nói chuyện riêng thì đừng gọi ta là Trần tiểu thư nữa, hãy gọi ta là tiểu Nhàn là được”.
“ Tốt, không thành vấn đề”. Cao Tiệm Phi viết 1 tin nhắn trả lời.
Hôm nay đi làm ca ngày, đối với Cao Tiệm Phi mà nói, thật có 1 cảm giác lạ. Công việc thật vất vả.(vì chưa quen việc mà).Cao Tiệm Phi vội vã chạy nhanh đến trạm xe bus. Chạy về Nguyệt Hoa thôn.
Vòng vo một hồi, sau 40 phút ngồi xe, Cao Tiệm Phi cuối cùng cũng về đến Nguyệt Hoa thôn. Nhìn thời gian, hơn 6 giờ, mặt trời còn chưa lặn, Cao Tiệm Phi cảm giác…..hôm nay Nguyệt hoa thôn hôm nay thật an tĩnh, giống như ngày xưa vậy!
Lúc này, có mấy người đàn ông trung niên nhìn mộc mạc chạy từ trong thôn ra. Mấy người này Cao Tiệm Phi biết mặt, chính là người sống ở Nguyệt hoa thôn.
Lúc bọn họ đi ngang qua Cao Tiệm Phi, trong đó có 1 người trung niên, trong tay cầm 1 xấp tiền mặt, người hoi run lên, ánh mắt sáng rỡ nói: “Thật là không nghĩ ra, lão Nghiêm gia lại có loại….. tiền thân thích này (cái này ko biết phải dịch thế nào nên giữ nguyên), toàn bộ người trong thôn, mỗi người được 800 khối(không biết là bao nhiêu nên cũng giữ nguyên không dịch, nếu ai biết thì sửa dùm, thanks!), để chúng ta tạm thời tránh né một chút, mẹ kiếp, thật có tiền a!”
Mấy người đó càng lúc càng đi xa, mà cước bộ Cao Tiệm Phi lại ngưng lại…… Mới vừa rồi nhũng người đó nói là có ý gì? Mỗi người được cho 800, toàn bộ người trong thôn tránh né? Lão Nghiêm gia? Có tiền thân thích?
Suy nghĩ vài phút không có đáp án, Cao Tiệm Phi nhanh chóng hướng lên phía trước đi tới.
Lúc này, Cao Tiệm Phi thấy đường vào thôn có 7 chiếc xe đang đậu.
Rolls-royce Phantom, Mercedes Benz, Lincoln, Audi A8, Porche…..đúng là 1 thế giới tên xe.
Mà ở cửa thôn, còn có mấy tên đô con lực lưỡng mang kính đen đang đứng. Mấy tên này nhìn diện mạo hung hãn, nhìn là thấy không phải loại người lương thiện.
Cao Tiệm Phi trong lòng lo lắng, càng cảm thấy trầm trọng hơn! Hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp nhanh bước tới.
“Chờ một chút” Vừa định vào thôn, thì bị mấy tên đại hán kia cản lại. Trong đó một vẻ mặt lạnh lung hỏi “Ngươi là dân trong thôn này?”
“Đúng vậy, ta bây giờ phải về nhà, làm ơn cho ta qua”. Cao Tiệm Phi gật đầu nói.
Lúc này tên đại hán kia lấy tiền từ trong túi quần ra, lấy ra một xấp 100 nguyên tờ xanh (mình ko biết đơn vị tiền tệ này là bao nhiêu nữa), trực tiếp đưa 8 tờ ( chỗ này mình viết vậy chẳng biết có đúng ko nữa, nguyên văn bản convert là: trực tiếp số 8 trương), rất là khinh thường đưa cho Cao Tiệm Phi, “Cầm lấy, đi ra ngoài ăn cơm uống trà đá, đến tối mới được quay về thôn”.
Cao Tiệm Phi ánh mắt liếc nhìn mấy tên đại hán một lượt, cũng không có cầm tiền, “Ta phải về nhà lấy chút đồ, làm ơn cho qua”.
Mấy tên đại hán căn bản không có ý tránh ra, một tên tháo kính mát xuống, lộ ra hai tròng mắt hung hãn, nói: “biến”. Nói xong, hắn cầm tiền ném xuống dưới chân Cao Tiệm Phi, “Cầm tiền lập tức biến đi”.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Cao Tiệm Phi trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ muốn xông vào, mặc dù có thể làm được, nhưng chỉ sợ sẽ làm cho cự việc trở nên rắc rối hơn thôi. Bây giờ hết thảy, cũng đang bị bao trùm bởi một trạng thái khó thể phân biệt, ngàn vạn lần không thể đem chuyện này phá hỏng, càng như vậy càng là ngớ ngẩn.
“Ta là người nhà Nghiêm Khuê, ở trọ tại nhà hắn” Cao Tiệm Phi bất ngờ nói lên một câu.
“Hả” Mấy tên đại hán hơi sửng sốt 1 chút, sau đó ánh mắt nhìn nhau một chút….. “Đi vào”.
Cao Tiệm Phi vội vàng chạy vào trong thôn.
Cùng lúc đó, trong phòng khách căn nhà lầu 2 tầng của gia đình Hiểu Hiểu, có hai mươi mấy người, ca đứng cả ngồi.
Có 6 người đang ngồii trên ghế, phía sau là 15 người đeo kính đen, mặt không có chút biểu hiện gì.
Nghiêm Khuê và Hiểu Hiểu đứng bên cạnh, hai người vẻ mặt vừa khẩn trương vừa phẫn nộ.
Trong đó có một người ngồi trên ghế, ước chừng khoảng trên dưới 40 tuổi, gương mặt đầy râu ria quanh má ( tức râu quai nón), hắn ăn mặc rất đẹp đẽ, quý phái. Hắn quả thật là người thu hút nhất tại đây, trên hai vai hắn là…..Ách, bên vai trái là có một con chim am thuần (là một loại chim giống như con gà con), bên vai phải là một con chim anh vũ lông xanh. Người có râu quai nón trên tay cầm 1 chiếc bình nhỏ bên trong đựng thức ăn cho chim, để tronglòng bàn tay bên phải, rồi sau đó, hắn làm 1 động tác nhấc tay lên, chim anh vũ trên vai phải trực tiếp bay đến cổ tay hắn, rất vui sướng mổ thúc ăn. Trên vai trái, chim am thuần cũng cỗ cánh hướng lòng bàn tay phài của hắn bay tới.
Bất ngờ, tên râu quai nón dùng bàn tay trái chộp lấy con chim am thuần, nói: “Ngươi không đuọc ăn, ta không thích ngươi, không thích!” Vẻ mặt hắn như người bị bệnh tâm thần, “Ta chán ghét ngươi!” Đột nhiên, tay trái hắn trở nên căng thẳng, chỉ nghe “khách” một tiếng, con am thuần kia lập tức bị bóp chết.
Hiểu Hiểu sợ hãi rụt vào người Nghiêm Khuê.
Nghiêm Khuê thở dài, “Râu quai nón, ngươi làm sao tìm được ta?”
Nghiêm Khuê, là cha ta báo mộng cho ta, khiến ta nhất định tìm được ngươi” Râu quai nón cười tà ác, “Cha ta nói cho ta biết, hắn ở dưới đó rất cô đơn, tịch mịch, cho nên, muốn cho ngươi xuống dưới đó bồi tiếp hắn….haha. Ta nói giỡn thôi, thật ra con người của ta vốn rất hài hước, Tiểu Tuyết chỉ biết….” Vùa nói, hắn huýt sáo miệng, con chim anh vũ lông xanh đang ăn liền vỗ cánh vài cái bay lên đậu ở vai phải của hắn, rồi mở miệng nói…. “Nghiêm Khuê, Nghiêm Khuê, tử…tử”.
“Úc……Ha ha, vô ý, vô ý, tiểu Tuyết rất nghịch ngợm…..” Râu quai nón xin lỗi cười cười.
Nghiêm Khuê sắc mặt đanh lại, “Râu quai nón, năm đó ta và cha ngươi đánh quyền, vốn đã lập khế ước sanh tử, bất luận là đánh chết thì người đời sau cũng không được oán thù. Hơn nữa, là cha ngươi chủ động khiêu chiến ta, hắn…. là muốn hạ thủ ta, ta thương hắn, nhưng thật sự là bất đắc dĩ. Ngươi cũng là người tập, hẳn ngươi cũng rất rõ ràng, ta và cha ngươi lúc đó trình độ võ công cũng sàn sàn như nhau, chỉ cần một bên…..hạ thủ tàn nhẫn, còn một bên không toàn lực ứng phó, thì lúc đó việc sống chết chỉ là 1 chiêu, nửa cơ hội, tất cả đều về chầu trời”, đột nhiên Nghiêm Khuê thở dài, “Trên thực tế, Nghiêm Khuê ta cả dời đánh quyền trên trăm trận, cũng suýt chết mấy lần. Râu quai nón, mấy năm nay ta cũng rất áy náy…”
“Này…. Nghiêm Khuê, ta vạn dặm xa xôi từ nước Mỹ trở về tìm ngươi cũng không phải dể nghe nghươi nói lời xin lỗi” Râu quai nón khóe mắt cơ nhục hoi nhảy lên, “Năm đó, tại Mỹ, ngươi không phải đã nói, Vịnh Xuân Quyền vốn là đương kim vô địch thế giới về phương diện võ thuật sao? Hôm nay, ta mời mấy vị sư phụ lại đây, mọi người cùng nhau thảo luận với Nghiêm gia Vịnh Xuân Quyền nhé.”
Lúc này, năm người đang ngồi trên ghế gần đó cơ hồ đều hừ một tiếng, vẻ mặt nhìn thật không tốt.
“Vịnh Xuân Quyền?” một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn tay màu đen nhất thời đứng lên, “Nghĩ không ra, thật có Vịnh Xuân Quyền đại tông sư, ẩn cư tại tỉnh G chúng ta mấy chục năm nay, chúng ta ở dây đông như vậy, cho tới hôm nay mới dược biết tin này, thật là xấu hổ! Tại hạ họ Tô, có mấy chiêu Thiết Sa Chưởng gia truuyền, lâu nay nghe đại danh Vịnh Xuân Quyền, hôm nay có may mắn dược gặp Nghiêm tiên sinh, tất nhiên là muốn được lĩnh giáo một chút cao chiêu”.
“Tại hạ họ Chu, vốn võ công gia truyền là nhuyện Miên Chưởng, chút công phu mèo cào, đương nhiên Nghiêm tiên sinh không để vào mắt, tuy nhiên, theo lời Nghiêm tiên sinh, Vịnh Xuân Quyền vốn là một quyền phái cực mạnh, nên thật không dám gật bừa” Một người trung niên mặc áo ngắn tay màu vàng cũng đứng lên, chắp tay, trong ánh mắt đầy ý tứ khiêu khích.
“Tại hạ họ Lê, võ công gia truyền là Thất tinh quyền”.
“ Tại hạ họ Trần, võ công gia truyền là Ưng trảo công”.
“Tại hạ họ Tô, võ công gia truyền là Túy quyền”.
5 tên quyền sư, lần lượt giới thiệu về mình, thế nhưng ngữ khí của bọn họ thật khinh thường, trong anh mắt đều mang tính khiêu khích.
Nghiêm Khuê trong lòng âm thầm kêu khổ…..Hắn biết, tỉnh G chẳng những la thuộc Z quốc….vốn có rất nhiều tỉnh, mà rõ ràng thời kỳ này, tỉnh G cũng là một tỉnh có võ thuật dân gian vô cùng phát triển. Có thể nói, ngay từ trước võ thuật dân gian tại tỉnh G thịnh hành,quyền quán, võ quán giống như măng tre mọc lên sau cơn mưa xuân. Trong đó có 10 tên quái kiệt, võ công cao cường, hành hiệp trượng nghĩa, lúc ấy được xưng là….mười hổ tỉnh G!
Mà ngay hôm nay, 10 hổ tỉnh G, nhưng thật ra có 5 hậu nhân, tới Nguyệt Hoa thôn.
Nghiêm Khuê chắp tay, “Các vị bằng hữu, tại hạ lúc ấy tuổi còn trẻ sung sức, không biết trời cao đất rộng, mớii dám nói lời cuồng ngôn như vậy, trên thực tế, cho dù là Vịnh Xuân Quyền hay là Thiết sa chưởng, hoặc là các võ công khác, nếu dã luyện đến mức tinh thâm đều là cực kỳ lợi hại, cũng không phân chia cao thấp”.
Ngay lúc này, Cao Tiệm Phi hai tay đút túi quần, bước nhanh trở về Nghiêm gia, liền bước vào trong sân.
“Hiểu Hiểu, ta đã trở về”. Cao Tiệm Phi vòng qua đám người râu quai nón đi tới bên cạnh Hiểu Hiểu.