Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 999: Đồ thật ít, người hiểu cũng ít




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Màu huyết thấm của ngọc bội rất tươi, xem ra là màu thấm thân ngọc

Cả khối ngọc bội không lớn, là một ngọc bội ly long hình trái xoan hoàn chỉnh, màu huyết ở một góc của thân long, vô cùng rõ nét.

Đây còn là một khối ngọc bội cũ, Lý Dương ước chừng ngọc bội ra thổ ít nhất phải trên trăm năm nhưng không thể lâu hơn, chắc là đào lên sau thời Thanh sau đó lưu lạc ra ngoài.

Ngọc Bội như vậy xuất hiện ở đống đồ phỏng chế Lý Dương cảm thấy kỳ lạ.

Anh đột nhiên nhớ tới câu chuyện của Mao lão.

Cách đây khoảng mấy năm, khi Mao lão còn chưa nổi tiếng lắm có một lần đi công tác đi dạo qua một chợ đồ cổ rất nổi tiếng. Chợ đồ cổ này kỳ thực rất nhỏ cũng là những quầy hàng vỉa hè bày trên đường rất nhiều, nói là chợ vỉa hè mới đúng mỗi tháng chỉ mở có 3 lần mùng 10, 20, 30.

Cho nên có danh tiếng là vì giới đồ cổ gần mấy huyện chỉ có chợ giao dịch bình thường như vậy.

Thực sự mà nói đây là một chợ nhỏ nhưng người rất đông, khắp nơi đều là người, Mao lão vào một lần liền chạy đi loăng quăng xem có cầm được bảo bối nào đi không.

Sau khi đi kết quả làm Mao lão ngạc nhiên.

Chợ cũng là vỉa hè rất nhiều quầy hàng vỉa hè người rất nhiều nhưng không có nhiều người hiểu nghề, người mua cũng không hiểu, đơn giản chỉ tới cho náo nhiệt nhìn nhầm coi như tiền học phí.

Người mua không hiểu không tính nhưng người bán ở đó cũng không hiểu không biết bọn họ lấy đồ dởm nhiều như vậy ở đâu, cả chợ rất ít khi thấy đồ thật, cho dù có cũng đều là thứ nhỏ cuối Thanh dân quốc.

Chợ như vậy còn rất nhận được sự truy tìm của người bản địa.

Sau khi Mao lão nhìn rồi vốn vô cùng thất vọng đang định đi nhưng sau lại nghĩ đã đến rồi xem kỹ một chút dù sao về cũng không có việc gì.

Không mua được đồ thật xem mấy đồ giả này cũng không tồi cũng tăng thêm kiến thức.

Lần này nhìn lại nhìn được đồ tốt, ở trong chợ ông tìm được đồ tốt mà cả chợ có một đồ tốt này.

Đối với điểm này ông hoàn toàn có thể xác định vì ngày đó ông đều ở trong chợ này, dường như mọi thứ đồ ông đều nhìn qua cuối cùng phát hiện chính là đồ đẹp như thế.

Đồ ông gặp được là chiếc bát nhỏ thanh hoa trong cung thời kỳ vạn lịch, thời đó chiếc bát nhỏ này còn được bày cùng với những đồ sứ thanh hoa khác, bên trên còn có chút bùn đất, giống như vừa đào ở đất lên, nếu không phải là ông xem kỹ thì suýt nữa là bỏ qua.

Nhìn thấy chiếc bát này ông vui sướng sau đó thương lượng giá với ông chủ, ông chủ há mồm Mao lão cũng không đặc biệt chú ý, cò kè mặc cả cuối cùng mua với giá hai nghìn đồng.

Lúc đó giá chiếc bát đó chỉ sợ lên tới hai mươi vạn, Mao lão là thực sự mua hời.

Sau khi quay về Mao lão tổng kết kinh nghiệm, bất luận đi tới đâu chợ nào to hay nhỏ đều phải xem kỹ, có thể tìm được bảo bối.

Lúc đầu chợ mà ông đi không nói khoác ngoài bảo bối ông tìm được những đồ trị giá 500 tệ cũng không có, có thể tưởng tượng được chợ như vậy rốt cuộc tồi đến mức nào.

Chính Chợ như vậy làm ông gặp được đồ thời Vạn Lịch trị giá mười vạn, bây giờ giá trị của chiếc bát nhỏ đó càng cao, thời gian trước ở Nam Kinh còn có người đưa ra giá 85 vạn Mao lão vẫn từ chối.

Đương nhiên bất luận là chợ như thế nào trước tiên phải chuẩn bị nhãn lực.

Không có nhãn lực, thứ đẹp để trước mặt cũng không biết, chắc chắn sẽ bỏ qua.

Khi Mao lão kể câu chuyện này đã nói một câu kinh điển cũng rất thực tế, ông nói: - càng những nơi đồ thật ít người hiểu càng ít, anh chỉ cần chú ý là có thể mua hời

Lý Dương nhìn khắp nơi giống như lời Mao lão nói.

Chợ này rất tệ, mặc dù không tệ như chợ Mao lão nói nhưng cũng đủ chán, rõ ràng là đồ giả rất nhiều nhưng trong những đồ giả này còn ẩn chứa bảo bối.

Người mua không hiểu, người bán hiểu cũng không nhiều, bảo bối thật giữa những đồ giả mới có thể được các chuyên gia tìm kiếm được.

Đại ly long hình trái xoan thời Hán này là thượng đẳng bạch ngọc sở khắc, ngọc tốt, công trình điêu khắc cũng không tồi, giá trị đương nhiên không thấp.

Lý Dương tính toán một chút, khối ngọc bội này so với ngọc bích chiến quốc kia anh mua hời ở Phan Gian Viên còn cao hơn không ít, nếu ở công ty đấu giá thấp nhất có thể đấu giá tới hai trăm vạn, còn cao hơn giá trị của chiếc bát nỏ Vạn Lịch của Mao lão mua hời.

Sang bên cạnh xem Lý Dương nở nụ cười ẩn ý.

Hai trăm vạn đối với rất nhiều người tuyệt đối là một món hời lớn nhưng cái Lý Dương hưởng thụ là quá trình này quá trình mua hời.

- Khối ngọc bội này bán thế nào?

Lý Dương tiện tay cầm khối ngọc đầu tiên trên bàn lên, đây là đồ phỏng chế hiện đại rất thô thiển, có rất nhiều vết tích cũ nhưng vết tích như vậy rất dễ lừa được những người mới vào nghề.

- Tiểu huynh đệ cậu đúng là chuyên gia, cậu đưa ra giá đi hợp lý tôi sẽ bán.

Người đàn ông cười ẩn ý không nói giá để bản thân mình ra giá Lý Dương đưa ra giá thấp ông không đồng ý đưa ra giá cao đúng ý ông ta đây là thủ đoạn lấy lùi để tiến.

Ở trong quầy đồ cổ rất nhiều chủ quầy thích như vậy, việc thường gặp Lý Dương cũng không để ý.

Lý Dương cười cười, giơ hai ngón tay lên.

- Hai nghìn?Người đàn ông cau mày.

Lý Dương xua xua tay nói: - Hai trăm

Người đàn ông lập tức lắc đầu – Hai trăm thấp quá, còn không đủ tiền vốn, tiểu huỵnh đệ một nghìn rưỡi thế nào?

- Không được, hai trăm cao hơn tôi không mua.

Lý Dương cười cười, nói tiền vốn khối này nhiều nhất chỉ hai ba chục, đây còn có tiền môi giới không phải là giá trực tiếp. Nguyên liệu của khối ngọc này là ngọc chân chính không tồi nhưng lại là loại kém, ngọc không đáng tiền cũng không có điêu khắc gì đáng nói, giá trị đương nhiên rất thấp.

Lý Dương nói xong để luôn miếng ngọc xuống.

Nhìn dáng bộ của Lý Dương, chủ quầy không trả lời ông liền bỏ đi.

- Hai trăm thì hai trăm lần này tôi bán lỗ cho anh bạn này.

Chủ quầy cắn răng, dáng vẻ không đồng ý, màn diễn này thực sự không tồi khó trách có người nói, đạo diễn muốn tìm diễn viên thì tới chợ đồ cổ, diễn như thật.

Lý Dương cũng không để ý giao tiền luôn lại cầm khối ngọc bội thời Hán lên.

Lần này, chủ quầy vẫn để Lý Dương ra giá Lý Dương thò ba ngón tay ra rất nhanh ba trăm dễ dàng được giao dịch thành công, năm trăm Lý Dương mua hai khối ngọc rồi đi luôn.

Chờ Lý Dương đi xa chủ quầy mới cười ẩn ý, vui sướng với năm trăm đồng.

Chỗ ngọc khí này ông đều lấy từ tay người khác mỗi khối hai mươi tệ cộng vào chưa đến năm trăm, chỉ bán hai khối đã thu về được tất cả vốn.

Chỗ còn thừa kiếm được đều bỏ túi hết.

Sau khi Lý Dương rời đi lại nhìn một số quầy khác lúc này anh thực sự thể nghiệm được sự mua hời mà Mao lão đã trải qua, sau khi gặp được khối ngọc thời Hán, Lý Dương nhìn đồ kỹ hơn nhiều, cũng xem có thể được một vụ mua hời nữa ở đây không.

Đáng tiếc chợ thực sự tồi tàn, sau khi nhìn mấy quầy khác nữa ngạc nhiên không có thứ nào lọt vào mắt.

Điều này làm Lý Dương lại cảm thán, chợ tồi tàn người hiểu đồ ít nhưng đồ giống nhau ít đáng tiếc chỉ gặp được một đồ.

Cách nghĩ này cuả anh nếu bị người khác biết được dự tính

Có thể mua hời được thật không dễ dàng, còn tham lam muốn mua hời mấy cái giống như ban nãy là điều mà rất nhiều nhà yêu thích sưu tầm cả đời đều không gặp được một lần.

Dạo qua một vòng, mấy người cuối cùng đi vào một khách sạn.

Họ hôm nay không đi xa, tới ngay một khách sạn gần đó nghỉ ngơi, quay về khách sạn cũng không cần gọi xe, mấy phút có thể quay về, đứng ở trong đường có thể nhìn thấy tầng cao của khách sạn của bọn họ.

- Lý Dương, nói thật, hai khối ngọc cậu mua không phải có gì kỳ lạ sao?

Vừa đi ra Hà Kiệt lập tức hỏi ngay, khi Lý Dương mua hai khối ngọc này ông cảm giác có chút không đúng, nhưng bên cạnh nhiều người ông không dám hỏi trực tiếp, lúc này ra khỏi rồi người ít đi rồi không chịu nổi nữa mới hỏi luôn.

Hà San San lập tức quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Lý Dương.

Hà Kiệt còn hiểu Lý Dương đôi chút lại cùng nhau mua qua mấy thứ đồ biết đồ bình thường Lý Dương không thể chú ý cũng không thể cò kè mặc cả để mua như thế.

- Không có gì đặc biệt chỉ là có một khối là thật.

Lý Dương miệng vênh lênh, mặt Hà San San có chút mơ hồ hỏi: - cái nào là thật?Lý Dương thứ anh mua còn có thứ giả sao?

Lý Dương cầm hai khối ngọc ra lấy khối ngọc mua hai trăm để trên tay cười nói: - Ngọc không thể nói thật giả, khối ngọc này cũng là làm bằng ngọc nhưng là người thời nay làm ra mà khối ngọc này cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Lý Dương lại giơ khối ngọc bội thời Hán lên: - Khối này lại không giống, đây là khối ngọc thời Hán chân chính, giá trị cao hơn ba trăm nhiều.

Hai khối ngọc đều là ngọc nhưng giá trị lại khác nhau một trời một vực, Lý Dương mua khối thứ nhất đơn giản chỉ là để thử, ông chủ quầy mặc dù hiểu không nhiều nhưng là người rất tinh ranh, anh biểu lộ gấp gáp họ không phải là sư tử há to mồm mà nắm bắt được không bán cho anh.

Chỉ có cách dần dần không lộ chút tâm trạng nào mới có thể mua được thứ mình muốn.

Điểm này Lý Dương sớm đã biết rồi.

- Ngọc thời Hán?Thế khối ngọc này có giá bao nhiêu?

Hà Kiệt còn chưa nói xong Hà San San lại vội vàng hỏi một câu, ngọc thời Hán thời Đường cô không hiểu cũng không biết phân biệt thế nào điều cô quan tâm nhất vẫn là giá cả.

- Khối này thấp nhất hai trăm vạn.

Lý Dương cúi đầu nghĩ một lát lại từ từ ngẩng đầu lên, nghe lời anh nói Hà Kiệt không phản ứng mạnh ông và Lý Dương cùng nhau mua qua nhiều bảo bối có giá trị cao

Hai trăm vạn không tính là nhiều

Nhưng Hà San San lại không như vậy, hai trăm vạn đối với cô là một con số không nhỏ, khi cô sống ở nước ngoài cuộc sống cũng rất ổn sinh hoạt phí mỗi năm cũng không quá hai mươi vạn.

Hai trăm vạn này đủ để cô sống ở nước ngoài mười năm mà đây còn là giá mà Lý Dương nói là thấp nhất, ý là khối ngọc bội này còn có thể có giá cao hơn.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.