Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 971: Cảm xúc của Hà lão




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Việc Hà lão đến Minh Dương chỉ là ý định nhất thời.

Trước đây khi Lý Dương nói chuyện điện thoại với ông, ông vẫn còn chưa muốn đến, là sau khi Hà San San biết được Lý Dương ở Minh Dương mới đòi ông cùng đến.

Về Minh Dương thăm bà nội là lý do mà Hà San San đưa ra.

Vợ của Hà lão là người Minh Dương, cũng đã mất ở Minh Dương, sau đó tuy là được mai táng tại Bắc Kinh, nhưng mọi người đều quen về Minh Dương cúng giỗ, ở đây là cội nguồn của bà.

Lý do này ông cũng không phản đối được nên đành phải đồng ý với cô, cũng đúng lúc gần đây ông không có việc gì làm, quay về Minh Dương sống một thời gian để tu tâm dưỡng tính.

Hàng năm khi ông ở Minh Dương cũng là lúc tinh thần ông ổn định nhất.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, cặp anh em Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm mới thức dậy.

Hôm qua cuối cùng họ cũng được mãn nguyện, nghe Lý Dương kể những chuyện xảy ra gần đây, nói nhiều bàn nhiều, nói đến tận Nam Kinh, lúc nói Trịnh Khải Đạt không ngừng vỗ đùi hối hận, tiếc là không đi cùng Lý Dương.

Vì vậy mà kết quả là sáng hôm sau lúc hắn thức dậy trên bắp đùi vẫn còn đau, còn có cả một vùng da bị đỏ lên nữa.

Lý Dương nói rất nhiều, tuy nhiên bọn họ uốn còn nhiều hơn, Lý Dương lấy việc uống rượu ra để làm điều kiện kể chuyện cho họ nghe, bất tri bất giác hai người đã uống hết hơn một cân rượu, sau đó mơ màng đi vào phòng khách.

Tửu lượng bọn họ không được như Lý Dương.

Buổi sáng khi thức dậy, hai người thấy cổ họng kho rát, đầu thì đau nhức, cũng may là trên bàn có để sẵn nước lọc, hai người tu tu uống liền lúc hết nửa chai.

Trong sân, Lý Dương đang chăm chỉ múa Thái Cực Quyền, từ lúc làm được thiên nhân hợp nhất ở chổ Trần Vô Cực, trình độ múa Thái Cực Quyền của Lý Dương đã có sự thay đổi.

Thái Cực Quyền mà Lý Dương múa trước đây chỉ thuần túy là khoa chân múa tay thôi, nhìn không có chút phong độ nào cả. Nhưng Thái Cực Quyền lúc này thì lại ẩn chứa một chút sắc bén, Thái Cực Quyền như thế này đã có một năng lực đối chiến nhất định rồi, Lý Dương chăm chỉ luyện tập một thời gian, rồi học thêm ít điều về sử dụng thực chiến nữa có khi có thể đánh thắng được hai thanh niên bình thường cũng nên.

Muốn dựa vào Thái Cực Quyền để một bước lên thiên, lợi hại giống như Lưu Cương thì hoàn toàn không thể, hắn chỉ tập Thái Cực Quyền trong một thời gian ngắn mà đã có năng lực đối chiến là ghê gớm lắm rồi, nếu những người luyện tập lâu năm biết được điều này nhất định sẽ kinh hồn cho mà xem.

Tục ngữ nói không sai, ba năm đánh khắp thiên hạ, mười năm Thái Cực bất xuất môn, Thái Cực cần phải luyện tập nhiều năm mới có được kết quả, nếu tính ra thì Lý Dương tập Thái Cực Quyền mới được có nửa năm chứ mấy.

Sau bữa cơm trưa, Lý Dương liền rời Lật Thành, chiều nay Hà lão sẽ đến nơi, hắn phải đến sân bay đón ông.

Ba mẹ của Lý Dương cũng đi cùng hắn, ở Minh Dương, Lý Dương cũng có nhà riêng, hai người không muốn chia tay con trai và con dâu sớm như thế nên đòi đi cùng họ.

Sân bay Minh Dương, Lý Dương đứng ở cửa ra đặc biệt liên tục ngước đầu lên xem, khóe miếng nhướng lên một chút.

Ngọc Bài Tử Cương Huyễn, trong số những bảo bối quả hắn tuyệt đối có thể sánh với vẻ đẹp của Bát trường sinh và Bình Tiên Âm, một bảo bối như thế, ngay đến cả Hà lão nhìn thấy cũng không thể không có phản ứng.

Hình như Lý Dương đã nhìn thấy dáng vẻ lúc kinh ngạc của ông.

Mỗi lần là Hà lão kinh ngạc là những lần Lý Dương thấy vui nhất, thấy kiêu ngạo nhất. Giống như một đứa trẻ vậy, lúc thi được 100 điểm, đứng đầu lớp, điều đầu tiên nghĩ đến là thông báo tin này cho bố mẹ để được bố mẹ khen ngợi.

Hà lão là thầy của Lý Dương, những thành tích mà Lý Dương đạt được thì người hắn muốn chia sẽ niềm vui nhất là ông.

Nếu lần này Hà Lão không đến Minh Dương, thì sau khi triển lãm Trịnh Châu kết thúc hắn sẽ trực tiếp đi đến Bắc Kinh, sau triển lãm Trịnh Châu, Lý Dương muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó sẽ tiếp tục tiến hành triển lãm Tuần Hoàn.

Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm cũng đến sân bay để đón Hà Lão, cơ hội này là vô cùng hiếm có.

Tuy nhiên khi đón xong bọn họ sẽ lập tức quay về Trịnh Châu, công ty vẫn còn rất nhiều nhiều việc phải làm, hai người không giống như Lý Dương có thể hoa tay mua chân, có rất nhiều việc cần bọn họ đích thân giải quyết.

- Anh Lý, đến rồi!

Lưu Cương chợt kêu lên một tiếng, Lý Dương lập tức quay đầu lại, tại cửa ra đặc biệt có mấy người đang đi ra, người đi ra đầu tiên chính là Hà Lão, bên cạnh ông còn có một thiếu nữ đang cầm lấy tay ông.

Đi sau ông là hai vệ sỹ, trước hai vệ sỹ là Hà Kiệt đang mỉm cười, Hà Kiệt mấy ngày nay cũng không có việc gì, Hà San San vừa nói là đến Minh Dương thăm bà nội thì hắn cũng đi theo.

- Ông!

Lý Dương kéo Vương Giai Giai cùng chạy đến, nhìn hai người bọn họ Hà Lão liền cười lớn lộ cả hàm rang.

Hai vợ chồng Lý Quân Sơn cũng vội vã đi đến, con trai có được thành tựu ngày hôm nay cũng là nhờ vào ông lão này, bọn họ cũng rất kính trọng Hà Lão.

Tại cửa ra đặc biệt có rất ít người, nói mấy câu xong Hà Lão liền cười lớn rồi bước lên xe, mọi người cùng quay về biệt thự, đợi sau khi bọn họ rời đi, mới có một đội bí mật thực hiện nhiệm vụ lặng lẻ tản ra.

Biệt thự vẫn như cũ, biệt thự của Lý Dương và Hà Lão ở gần nhau, rất thuận tiện.

Hai tòa biệt thự, tất cả mọi người trực tiếp đi về biệt thự của Hà Lão, biệt thự của Lý Dương đang cho người quét dọn, những vật quan trọng của hắn đã được chuyển đi rồi, nếu không có người quét dọn thì không thể nào ở được.

- Ông, ông xem đây là cái gì?

Trong sân, mọi người vừa ngồi xuống thì Lý Dương liền lấy ra một cái hộp chớp mắt nói.

Sân của ông rất lớn, còn có cây cổ thụ che nắng nữa, lúc này mọi người đều ngồi dưới bóng cây, trong phòng đúng là có người thường xuyên quét dọn nhưng lâu rồi không có người ở nên cần phải dọn dẹp một tí mới có thể ở được.

- Lấy ra ông xem thử!

Hà Lão cười hi hi đưa tay ra lấy chiếc hộp, đây là một chiếc hộp gỗ làm bằng gỗ lim thượng đẳng được Lý Dương mua khi ở Nam Kinh.

Trong hộp có đặt vài cuốn sách cổ, mấy miếng gỗ và kẹp, còn có một lưỡi dao dài mỏng nữa.

Nhìn thấy những vật này, Hà Lão liền ngồi thẳng người dậy, mặt tỏ vẻ nghiêm túc rồi nói:

- Đây là Ngô Côn Đao mà con nói sao?

Chuyện Ngô Côn Đao hôm qua Lý Dương cũng đã có nói, ông sớm đã biết rồi nên không cho là bí mật nữa.

Lý Dương gật đầu:

- Ông, ông xem mấy cuốn sách cổ này trước là biết thôi!

Cách sử dụng được ghi trong sách cổ Lý Dương đã thử làm rồi, không hề kém, hoàn toàn có thể là miếng đao mềm biến thành đao sắc, sau khi toàn bộ được chứng minh, Lý Dương mới đem chúng đến cho Hà Lão xem.

- Đây là cái gì?

Hà San San đứng bên cạnh tò mò hỏi, hai vợ chồng Lý Quân Sơn cũng ở đây nhưng hai người họ không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn.

- Thần Binh Tuyệt Thế của Lục Tử Cương, khí thế rất lớn!

Lý Dương cầm cá kẹp và miếng gỗ lên rồi nói.

Sau đó hắn rút ra mấy miếng nhỏ ở trong miếng gỗ, miếng gỗ trở thành hình dáng của móng vuốt đặc biệt, móng vuốt nhỏ này được đặt lên tấm đao mỏng rồi lấy kẹp kẹp lại, chiếc đao vốn mềm lập tức trở thành đao cứng, làm thế nào cũng không gãy ra được.

Vì miếng đao là mềm, lúc cố định có thể làm nó biến dạng theo hình dáng mình muốn, đây cũng chính là đặc điểm của Ngô Côn Đao, chiếc đao này có thể thay thế vô số đao khác.

Giải thích của Lý Dương không thể làm hài lòng Hà San San được, cô bĩu môi rồi dẫn Vương Giai Giai đi chỗ khác nói chuyện.

Dù sao thì những vật này cô cũng không hiểu, chi bằng nói chuyện con gái với Vương Giai Giai còn thích hơn, ví dụ như chuyện gần đây Lý Dương có bắt nạt Vương Giai Giai không, mới nói có vài câu mà làm Vương Giai Giai đỏ mặt rồi.

Bên này sau khi Lý Dương cố định xong Ngô Côn Đao, thì ông cũng đã đặt sách cổ xuống, khuôn mặt đầy cảm xúc.

Số sách này không dày, viết cũng không nhiều nên ông xem xong rất nhanh, những món đồ mà người khác không tin này thì lại là đồ vô giá trong mắt họ.

Lý Dương đã lấy thực tế ra để chứng minh, những ghi chép này là hoàn toàn đúng, Ngô Côn Đao cũng đã nằm trong tay Lý Dương.

- Ông, ông xem đi!

Lý Dương trực tiếp đưa Ngô Côn Đao cho ông, đao được cố định xong hơi cong một chút, lưỡi đao phía trong, như thế này điêu khắc chắc chắn không dễ dàng gì nhưng nó có thể bảo vệ mình tránh khỏi bị tổn thương.

Bây giờ Lý Dương cố định đao cũng không phải để điêu khắc mà mục đích chính là vì an toàn.

Ông cầm láy đao cẩn thận quan sát một hồi rồi mới nói:

- Không tồi, đây chính là Ngô Côn Đao, là vật tùy thân của Tôn sư Lục Tử Cương, đã cách mấy trăm năm, cuối cùng nó cũng đã xuất hiện!

Lý Dương gật đầu.

Cái Ngọc Tháp chứa miếng đao của Ngô Côn Đao không phải là tác phẩm của Lục Tử Cương, mà là của tổ tiên Dương gia làm nên nhằm cất giấu Ngô Côn Đao.

Giá của Ngọc Tháp rất cao, không ai muốn đi phá vỡ nó cả, càng không nghĩ là bên trong nó còn có một bảo bối nữa, nếu như vậy, thì Ngô Côn Đao này rất có thể sẽ được cất giấu mà không bị con người phát hiện.

Sự cất giấu này không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Còn mấy cuốn sách cổ đó, đều viết lại những sự việc có thật, tiếc là vì không có vật thật, cộng thêm là chữ viết tay nên làm cho người ta không tin tưởng, một món đồ chân chính lại trở thành một món đồ bịa đặt.

Người thay đổi tất cả chính là Lý Dương, nói chính xác hơn là năng lực đặc biệt của Lý Dương.

Nếu không có năng lực đặc biệt của hắn để cho ra được những kết quả này thì e rằng Ngô Côn Đao bây giờ vẫn còn tồn tại trong Ngọc Tháp, không biết đến bao giờ mới có thể nhìn thấy ánh sáng.

Hà Lão không hiểu về chạm ngọc, nhưng cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều tác phẩm nổi tiếng.

Cầm đao khắc lên, Hà Lão lại lấy đại một miếng ngọc, miếng ngọc được đặt trong hộp, là đồ dùng thử của Lý Dương lưu lại lần trước, nó là một miếng ngọc bình thường thôi, không đáng bao nhiêu tiền cả.

Hà Lão rạch nhẹ một đường lên trên bề mặt, miếng ngọc lập tức xuất hiện một vạch sáng, rất nhẹ, rất mỏng.

- Đao tốt, không hổ là Ngô Côn Đao được thay bởi đao cắt ngọc Côn Ngô, chỉ tiếc là cuốn sách quý về cách khắc của đao đó không còn nữa!

Đến đây, ông lại lắc đầu, đối chiếu với những điều tra của Chu Gia không khó, hôm nay trước khi ông lên máy bay, phía bên Triệu Khuê đã có tiến triển mới.

Một người hiện tại trong nhà Chu Gia, chú của Chu Diệp đã nói rồi, cha của hắn đúng là có giữ lại một cuốn sách quý thần kỳ, cuốn sách này chỉ giao cho người khắc ngọc thiên tài. Chú của Chu Diệp không có được tài năng thiên bẩm đó, kết quả là cuốn sách đó được truyền lại cho Chu Diệp làm ông ta vô cùng ghen tị.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.