Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 969: Chứng minh




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Lưu Cương cũng vào đến, trìu mến kêu lên một tiếng, làm cho Hà Ái Linh mừng rỡ, Lý Quân Sơn đang ở trên lầu chơi đùa cùng Tiểu Thuận Thuận, cũng chạy xuống nhà, Lý Dương trở về khiến không khí gia đình thật vui vẻ.

Tiểu Thuận Thuận rất vui, Lý Dương mang cho nó rất nhiều đồ chơi.

Tất cả mọi người vào phòng khách, cũng may phòng khách đủ lớn, nhiều người như vậy nhưng không chật chội, ngược lại thấy náo nhiệt vô cùng.

- Hai người nói thầm gì đấy?

Một người có khuôn mặt chữ điền đi đến bên Lý Thành và lão Lục hỏi một câu.

Người có khuôn mặt chữ điền đó là người Trịnh Châu, xuất thân không thể so với Lý Thành và lão Lục nhưng cũng hơn nhiều người.

- Không có gì, tôi vừa hỏi lão Tam về vấn đề kia.

Lão Lục nhún vai, anh ta đã phần nào tin lời Lý Thành, anh ta đã nhìn thấy Ngọc tỷ truyền quốc qua TV, tuy rằng không nhìn rõ mặt Lý Dương lúc đó nhưng cũng có nét hao hao.

Người này vừa nói lập tức lão Đại cũng tiến đến bên Lý Thành hỏi:

- Lão Tam, anh cho chúng tôi biết sự thật đi, em trai anh có đúng là người kia không?

Lão đại ở Trịnh Châu, mây hôm trước tuyên truyền anh ta cũng thấy được, hiện tại Lý Dương là người nổi tiếng cả nước, chuyên gia cấp quốc tế, họ không thể tin được, một người tài giỏi như vậy lại là em của bạn họ.

Lý Thành quay đầu nhìn anh ta, trên mặt có chút bất đắc dĩ, còn chưa kịp nói gì thì có hai người tiến vào.

Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng đang vào.

Hai người họ phấn chấn đi cùng Lý Dương về nhà, tới nhà rồi họ mới xấu hổ khi phát hiện ra mình đến nhà Lý Dương chơi mà không mang quà gì.

Lý Dương về nhà mang theo rất nhiều quà, bọn họ lại không có, vì vậy lại vội vàng đi ra thị trấn mua chút quà, mặc kệ là thích hợp hay không còn hơn là đến tay không.

Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều là người quen, Lý Quân Sơn biết họ cùng mở công ty với Lý Dương, hai người cũng rất niềm nở, thân thiện khiến trong nhà càng thêm náo nhiệt.

Mấy người bạn học của Lý Thành nhỏ to bàn tán.

Lần này bọn họ bàn tán trong phòng khách, giọng tuy nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người xung quang nghe thấy, Lý Dương nghe thấy họ nhiều lần nhắc đến tên mình.

Hiển nhiên, tiêu điểm bàn tán của họ là Lý Dương.

Nhẹ nhàng nhìn xuống dưới, Lý Dương đứng dậy đi lên lầu, Vương Giai Giai cùng Hà Ái Linh cũng lên lầu, chỉ còn Lưu Cương.

Phòng tân hôn được trang hoàng đẹp, tầng hai được mở rộng, ở đây còn có một gian phòng riêng cho Lý Dương.

Gian phòng này cũng giống phòng trước kia Lý Dương ở, bất kể anh về hay không cũng được dọn dẹp sạch sẽ, đó là cách mẹ anh thể hiện sự nhớ nhung anh.

Nhìn chăm chú vào mỗi đồ vật trong phòng, trong lòng Lý Dương rất xúc động.

Một lát sau, Lý Dương gọi điện cho Lý Thành, để Lý Thành lên anh sẽ hỏi cẩn thận.

Kết quả không khác so với anh dự đoán, lần này đến phiên Lý Thành tổ chức cuộc tụ họp này, mời các bạn đến Lật Thành chơi, thời điểm nói chuyện phiếm đã không tự chủ được mà nói ra chuyện về Ngọc tỷ truyền quốc.

Những người bạn cùng học có quan hệ với Lý Thành đã mười mấy năm, Lý Thành đã buột miệng nói cho mọi người biết người giữ Ngọc tỷ truyền quốc là Lý Dương, là em trai mình.

Còn lại Lý Dương phần lớn đã biết, những gì anh nghe được cũng không có gì khác cả.

Tất cả mọi người đều không tin lời nói của Lý Thành, đặc biệt có mấy người từng đến Lật Thành chơi, họ từng gặp qua Lý Dương, càng không tin lời Lý Thành.

Chính là trước kia Lý Dương thật sự rất bình thường, rất khó để người ta nghĩ rằng Lý Dương ở đây và Lý Dương ở cuộc triễn lãm quốc tế vừa rồi là một người, huống chi Ngọc tỷ truyền quốc là quốc bảo hàng đầu, họ căn bản không thể tin đó là người nhà Lý Thành được.

Sau khi giải thích, Lý Thành hỏi:

- Dương Dương, có phải anh đã làm sai điều gì?

Lý Thành tỏ vẻ căng thẳng, hỏi tiếp:

- Em cũng biết đó là những người bạn tốt của anh, cho nên anh mới không giấu diếm, nếu em không thích từ nay về sau anh sẽ không đả động đến chuyện này nữa, không nói với người khác về mối quan hệ của anh em mình nữa

- Anh, anh nói sao đây?

Lý Thành còn chưa nói xong, Lý Dương lớn tiếng cắt ngang lời Lý Thành, nhìn sự căng thẳng của Lý Thành, trong lòng Lý Dương đột nhiên có cảm giác đau đớn.

Lý Dương thở dài nói:

- Anh, quan hệ anh em chúng ta sao không thể nói ra bên ngoài? Anh không làm gì sai cả, em chỉ lo lắng anh bình thường không chú ý, nói toạc quá mức như vậy cũng không tốt cho anh và cha mẹ.

Nghe Lý Dương nói xong, Lý Thành thở nhẹ nói:

- Anh biết, ở nhà anh không bao giờ nói chuyện của em ra bên ngoài, sợ rước lấy phiền phức, có điều họ không phải những người như vậy, đều là bạn tốt của anh, cho nên anh mới buột miệng nói ra với họ vậy thôi.

Nói toạc ra quá mức là không tốt, điểm ấy Lý Thành cũng biết, song có điều ai cũng có sự kiêu ngạo, đều muốn cho bạn bè biết niềm tự hào của mình.

Nói đơn giản cũng chỉ vì sĩ diện, đây cũng là lẽ thường tình của con người.

Sự hư vinh bất kể ai cũng có, Lý Dương cũng không ngoại lệ, chỉ cẩn không phải nhìn thấy ai cũng đi khoe khoang là được, Lý Thành hiển nhiên không phải người như vậy, điều này làm cho Lý Dương yên tâm nhiều.

Lý Dương nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Anh, có phải bọn họ không tin đúng không?

Lý Thành gật đầu:

- Ừ, có chút không tin.

Nói đến chuyện này quả thật Lý Thành có chút buồn bực, Lý Dương là niềm tự hào lớn nhất của nhà anh, vì có mối quan hệ tốt với nhau anh mới chia sẻ chuyện này vậy mà không ai tin anh, làm như anh là một kẻ thích tâng bốc, khoe khoang.

Vừa mới thôi cả 7 người đều không tin.

- Không việc gì, em sẽ cùng anh chứng minh.

Lý Dương nhếch mép thành lười liềm, bạn học của anh trai không tin, vậy chứng minh cho họ xem thật là dễ.

Lý Thành sửng sốt, sau đó lại vô cùng vui mừng.

Lý Dương nói sẽ chứng minh thì chắc chắn không thành vấn đề, anh hi vọng có thể khiến các bạn học nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ, khiến cho các bạn anh biết mình có một người em trai lợi hại thế nào.

Lý Dương và Lý Thành cùng nhau xuống lầu, hai người nói gì với nhau trên lầu không ai biết, chỉ có điều lúc xuống lầu đều rất tươi cười vui sướng.

Lưu Cương đi ra ngoài, trên xe còn có Triệu Khuê và hai vệ sĩ, theo Lý Dương từ Nam Kinh để mang về mao từ, mao từ đổi cho vòng kế trước nhất bộ phân, còn thừa không ít, lần này đều mang trở lại.

Ngoại trừ chuyện này, còn có một việc về bảo bối quan trọng, lần này Lý Dương ở Nam Kinh còn gặt hái được cương huyễn ngọc bài.

Bảo bối này Lý Dương mang về sở dĩ muốn để mọi người trong nhà chiêm ngưỡng, để cho mọi người được mở mang tầm mắt, đáng tiếc không mang được Ngọc tỷ truyền quốc, bằng không anh cũng mang về để cho gia đình anh thưởng thức.

Nhưng anh có mang vé vào cửa của buổi triển lãm Ngọc tỷ truyền quốc, anh đang tính sẽ đưa cho người nhà để đi xem.

Lý Thành về chỗ ngồi, phấn chấn kêu lên:

- Lão đại, lão Nhị, và các cậu hãy mở to mắt mà nhìn.

- Mở to mắt nhìn cái gì?

Lão đại chẳng hiểu gì, Lý Thành cười cười và không giải thích gì thêm.

Anh tuyệt đối tin tưởng Lý Dương, lúc này anh phải chú ý xem mọi người há mồm trợn mắt thế nào, trong lòng anh rất hả hê.

Lưu Cương trở về, trên tay anh có một cái hộp, cùng vào với Lưu Cương còn có Triệu Vĩnh.

Trên tay Triệu Vĩnh cầm một bình rượu bình thường và một bàn chải, hai người tiến vào thu hút sự chú ý của mọi người, rất nhiều người nhìn họ một cách kỳ lạ.

Hai người đều không nói chuyện, đi thẳng đến trước mặt Lý Dương, đem đồ vật đặt lên bàn, Triệu Vĩnh tìm cái chén nhỏ đổ rượu vào đó.

- Giai Giai, họ làm gì đây?

Hà Ái Linh cầm tay Vương Giai Giai, kỳ lạ hỏi một câu, chuyện ngọc bài Tử Cương Huyễn họ cũng không biết, toàn bộ trong phòng khách chỉ có Lý Dương và vài người hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vương Giai Giai mỉm cười nói:

- Mẹ, đừng nóng vội, từ từ xem rồi mẹ khác biết, chắc chắn mẹ sẽ rất kinh ngạc.

Ngọc bài Tử Cương Huyễn thần kỳ quả thật có thể làm cho người ta giật mình, lần đầu tiên cô gặp, có cảm giác khiếp sợ trong một thời gian dài.

Hà Ái Linh cười, ánh mắt trìu mến nhẹ nói:

- Được, mẹ sẽ không vội, xem chuyện gì có thể làm mẹ kinh ngạc nào.

- Lão Tam, em cậu làm gì vậy, khó hiểu quá.

Lão Lục không kiên nhẫn được lại hỏi một câu, lúc này Lý Dương mở hộp ra, ngọc bài lộ ra, sự tinh xảo của ngọc bài lập tức thu hút mọi người.

Trước tiên không nói đến cảnh tượng thần kỳ, bản thân khối ngọc bài Tử Cương này có vẻ siêu phàm, nếu không cũng không có giá 50 triệu.

Lục Tử Cương làm ngọc, chọn nguyên liệu đặc biệt hà khắc, bản thân khối ngọc bài là Điền Bạch Ngọc hảo hạng, hơn nữa lại có kỹ thuật, chỉnh ngọn đèn chiếu xuống ngọc bài khiến khối ngọc bài vô cùng đẹp và toát lên vẻ cao quý.

- Tôi cũng không biết, nhìn xem sẽ hiểu.

Lý Thành nhìn xuống dưới, thực ra anh cũng không biết Lý Dương làm cái gì, Lý Dương chỉ nói chính mình sẽ chứng minh, cũng không nói phương pháp thế nào.

- Hoan nghênh các anh đến chơi nhà, em vừa trở về, cũng không kịp chuẩn bị gì, vừa dịp mang từ Nam Kinh đến một bảo bối, mời mọi người chiêm ngưỡng.

Lý Dương lên tiếng, giọng nói không to nhưng cũng khiến mọi người nghe rõ.

Lý Dương nói đơn giản, nói xong trực tiếp cầm bàn chải chấm chén rượu, mọi người đều đang chú ý.

Trong mắt mọi người vẫn mang vẻ nghi ngờ, chỉ có Vương Giai Giai và Lưu Cương vẫn thản nhiên cười.

- Lão Tam…

Lão đại vừa mới nhỏ giọng hỏi một câu, lập tức cả người liền ngây ra, ánh mắt trừng lên tựa như chuông đồng, không chỉ có anh ta mà mọi người cũng vậy, kể cả Lý Thành.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.