Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 854: Giá shock




Hắn vừa đứng lên, các chuyên gia còn lại cũng vội vàng đứng dậy, tất cả đều nhìn Lý Dương.

Động tác của bọn họ ngược lại khiến Lý Dương sửng sốt, ngừng lại mấy phút, lúc này mới bước nhanh tới.

- Tống lão, ông đừng nóng, tranh này tuyệt đối không sao!

Khi thấy vẻ mặt bọn họ, Lý Dương đã hiểu cả, đi tới trước mặt Tống Học Dân, không nhịn được lại nói một câu.

Nói xong , Lý Dương liền bỏ lớp vỏ bọc màu đen phía ngòai bức họa ra, Tống Học Dân vừa định nói thêm, nhìn thấy cuộn giấy vẽ, cả người lập tức cũng đờ ra đó .

Ngoài cuộn giấy vẽ bình thường, khi cuốn lại chỉ nhìn thấy mặt sau của giấy vẽ, không có hình ảnh hiển hiện.

Bức họa này của Lý Dương, khi cuốn vào, lại có thể thấy rõ ràng màu sắc trên giấy vẽ, sau bức tranh có màu sắc, điều này hoàn toàn đi ngược lại hiểu biết thông thường của bọn họ.

Lý Dương cẩn thận đặt bức tranh ở trên bàn, đây là một tranh vẽ hai mặt, đáng để hắn làm như vậy, hai mặt bức tranh, bất kỳ một mặt nào bị hư hại cũng là tổn thất cực lớn.

Vương Giai Giai, Lưu Cương đã pha trà xong, thấy Lý Dương lấy bức họa này ra, khóe miệng hai người cũng dâng lên một nụ cười.

Hoàng lão chau mày, nghẹ giọng hỏi:

- Lý Dương, có chuyện gì xảy ra à?

Những chuyên gia khác cũng đều ngẩng đầu nhìn Lý Dương, đặc biệt là Bạch Minh và Mao lão, hai người bọn họ đã thấy bức họa này một lần, bức vẽ trong ấn tượng và bức trước mắt hoàn toàn khác biệt.

Lý Dương cười khẽ lắc đầu, nói:

- Hoàng lão, ông đừng nóng, lập tức ông sẽ hiểu!

Vừa nói, Lý Dương nhẹ nhàng mở tranh ra, hình ảnh lộ ra, theo tay Lý Dương, “cung đình sĩ nữ đồ” của Cừu Anh từ từ xuất hiện trước mắt mọi người, bức họa phía sau, lại bị che phía dưới.

- Cừu Anh, quả là Cừu Anh!

Tống Học Dân nhẹ giọng kêu lên, ánh mắt của ông lại lớn lại hơn bình thường, lúc này ông đã không để ý phía sau còn có nét vẽ, trong mắt chỉ có hình ảnh xinh đẹp trước mặt này.

Hoàng lão há miệng, muốn xem phía sau của bức vẽ, nhưng lại nhịn được, cẩn thận nhìn mặt trước bức vẽ.

Chỉ cần là tranh vẽ của Cừu Anh không bị hư hại là được, phía sau có chút sự cố có thể tiến hành phục chế, quan trọng nhất còn là mặt trước của bức vẽ.

- Không hổ là Cừu Anh, tranh thị nữ mà vẽ như truyện thần tiên vậy!

Liễu lão nhẹ giọng cảm thán, đeo găng tay, không ngừng vuốt ve giấy vẽ, lời của ông khiến cho các tiền bối chung quanh cũng phải gật đầu thật mạnh. Thiên Môn Tứ Kiệt có thể nói là những họa sỹ kỳ tài của Trung Quốc, các họa sĩ cùng thời, người có thể có được tài nghệ cực cao giống như bốn người bọn họ cũng không nhiều lắm.

Càng không cần phải nói, mấy người bọn họ còn cũng để lại không ít giai thoại kỳ lạ, tên của bọn họ không chỉ một lần xuất hiện trên ti vi, trở thành nhân vật mọi nhà đều biết.

- Đường Bá Hổ cũng làm thơ khen ngợi, nhưng tranh vẽ của Cừu Anh không xuất hiện nhiều!

Chu lão nói thêm một câu, Tống Học Dân ra sức gật đầu, ánh mắt vẫn còn đang đặt trên bức tranh, ông rất tán đồng lời của Chu lão, Đường Bá Hổ vẽ tranh cho người khác cũng có đề khoản, nhưng viết một bài thơ thì rất ít.

Bức tranh này là của Cừu Anh vẽ, Đường Bá Hổ hạ bút, tuyệt đối là tác phẩm hiếm có, giá trị cao hơn so với tranh bình thường không ít.

Nếu như tranh vẽ bình thường của Cừu Anh đáng giá hai ba ngàn vạn, bức tranh này sẽ có gía cao gấp bội.

Khi mọi người thưởng thức bức tranh, không nhịn nhìn Lý Dương đầy hâm mộ, bất kể người có tiền hay là không có tiền cũng như nhau, tranh vẽ như vậy, dù là có tiền cũng không mua được.

- Tuyệt, quá tuyệt!

Tống Học Dân lớn tiếng ca ngợi, liên tục khen mấy câu, Hoàng lão ngẩng đầu lên, nhìn Lý Dương, lại cúi đầu nhìn bức tranh phía dưới.

Do dự một chút, Hoàng lão rốt cục vẫn phải hỏi:

- Lý Dương, vừa rồi mặt sau tranh này sao vậy?

Hoàng lão vừa hỏi câu này, Tống Học Dân và những chuyên gia khác tất cả đều ngẩng đầu lên, bọn họ còn chưa hiểu phía sau bức tranh có vấn đề gì, không biết có phải Lý Dương không cẩn thận để thứ gì quệt vào hay không, nhưng thoạt nhìn cũng không giống.

- Tôi lật tranh lại nhé! Hoàng lão nhìn sẽ hiểu!

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay ra. cẩn thận cầm bức tranh lên, Lưu Cương vội vàng chạy tới, hai người cầm hai đầu bức tranh, đồng thời lật ngược lại, phía sau bức tranh, cũng chính là chỗ vừa rồi có màu sắc lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

- Đây… đây là …

Tranh vẽ còn chưa được đạt ngay ngắn, ánh mắt các vị chuyên gia cũng tròn cả lên, ngơ ngác nhìn mặt sau bức tranh vừa bị lật lại này, sau bức tranh này cũng là một bức tranh, hơn nữa cũng là một bức tranh thần kỳ.

- Phượng hoàng, bách điểu, đây là… ?

Tống Học Dân ngồi xổm người xuống, ánh mắt mơ màng, thanh âm của ông ta còn có chút rung động , đủ để nhận ra lúc này ông ta đang bị kích động.

Hoàng lão, Chu lão, Liễu lão mấy người bọn họ cũng đều ngồi xuống, cẩn thận nhìn từng góc trên bức tranh, mỗi một loại màu sắc.

Tất cả các chuyên gia, lúc này đều chen ở bên cạnh bàn, thưởng thức từ mọi góc độ bức tranh phía sau, càng xem bọn họ càng kích động.

Những chuyên gia này cũng đều là người có kiến thức, nào sợ có người không quá hiểu về tranh vẽ, lúc này cũng đều cảm giác được cái gì đó, phía sau bức tranh này, tuyệt đối không thua kém mặt trước vừa thấy, tranh của Cừu Anh ở mặt trước.

- Đường Bá Hổ, đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ, đây là bức tranh “ Bách điểu triều phượng đồ” của Đường Bá Hổ.

Tống Học Dân cẩn thận đánh giá mỗi con điểu nhỏ, cuối cùng nói với giọng run run, toàn bộ sự chú ý của Hoàng lão đã tập trung vào bức tranh.

Lý Dương im lặng đứng đó, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.

Phản ứng của bọn họ đều đúng như Lý Dương dự đoán trước, đừng nói là bọn họ, ngay cả bản thân mình khi mới thấy bức tranh này cũng bị kinh ngạc không khác gì họ, ai có thể ngờ được, sau bức tranh của Cừu Anh, còn ẩn chứa một bức tranh tuyệt vời khác.

- Bức tranh này, là Đường Bá Hổ và Cừu Anh cùng nhau vẽ, đồng thời vẽ trên một cuộn giấy vẽ!

Hoàng lão nhẹ giọng nói, cho dù hắn không nói mọi người cũng có thể hiểu, chữ viết trên bức tranh của Cừu Anh đã nói rất rõ ràng, hai người cùng vẽ trên một cuộn giấy, đồng thời nhấc bút vẽ, đồng thời hạ bút, vẽ liền một mạch, tạo thành bức tranh hai mặt hiếm thấy này.

Hoàng lão nói xong, vừa nhìn về phía Lý Dương.

Sự chú ý của những chuyên gia khác cũng dần dần đều tập trung vào Lý Dương.

- Lý lão đệ, tôi nhớ khi cậu mới có được bức tranh này, vốn không có tranh của Đường Bá Hổ phía sau mà?

Bạch Minh nhỏ giọng hỏi, hắn hỏi câu này đúng là rất gần với suy nghĩ của mọi người, đây chính là tranh vẽ hai mặt cực kỳ hiếm thấy, còn là hai vị danh nhân cùng chung tay vẽ, San-ben-tai-lang quả là bị sét đánh, lại lấy ra bức tranh như vậy để đánh cuộc với Lý Dương?

Càng không cần phải nói, phía sau bức tranh này chính là tranh của Đường Bá Hổ, San-ben-tai-lang thích nhất đích chính là tranh của Đường Bá Hổ, hắn đã từng nói, đời này có thể có được một bức tranh của Đường Bá Hổ, chết cũng cam lòng, hắn sao có thể ngờ tranh thần kỳ của Đường Bá Hổ, lại bị hắn coi là tranh của Cừu Anh mà đi đánh cuộc cùng Lý Dương?

Hơn nữa, Bạch Minh cũng nói, khi được đem ra cá cược, bức tranh này chỉ có một mặt của Cừu Anh, đến tay Lý Dương, lại có thêm một mặt, càng làm cho mọi người nghi ngờ .

- Tôi tình cờ phát hiện sau khi mang về, phía sau tranh này có dán đè một tầng giấy dính, vì vậy tôi liền mở lớp giấy dính ấy ra, mới phát hiện phía sau cũng có hình, đây chính là phát hiện bất ngờ!

Lý Dương xoa tay, hắn không muốn giải thích nhiều, chỉ nói tình cờ phát hiện, vật này cũng không cần giải thích quá nhiều.

- Thì ra là như vậy, cậu này, vận may của cậu, tôi thật không cách nào diễn tả được!

Tống Học Dân gật đầu trước tiên, ngay sau đó cười khổ nhìn Lý Dương, trong lòng những chuyên gia khác cũng không tránh được nổi lên sự ghen tỵ, một bức họa biến thành hai bức, bản thân bức tranh còn là cá cược may rủi mà có được, một đồng tiền cũng không mất, chuyện tốt như vậy, bọn họ đương nhiên mong gặp phải một lần.

- Phát hiện này không phải là cái gì xấu, nếu như vậy, gặp được nhiều lần cũng tốt!

Hoàng lão cười ha hả nói, các chuyên gia chung quanh cũng đều nở nụ cười, chuyện bất ngờ phát hiện được một bức họa không chỉ có một mặt, lại là người nổi tiếng vẽ, chuyện như vậy, thật là ai cũng muốn gặp được.

Bạch Minh cười lắc đầu, lại lớn giọng nói:

- San-ben-tai-lang, mang đá tự đập vào mình, tôi thật muốn thấy thấy vẻ mặt hắn khi biết bức tranh này của Đường Bá Hổ!

Các vị chuyên gia cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó cùng nhau phá lên cười, vẻ mặt của San-ben-tai-lang, không cần đi nhìn cũng có thể đoán được, đoán chừng hắn sẽ hối hận đến mức muốn nhảy lầu.

- Lý tiên sinh, bức tranh này tuyệt đối là quốc bảo, tôi có một không thỉnh cầu, cậu thấy thế nào?

Tống Học Dân đi tới, nhìn Lý Dương, trong ánh mắt còn mang theo khát vọng cháy bỏng, chân mày Chu lão, Liễu lão bọn họ hơi nhíu lại, không ai nói gì.

Hoàng lão há miệng, cuối cùng lắc đầu.

Cái bộ dáng này của Tống Học Dân, còn nói ra lời như vậy, mục đích của hắn là cái gì ai ai cũng rõ ràng.

Không đợi Lý Dương nói, Tống Học Dân lại nói tiếp:

- Tôi biết làm người khác khó chịu một chút, nhưng tôi thật sự rất thích bức tranh này, một ức năm ngàn vạn, tôi đưa cậu một ức năm ngàn vạn nhân dân tệ, cậu thấy thế nào?

Một ức năm ngàn vạn, cái giá này không tính là thấp, tranh có giá trên một ức là cao nhưng đây là tác phẩm của Đường Bá Hổ và Cừu Anh cùng vẽ, là hai người đồng thời vẽ lên hai mặt, như vậy thì cái giá tiền này cũng không coi là cao.

Hơn nữa vừa rồi Tống Học Dân cũng nói, đây mới thực là quốc bảo, còn là quốc bảo quý hiếm, so với thần khí kém một chút, nếu tính cả độ khó khi hai người đồng thời vẽ tranh thì bức tranh này đã có thể xưng là thần khí.

Bảo bối như vậy, ai cũng muốn lưu truyền trong quốc gia của mình, Đài Loan cũng thuộc về Trung Quốc, nhưng trước mắt dù sao cũng là người lãnh đạo riêng, trong lòng Chu lão và Mao lão không khỏi có chút suy nghĩ.

Hoàng lão là người Hương Cảng, lần này căn bản không tiện phát biểu ý kiến.

- Tống lão, thật ngại quá, ông cũng biết, tôi không thiếu tiền!

Lý Dương khẽ thở dài, nhiều chuyên gia như vậy, nhưng người có đủ tiền mua bức họa này cũng chỉ có Tống Học Dân và Hoàng lão hai người họ, giờ Lý Dương liền chú ý quan sát hai người bọn họ, trong mắt Hoàng lão chỉ có ý thưởng thức, trong mắt Tống Học Dân lại có thêm ý muốn đoạt lấy.

Quả nhiên, ông ta đã nói ra cái yêu cầu này.

- Không thiếu tiền, tôi biết!

Tống Học Dân hơi sửng sốt, vội vàng nói tiếp:

- Một ức năm ngàn vạn, tôi lại đưa cậu thêm ba mươi bức tranh nổi tiếng, những bức tranh này, tôi bảo đảm giá trị mỗi một bức đều không thấp hơn trăm vạn!

Ba mươi bức tranh nổi tiếng không dưới trăm vạn, mấy chuyên gia cũng tính toán một chút. Mỗi một bức thấp nhất trăm vạn, thì tổng cộng cũng hơn ba ngàn vạn, Tống Học Dân không thể mua tất cả các bức tranh với giá một trăm vạn, ba mươi bức tranh này, cũng có thể vượt qua năm ngàn vạn.

Hơn nữa một ức năm ngàn vạn tiền mặt, vậy thì bức tranh này, tương đương với Tống Học Dân đã ra giá hai ức!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.