Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 847: Bức tranh cổ thần bí




Tranh ở trên bàn toàn bộ đều đã mở ra.

Bức tranh này không được xem là to, nhưng bảo tồn rất hoàn chỉnh, không giống bức “Trúc Diệp Đồ” vừa rồi của Trịnh Bản Kiều. Bởi vì đã được sửa qua nên ảnh hưởng cực lớn tới giá trị.

Mấy người đều từ từ đi tới bàn, trên mặt Shan-ben-tai-lang lộ một tia kiêu ngạo.

Bức tranh này, đích thực khiến y có cái vốn đáng kiêu ngạo.

Chính là Lý Dương sau khi nhìn thấy bức hoạ này, ánh mắt cũng loé sáng một cách mãnh liệt.

-Cừu Anh, đây đúng là tranh của Cừu Anh.

Mao Lão đeo kính. Trên dưới không ngừng lật đi lật lại, y có sở trường nhất về gốm sứ. Nhưng bình thường cũng thích một số tranh chữ, đối với sự thẩm định tranh chữ cũng có chút trình độ.

Cừu Anh, tự Thực Phủ, hiệu Thập Châu, hoạ sĩ nổi tiếng thời Minh, cùng một thời với Đường Dần, Trầm Châu, Văn Chứng Minh. Sau này được hậu thế gọi là Minh Tứ gia, hoặc Thiên Môn Tứ Kiệt.

Cừu Anh sở trường về vẽ thị nữ. Bức hoạ trước mắt này chính là tác phẩm tâm đắc nhất của ông, ý cảnh của toàn bức hoạ tao nhã, phong cách tinh tế, nhìn một cái đã biết là một tác phẩm tuyệt đỉnh.

Trên bức hoạ còn có viết không ít chữ đề bút. Sau khi nhìn thấy chữ khắc trên đó, mấy người đều chấn động mất một lúc.

- Đề bút của Đường Bá Hổ.

Bạch Minh trong miệng cười thì thầm nói, ánh mắt của y lúc này chỉ có bức hoạ mà thôi.

Không dừng lại ở y, Liễu Tuấn, Lý Xán cũng không kém là bao, tranh của Cừu Anh rất khó được thấy, ngay cả trong bảo tàng cũng là được bảo tồn như báu vật quý, có thể ở đây mà nhìn thấy cũng là không ngờ tới rồi, hơn nữa đây còn là một bức hoạ có đề bút của Đường Bạch Hổ nữa chứ.

Ngoài bọn họ ra, Thanh Mộc Vị Ương và mấy người bọn y cũng không đi đâu, mấy vị chuyên gia Nhật hôm nay toàn bộ đều là cúi đầu, tập trung tinh thần nhìn bức hoạ chấn động thế giới này, ai cũng không nói câu nào.

Đứng đơn giản từ góc độ thưởng thức nghệ thuật đồ cổ mà nói. Những chuyên gia này có thể nói đều là như nhau.

Đối với việc thưởng thức cái đẹp, chạy theo cái đẹp, ham muốn cái đẹp đều không có gì khác biệt.

Lý Dương nhìn kĩ, hắn không hề sử dụng năng lực đặc biệt nào, năng lực đặc biệt chỉ có thể có hạn mà thôi. Trải nghiệm không ra ý cảnh trong bức hoạ nên chỉ muốn chân chính mà nhìn hiểu nó, còn phải dùng mắt, dùng tâm mà nhìn.

Đây là một bức hoạ đồ thị nữ trong cung, trong tranh có một người phụ nữ cao quý mang mũ phượng, đứng ở chính giữa vườn hoa, xung quanh có mười mấy cung nữ hầu hạ, những cung nữ này đều là hướng nhìn người phụ nữ cao quý kia.

Bất luận là người phụ nữ cao quý kia hay những cung nữ bình thường này, trong tranh vô cùng sống động, hoàn toàn biểu hiện hết ra ngoài.

Thậm chí trong mắt cung nữ có ẩn giấu sự ngưỡng mộ, bức hoạ còn thể hiện rõ ra sự khinh thường của người phụ nữ cao quý kia.

- Phong Mộc Quân, bảo vật này mới tới tay tôi không lâu, hôm nay các vị đại ca vừa đúng lúc được xem, bức hoạ “Cung đình thị nữ đồ” của Cừu Anh này thế nào?

Shan-ben-tai-lang ngẩng cao đầu nói, lúc nói không nhịn được mang chút đắc ý.

Y đích thực rất đắc ý, sưu tầm tranh chữ đã gần 20 năm nay, đây là bức đẹp nhất trong tất cả bộ sưu tập của y, không đến nửa năm đến được tay y,nó cũng giống như vận mệnh của y vậy. Nếu không phải trước đó thua to mất 6 bức hoạ, y cũng đã quyết không mang bức hoạ này ra rồi.

- Không tồi, rất tuyệt, đích thực là bút tích của Cừu Anh, cái khó nhất chính là lại có cả đề bút của Đường Dần (Đường Bạch Hổ). Bức hoạ này, giá trị rất nhiều tiền.

Thanh Mộc Vị Ương không ngừng gật đầu. Mắt không hề rời khỏi bức hoạ.

- Lý tiên sinh, anh thấy thế nào?

Taro Yamamoto lại hỏi Lý Dương một câu.

-Được, thực sự rất đẹp.

Lý Dương khẽ gật đầu. Bức hoạ này có thể nói là hắn đã nhìn qua, là một bức tranh đẹp nhất trong những bức vẽ thị nữ.

Lúc nói trong đầu Lý Dương chầm chầm hiện lên hình ảnh ba chiều của bức hoạ, toàn bức hoạ bây giờ đều hiện ra trong hình ảnh ba chiều.

Nhìn bức hoạ trong hình ảnh ba chiều, mắt của Lý Dương đột nhiên có chút khó coi, môi khẽ nhếch, tốc độ thở chầm chậm, sắc mặt có chút hồng.

- Trách nhiệm trước hết là của Lý tiên sinh.

Đang nhìn bức hoạ, một chuỗi âm thanh làm thức tỉnh Lý Dương. Lý Dương vội vã lắc lắc đầu cho tỉnh, quay đầu nhìn Shan-ben-tai-lang.

Người lúc nãy gọi hắn cũng chính là Shan-ben-tai-lang.

- Lý tiên sinh, bức hoạ này giá 6 triệu đô la Mỹ. Đặt cược với 6 bức tranh cậu vừa thắng và 3 triệu đô la Mỹ của cậu, cậu thấy thế nào?

Shan-ben-tai-lang khẽ nói, bọn Vương Giai Giai, Lưu Cương đều nhìn Lý Dương, đây đã là lần thứ 2 Shan-ben-tai-lang hỏi Lý Dương rồi, lúc vừa nãy hỏi, Lý Dương căn bản không có chút phản ứng gì.

- 6 triệu, không thành vấn đề.

Khẽ thở ra một tiếng, Lý Dương lập tức gật đầu, 6 triệu đô la Mỹ, là hơn 300 triệu nhân dân tệ, thật quá đáng giá, đây có thể không phải là bức hoạ đơn giản của Cừu Anh, nếu có thể giải mã những bí mật của nó, đánh giá là sẽ làm chấn động giới thư hoạ.

Bức hoạ này, đã thu hút sâu sắc Lý Dương. Cho dù là vì nó mà dùng toàn bộ tiền để đánh cược,hắn cũng đồng ý.

- Vậy thì tốt, chúng ta tiếp tục.

Shan-ben-tai-lang dùng động tác mời Lý Dương, đồng thời cuộn bức hoạ lại, lại đặt nó bên cạnh lần nữa. Lý Dương gật đầu, lại lần nữa ngồi lại vị trí của mình. Nhưng mắt của hắn thì không rời khỏi bức hoạ.

Nhìn thấy Lý Dương đã hoàn toàn bị bức hoạ thu hút mất, thậm chí đến cả tinh thần đều bị chấn động, trên mặt Shan-ben-tai-lang lại hiện lên nụ cười.

Như vậy là tốt nhất, đối với y càng có lợi, nói không chừng rất nhanh có thể thắng lại những bức hoạ vừa rồi, còn có thể thu hút được Lý Dương, khiến hắn không thể dừng lại được mà tiếp tục đặt cược với y. Cuối cùng ý nguyện của y có thể thành hiện thực.

Trên mặt của Lâm Bá Văn hiện lên chút lo âu, Lý Dương bây giờ ở tình trạng này thực không được tốt cho lắm.

Chu Văn và Lý Bồi ở một bên cũng như vậy, bọn Lý Xán vừa nãy đều bị bức hoạ của Cừu Anh mê hoặc mất rồi, điều này có thể khiến tâm trạng bị quay lại với bức hoạ lúc nãy, không suy nghĩ được nhiều.

- Nhị ca, có cần thức tỉnh Đại ca không?

Lý Bồi nói nhỏ một câu, Lý Dương bị bức hoạ mê hoặc rồi, tâm trạng rơi vào gió. Thêm vào canh bạc của hắn một người mới, một người nếu không cẩn thận sẽ bị Shan-ben-tai-lang đuổi ra ngoài ngay.

Shan-ben-tai-lang là một lão hồ ly, chỉ cần cho y cơ hội, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Điều này Chu Văn và Lý Bồi đều vô cùng rất hiểu.

- Đợi chút xem, bây giờ chưa thể thức tỉnh Đại ca được

Chu Văn cười khổ lắc đầu, bây giờ chỉ sợ đầu óc của Lý Dương vẫn còn bị bức hoạ của Shan-ben-tai-lang lấy đi mất. Đánh thức hắn cũng không phải là có kết quả tốt đẹp gì.

Nếu cứ như vậy chi bằng đợi một chút nữa, đợi đầu óc Lý Dương tỉnh táo, lúc đó đánh thức hắn sẽ tốt hơn một chút.

Lý Bồi gật đầu, trong mắt còn có chút lo lắng, mã thẻ đã lại lần nữa được bày lại trên bàn đặt cược, Hà Quan cũng đứng tốt ở vị trí của mình, đang trộn bài.

Năng lực đặc biệt của Lý Dương vẫn chưa hết, dưới hình ảnh ba chiều của bức hoạ, Lý Dương kiểm tra kĩ lại, hắn đã bị bức hoạ mê hoặc rồi, nhưng không phải vì vậy mà mất đi lí trí, muốn đem bức hoạ này thắng về tay của mình. Còn muốn thắng một lần nữa trên bàn đánh bạc mới được.

Dưới hình ảnh ba chiều về bức hoạ, Lý Dương phát hiện trên người Shan-ben-tai-lang có thêm 2 quân bài, xem ra lần này Shan-ben-tai-lang đã có ý rõ ràng rồi, lúc nãy khi đem tranh ra y đã cố ý giấu vào.

Lý Dương đang nghĩ, Hà Quan đã trộn xong bài, chia bài cho Lý Dương và Shan-ben-tai-lang.

Lúc chia bài, trong lòng Lý Dương hơi động, trong đầu tính toán rất nhanh, khoé miệng lại nhếch lên. Cuối cùng ở giữa còn chia xuống một quân bài.

Shan-ben-tai-lang nghĩ ngợi rõ ràng, phải đợi y suy nghĩ tốt đã,nhưng ngay cả khi y đã suy nghĩ thông suốt, Lý Dương cũng vẫn nắm chắc phần thắng y trong tay.

Chia bài xong, bắt đầu đánh bài.

Lý Dương giống như vừa nãy, căn bản không hề nhìn vào bài ở dưới, chỉ nhìn Shan-ben-tai-lang ở đối diện, trên mặt hắn vẫn y nguyên là nụ cười tự tin đó, hơn nữa lần này lại hiện ra càng tự tin hơn.

Trên mặt quân bài của Shan-ben-tai-lang lớn hơn nhiều, nhìn xuống bài ở dưới, y trực tiếp lấy ra mã thẻ 100 nghìn, khẽ nói :

- Ván thứ nhất, tôi cược trước 100 nghìn.

Sau khi y lấy thẻ ra, cũng nhìn vào Lý Dương. Ý cười nơi khoé miệng Lý Dương lại nhếch lên không ít. Không biết là tại sao, nhìn thấy Lý Dương cười như vậy, trong lòng Shan-ben-tai-lang dâng lên một cơn tức giận lạ lùng khó tả.

Điều này y và Tam Tỉnh Kết Y cũng khá giống nhau. Tam Tỉnh Kết Y cũng ghét nhất là nụ cười này của Lý Dương, lúc nãy Lý Dương chính là có điệu cười này. Đến bài bên dưới không xem đến, cũng thắng được y.

-Shan-ben tiên sinh, tôi sẽ không theo ván này, nhưng tôi tin vào may mắn, lúc nãy có người nói, tôi rất may mắn, tôi tin rằng sự may mắn còn có thể cho tôi thắng.

Lý Dương mở miệng, từ từ nói, nói tới đây, hắn nhẹ nhàng dùng hai tay cười lớn đẩy một đống về phía trước, nói tiếp :

- Nếu đã như vậy, vậy tôi xin chơi Lăng Hà vậy .(một kiểu đánh bài của Trung Quốc, gần giống như chơi sâm ở Việt Nam)

Lăng Hà, ván đầu tiên, đến bài còn chưa đánh xong, Lý Dương đã muốn chơi Lăng Hà sao?

Điên rồi, thực sự điên rồi, mọi người xung quanh đều đứng ngẩn người ở đó.

Lý Xán cảm thấy màn này trông rất quen, y dường như đã nhìn thấy ở trên bộ phim nào đó thì phải, nhưng đây cũng không phải là phim, mà là quan hệ giữa những con bạc của 6 triệu đô la Mỹ.

Một món 6 triệu đô, tương đương gần 40 triệu nhân dân tệ, thực sự rất điên rồ.

Nhưng sự lựa chọn của Lý Dương lại khiến người ta nói không ra, Lý Dương không hiểu về bài, cũng không thể đánh bài, thậm chí hôm nay lần đầu tiên với người khác chơi ván Lăng Hà, nếu thật sự cứ đánh như vậy, vậy khả năng hắn bị thua là rất lớn, còn không biết đánh bạc hoàn toàn là may mắn, ít nhất vận khí của hắn cũng không tồi.

Một ván định thắng thua, nhìn thì rất là điên rồ, nhưng đối với Lý Dương lại vô cùng có lợi, y không yêu cầu sự trợ giúp của kỹ thuật, Shan-ben-tai-lang đã liều rồi.

Đương nhiên, đây đều là dự đoán trong lòng mọi người, trên thực tế, Lý Dương lần này là muốn trực tiếp thắng Shan-ben-tai-lang.

Ván bài này, Lý Dương là có phần nắm chắc tuyệt đối. Ngay cả là Shan-ben-tai-lang có trang bị kỹ đi nữa, lấy hai quân bài ở trên người tráo xuống cũng không thắng nổi, quân bài của Lý Dương nhiều hơn y rất nhiều.

Cũng có thể nói, chỉ cần Shan-ben-tai-lang dám đồng ý, vậy y nhất định sẽ thua, lúc chia bài, chia như thế sớm đã bị Lý Dương tính toán hết cả rồi.

Người ở xung quanh đều không nói gì, lặng im nhìn Shan-ben-tai-lang, nụ cười trên mặt Shan-ben-tai-lang đã biến mất, y thế nào cũng không nghĩ tới việc Lý Dương sẽ chơi ra kiểu này, điều này làm y do dự.

Cùng với Lý Dương chơi Lăng Hà, tiếp theo hoàn toàn là sự may mắn, vận khí của Lý Dương nhất định rất tốt, trong lòng Shan-ben-tai-lang thật sự không yên, thiếu may mắn thì không biết liệu có thể thắng Lý Dương được không.

Nếu có thể không đồng ý, khí thế của y đã thua mất vài phần rồi, tiếp theo không biết Lý Dương sẽ có xúc động mà cùng y đánh bài Lăng Hà nữa hay không?

Lặng lẽ sờ sờ hai quân bài mà y giấu trong người, lòng của Shan-ben-tai-lang lại yên ổn lại không ít.

Y vẫn còn có chiêu cuối, hơn 30 năm luyện kỹ thuật đánh bài chính là điều khiến y tự tin nhất, tráo bài, y có thể biến bài thành thần thành quỷ mà không bị phát giác, y còn nhiều hơn Lý Dương những 2 quân bài, bằng không xuất thêm 2 quân bài, vậy thì phần thắng trong tay y lớn hơn nhiều so với Lý Dương rồi.

-Tôi theo.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Shan-ben-tai-lang trực tiếp đẩy tất cả thẻ trong tay mình ra.

Trong mắt Lý Dương loé lên một tia sáng, năng lực đặc biệt lại lần nữa được mở ra, dưới hình ảnh ba chiều của bức hoạ, bức hoạ bảo vật đó của Cừu Anh hiện ra mỹ lệ, huyền ảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.