Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 731: Triển lãm sưu tầm nhỏ (11)




- Ông chủ Hồ, trên đó viết cái gì, mau mau cho mọi người biết đi.

- Ông chủ Hồ là người biết nhiều về chữ cổ nhất, phiên dịch đi.

Lúc này vài người đều hướng về một ông cụ tóc bạc trắng, chính ông là người vừa rồi lên tiếng về sự xuất hiện của Lỗ Ban tự truyện.

Người này tên là Hồ Nhất Minh, còn gọi là ông chủ Hồ, mọi người cũng đều quen biết ông.

Thực ra từ nhỏ đến giờ ông chủ Hồ chưa bao giờ làm ông chủ, ông chỉ phụ trách bảo tàng Nam Kinh, sau này về hưu lại làm cố vấn trưởng của bảo tàng Nam Kinh, là một lão tiền bối đức cao vọng trọng.

Tổ tiên ông chủ Hồ đều kinh doanh đồ cổ, ông chủ Hồ là lớp con em điển hình, ông nội và phụ thân của ông đều ở Bắc Kinh cũng từng là ông chủ. Tuổi còn trẻ ông chủ Hồ thích khoe khoang về chuyện này nên người ta gọi đùa ông là ông chủ, giờ vẫn quen gọi như vậy.

- Đừng nóng vội, để tôi nhìn đã.

Ông chủ Hồ cẩn thận đeo kính đọc chữ hiện trên mâm, ông không vội vàng nhưng mọi người lại đang rất háo hức.

- Ông chủ Hồ, ông không được như thế, đọc được đến đâu ông phiên dịch đến đấy đi.

- Nhanh lên lão Hồ, đừng im lặng thế chứ.

Khách tham dự hôm này đều là những bậc tiền bối chuyên gia cực cao danh vọng, tên tuổi mấy người lên tiếng đều không nhỏ so với ông chủ Hồ. Người cuối cùng lên tiếng là Nghiễm Châu từng là Phó cục trưởng cục khảo cổ, hiện là cố vấn hiệp hội thu thập bảo tồn.

Nay lão tiền bối đó lên tiếng không khác gì người thường, thậm chí giống một đứa trẻ lúc cáu giận.

- Nếu ông không dịch thì để tôi nhờ người dịch.

Bên cạnh lại có một người nóng nảy lên tiếng, vị tiền bối này đến từ Thiên Tân, cũng là thế gia xuất thân, trong nhà đã từng sưu tầm nhiều đồ vật. Thời điểm loạn lạc tuy có tổn thất nhưng vẫn giữ lại được nhiều bảo bối, nếu đem bán ra cũng đủ tiền cho con cháu mấy đời sống.

Nhiều như vậy nhưng đáng tiếc những bảo bối như của Lý Dương lại không có.

- Được rồi, được rồi, tôi sẽ dịch cho mọi người.

Ông chủ Hồ vội vàng khoát tay áo, ông đứng ở vị trí tốt nhất có thể quan sát được chữ ở mâm rối gỗ.

Đứng đối diện ông là Hoàng lão HongKong, học vấn của Hoàng lão cũng rất uyên bác, tiếc là ông không nghiên cứu về chữ cổ nên cũng không hiểu gì, lúc này chỉ mỉm cười nhìn ông chủ Hồ.

Ông chủ Hồ chậm rãi phiên dịch, đều là chữ cổ nên mọi người không biết, nhưng nghe nói lại thì ai cũng hiểu, ai cũng gật gật đầu, càng thêm khâm phục tông sư Lỗ Ban hơn.

- Hai ngàn năm trước chúng ta có Lỗ Ban, hai ngàn năm nay tài nghệ thợ mộc của chúng ta ngoài việc nhập vào một số kỹ thuật nước ngoài thì hầu như giậm chân tại chỗ, trước mắt còn bị đánh bại bởi công nghệ hiện đại, thật thấy hổ thẹn.

Nghe ông chủ Hồ dịch xong lập tức có một lão tiền bối lên tiếng ca thán, hai ngàn năm qua, công nghệ mộc trong nước quả thật không có gì phát triển.

Thực ra vấn đề này cùng liên quan đến tình hình trong nước, thợ thủ công ngày xưa có địa vị rất thấp, sĩ nông công thương, công được xếp hạng trước thương nhưng nếu không có quyền và tiền thì địa vị so với thương nhân thì thật thấp kém.

Hơn nữa người ngày xưa không không mở rộng nghề mới tạo thành loại hiện tượng này.

- Lỗ Ban đúng là thần tượng.

Lại có người đột nhiên lên tiếng một câu khiến mọi người quay đầu nhìn, chính là Lữ Sách, ông ta đang ngồi rung đùi tay vuốt râu xem chừng khá đắc ý.

Tính tình Lữ Sách rất quái lạ, nhưng câu nói vừa rồi của ông khiến mọi người rất tán thành.

Rối gỗ bất động, Lưu Cương cũng không có ý định biểu diễn lại lần nữa.

Mọi người sau khi xem xong đều đã trở lại chỗ ngồi của mình, rối gỗ không động, mấy người Hà Hoan nhìn mãi rồi cũng rời khỏi. Hứng thú lớn nhất của họ là sự biến hóa của rối gỗ, chỉ nhìn chữ cổ đối với họ không có chút thú vị nào cả.

Triển lãm rối gỗ cũng không mất nhiều thời gian, chỉ có hai mươi phút.

Lúc Lưu Cương đẩy xe bước vào phòng thời gian đã quá nửa chiều, nếu như bình thường thì chắc chắn các lão tiền bối đã cảm thấy mệt, nhưng hôm nay tinh thần họ khá phấn chấn, bộ sưu tầm của Lý Dương khiến họ quên hết mệt mỏi.

Lần này trên xe đẩy, phủ trong lớp vải đỏ chỉ có một tầng đồ vật, tạm thời chưa hình dung ra đó là gì.

Đến chính giữa, Lưu Cương quay đầu nhìn Lương lão, chậm rãi bỏ tấm khăn đỏ ra.

Sau tấm vải đỏ là một gương đồng, vân gương đồng đặc biệt rõ ràng, toàn bộ gương mang một phong cách cao quý.

- Gương bồ đào Thụy Thú!

Lương lão kêu lên một tiếng, còn nhẹ nhàng nhìn xuống phía dưới, trên mặt thể hiện sự đau khổ.

Tấm gương này, ông đã chậm một bước, lúc đó ông không biết Lý Dương, hiện tại nghĩ lại thấy hành vi lúc đó thật nực cười, với thực lực của Lý Dương thì cần gì ông nữa.

Cho tới hôm nay nhìn thấy đồ vật này, bất giác Lương lão thầm đặt địa vị Lý Dương ngang tầm với mình.

Ông sưu tầm đồ vật rất nhiều nhưng chất lượng so với Lý Dương thì không bằng, tất cả bảo bối quý giá Lý Dương đều có, còn chưa nói đến giá trị, những bảo bối đó của Lý Dương được gọi là vật báu vô giá, không thể dùng tiền để đánh giá.

Lương lão có không ít ý tưởng, giống như Lý Dương vậy, cũng trải qua thời gian học nghề rồi tự mình đi lên, giờ đã có địa vị ngang nhau.

- Gương bồ đào Thụy Thú, lớn như vậy, cực phẩm nhà Đường.

Lý Thành thở dài nói, chuyện gương này anh đã nghe Lương lão nói qua, gương tốt như vậy quả thật khiến người ta thấy luyến tiếc.

- Chỉ có thể nói, ta không có duyên với nó.

Lương lão lại cười đau khổ, nói lời này ông lại nghĩ tới câu nói trước kia của Lữ Sách.

Thần khí, chỉ có người có đức mới có được, mặt gương đồng này không phải thần khí nhưng cũng đứng đầu trọng khí, nó không có duyên với ông mà lại đến được với Lý Dương có phải đó chính là ý trời hay không, Lý Dương thật sự có đức người sao?

Chờ mọi người quan sát một hồi Lưu Cương mới chậm rãi nói:

- Gương bồ đào Thụy Thú nhà Đường này, mấy hôm trước Lý Dương mới có được, mới quý vị thưởng thức.

Lời nói Lưu Cương vừa dứt có một vài chuyên gia tiến lên phía trước, cẩn thận nhìn mặt trước của gương, Hoàng viện trưởng quay đầu lại nhìn Lý Dương rồi nhẹ nhàng đi xuống dưới.

Gương thời nhà Đường này ông đã có nghe qua, trong tất cả các gương mà bảo tàng Bắc Kinh sưu tầm cũng không có vật như vậy, có thể nói nó rất đặc biệt.

Sau khi tất cả chuyên gia xem, Lý Thành lại chạy đến nhìn kỹ, anh cũng chưa hiểu lắm về đồ vật này, chỉ thấy mọi người náo nhiệt quan sát anh cũng tới mà thôi.

Quay trở lại Lý Thành biết được gương nhà Đường có giá trị ít nhất là ba nghìn vạn, anh chậc đầu lưỡi nghĩ Lý Dương quả rất chịu chơi, bảo bối Lý Dương có được đều hơn một nghìn vạn, nếu không được tận mắt chứng kiến có lẽ anh sẽ không bao giờ tin.

Mười phút sau Lưu Cương đẩy xe ra khỏi phòng.

Triển lãm diễn ra rất nhanh, mọi người đã gặp qua loại gương đồng này nên rất nhanh chóng đã trở về chỗ ngồi của mình.

Lương lão là người luyến tiếc nhất, chỉ chậm một bước, lúc ấy nhanh một chút có lẽ ông đã có đồ vật này chứ không cần nhìn ở cuộc triển lãm ngày hôm nay.

Lưu Cương trở lại phòng, hôm nay cần triển lãm mười tám vật phẩm, cũng là đồ vật cuối cùng.

Lần triển lãm nhỏ này Lão gia tử chỉ cho trưng bày mười tám vật phẩm, Lý Dương vẫn còn một số bảo bối như món Ngọc Dương chi, hay bút cổ…

Ngoài ra, Lý Dương còn nhiều loại Phỉ Thúy, Lão gia tử không lấy đến.

Lần triển lãm này chỉ cần mọi người thấy được thực lực của Lý Dương là được, về phần ngọc khí không cần tiến hành triển lãm.

Xe đẩy được đặt ở giữa, Khổng Huyên đột nhiên cảm giác tim mình đập nhanh hơn nhìn chằm chằm vào xe đẩy.

Lưu Cương quay đầu nhìn cô và chậm rãi gỡ tấm vải đỏ.

Nhìn thấy bảo bối, ánh mắt Khổng Huyên đột nhiên sắc lạnh.

bát dạ quang, nhà bọn họ tổ truyền rượu ngon bát dạ quang, rốt cục bị lấy ra nữa .

- Đây là một đôi bát dạ quang nhà Đường, tên là rượu ngon bát dạ quang, mấy ngày trước Lý Dương ngẫu nhiên có được, hôm nay mới các bậc tiền bối thưởng thức và cho nhận xét.

Lưu Cương nhẹ giọng nói, ra hiệu lập tức đèn trong phòng bị tắt.

Cả căn phòng chìm vào bóng tối.

- Chị

Hà Hoan kéo Hà San San, cô sợ bóng tối nên khi phòng tắt đèn cô có chút không thích ứng được.

- Kia là cái gì?

Hà Hoan nhìn xe đẩy liên tục chớp mắt.

Cả gian phòng vẫn chìm trong bóng tối, nhưng chỗ xe đẩy ở chính giữa một đôi bát dạ quang lại rất rõ ràng, ở vị trí này của cô có thể quan sát rất rõ.

Đang định nói điều gì đó Hà San San cũng ngậm miệng lại, nhìn không chớp mắt tưởng như không tin vào những gì mình đang thấy.

- Rượu ngon bát dạ quang?

Viện trưởng Hoàng nhẹ nhàng nói một câu, cũng ngây người nhìn bát dạ quang, đã mấy trăm năm Khổng gia tìm kiếm thứ này, giờ trong tay Lý Dương ông cũng đã nghe qua. Nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp bát dạ quang, nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu vậy ông cũng rất xúc động.

Thần khí, lại là nhất kiện thần khí.

Bộ sưu tầm của Lý Dương có thần khí hơn nhiều những gì mà bảo tàng Bắc Kinh đang có, điều này khiến cho ông có chút ganh tị.

- Thật là đẹp.

Bạch Minh đột nhiên kêu lên, rất nhiều người cũng có ý nghĩ này, bát dạ quang này trong bóng tối thật là đẹp.

- Hừ, chiếm của người khác, không biết xấu hổ còn trưng bày ra.

Khổng Huyên thầm nói, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ, nhìn thấy bát dạ quang, lòng cô cảm thấy đau đớn và mang chút hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.