Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 571: Đàm phán cổ phần




Ba ngày sau, Trác lão rời khỏi trang viên.

Trác lão tuổi đã cao, thường ngày ông thích ở những chỗ đông đúc náo nhiệt, nhất là ở xưởng. Đối với một người đã mù, thường xuyên qua lại chỗ ồn ào náo nhiệt mới cho họ cảm giác còn tồn tại trên cõi đời này, đặc biệt là với một người cô độc.

Ở đó, ông có thể phát huy được giá trị của mình. Cho dù chỉ là ngồi chơi, thỉnh thoảng chỉ bảo một chút cho những người trẻ tuổi đến học hỏi kinh nghiệm cũng có thể khiến họ cảm thấy rất vừa lòng.

Hiện giờ Lý Dương đã thấu hiểu cảm giác đó.

Thời gian ngắn ngủi, những gì Lý Dương học được trong 3 ngày qua là vô cùng ít ỏi. Nhưng dù vậy anh vẫn cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều. Nhờ Trác lão, anh đã hiểu hơn về đổ thạch.

Nói thẳng ra, hiểu biết của anh về đổ thạch là do tự mày mò, những kiến thức cơ bản đều là đọc trong sách, và chỗ dựa lớn nhất của anh chính là năng lực đặc biệt.

Có thể nói, kinh nghiệm đổ thạch của Lý Dương được đúc kết hoàn nhờ vào năng lực đặc biệt đó. Điều này khác xa so với kinh nghiệm đổ thạch được hệ thống một cách thực sự. Thời gian 3 ngày qua được ở cùng Trác lão đã mở ra cho anh một chân trời hoàn toàn mới về đổ thạch.

Kinh nghiệm, chính là vốn liếng lớn nhất mà bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.

Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Lý Dương học hỏi về đổ thạch một cách hệ thống đến vậy. Dù cho tất cả đều là các kiến thức về đổ khoáng, nhưng đổ khoáng có liên quan rất lớn đến đổ thạch. Trước đổ thạch sau đổ khoáng, đây là nguyên tắc mà bất kỳ chuyên gia đổ thạch nào cũng phải thừa nhận.

Chỉ có cao thủ đổ thạch đích thực mới có thể trở thành một chuyên gia đổ khoáng.

Có người chỉ bảo quả nhiên hiệu quả hơn rất nhiều so với tự học. Khi Trác lão ra về, Lý Dương còn cảm thấy rất ngưỡng mộ Thiệu Ngọc Cường.

Quả là không thể phủ nhận khả năng thiên phú của Thiệu Ngọc Cường, tuy nhiên, nếu không có vua Phỉ Thúy thì bọn Bá Lạc cũng không thể có được thành tích lớn như vậy. Thày giỏi thì trò hay, mới ở cũng Trác lão 3 ngày mà Lý Dương đã cảm nhận được rất sâu sắc tầm quan trọng của một vị danh sư.

3 ngày trước anh còn không hiểu biết một chút gì về đổ khoáng, còn hiện giờ, tuy chưa thể trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng những kiến thức cơ bản thì anh đã nắm rất rõ.

Thực ra Lý Dương không cần dùng đến những kiến thức này, chỉ cần vận dụng năng lực đặc biệt là kết quả đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng những kiến thức này sẽ giúp ích rất nhiều cho anh, khi đó có thể dựa vào những kiến thức này để lý giải về đổ khoáng một cách hợp lý hơn.

- Lý ca, Sang Dala đến rồi.

Lý Dương đang ngồi trong thư phòng. Chỗ anh ở là phòng khách tốt nhất trong gia tộc của Sang Dala, không chỉ đầy đủ phòng khách phòng ngủ, mà còn có cả một thư phòng rất rộng.

Điều kiện này khiến Lý Dương cảm thấy rất vừa ý. Trong thư phòng có đầy đủ tài liệu nói về Phỉ Thúy. Những tài liệu này là Sang Dala đặc biệt dịch cho anh, rất nhiều trong số đó không thể tìm được trong nước.

- Được, tôi ra ngay.

Cuốn mà Lý Dương đang xem là một sổ tay đã ngả vàng, Trác lão đặc biệt tặng nó cho anh. Đây là những kinh nghiệm tâm đắc mà Trác lão đích thân ghi lại trước khi ông bị mù. Lần này kinh nghiệm của một lão làng nhất định sẽ giúp ích rất nhiều.

Trong phòng khách, Sang Dala đang ngồi. Anh hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc Lý Dương ở cùng Trác lão, bởi vậy, trong mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên anh đến thăm Lý Dương.

- Lý tiên sinh.

Thấy Lý Dương ra, Sang Dala vội đứng dậy, người chủ nhà như anh lúc này có vẻ giống như một vị khách.

Sang Dala cũng không hề biết rằng, từ sau khi Lý Dương cược thắng Trác lão, thái độ của anh với Lý Dương đã đổi khác,tôn trọng hơn rất nhiều.

- Sang Dala tiên sinh, ông khách sáo quá.

Lý Dương vội bước tới mời Sang Dala ngồi xuống cạnh mình.

Anh khẽ thở dài. Nhìn thái độ của Sang Dala cho anh biết hai người họ không thể trở thành bạn thân như Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt được.

Sang Dala đối với anh thiên về giá cả, nói trắng ra là Sang Dala chỉ muốn lợi dụng khả năng của anh để kiếm thật nhiều tiền cho gia tộc, chứ không như bọn Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, họ thực sự coi anh là bạn.

- Lý tiên sinh, mọi việc tôi đã chuẩn bị xong, khi nào anh có thể đi xem mỏ khoáng?

Sang Dala đi thẳng vào vấn đề, Lý Dương lẳng lặng gật đầu. Chí ít bản tính của Sang Dala vẫn không thay đổi: không úp mở. Anh thích người có tính cách như vậy.

- Ngày kia nhé, hôm nay và ngày mai tôi phải tiếp hai người bạn, xong việc tôi sẽ đi.

- Được, ngày kia tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.

Sang Dala do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

Thời gian rất gấp, chỉ còn một tuần nữ là đến đại hội giao dịch nguyên thạch Yangon rồi. Lý Dương đã nói anh phải tham dự đại hội lần này, điều đó có nghĩa là anh chỉ có tối đa 4 ngày để đến mỏ khoáng.

Thời gian 4 ngày về cơ bản không đủ để đi mỏ khoáng, vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh mỗi lần đến mỏ khoáng ít nhất cũng phải nửa tháng.

Nhưng bây giờ Sang Dala cũng không còn cách nào khác, thời gian không đủ, trước khi đại hội giao dịch nguyên thạch diễn ra hãy để Lý Dương làm quen một chút với mỏ khoáng.

Còn về việc Lý Dương muốn tiếp bạn, Sang Dala không hỏi thêm. Anh là người thông minh, người mà Lý Dương phải đích thân tiếp đón nhất định rất quan trọng, và đó là chuyện riêng của Lý Dương.

- Lý tiên sinh, đây là một bản dự thảo thỏa thuận mà chú tôi chuẩn bị sẵn, ông hãy giữ xem.

Sang Dala lấy ra một tư liệu bọc da vàng. Tư liệu đó không dày, vừa nãy quả thật Lý Dương không hề để ý đến việc Sang Dala còn mang theo thứ này.

- Thỏa thuận?

Lý Dương nhận lấy bản tư liệu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

- Đúng, chúng tôi có ký thỏa thuận với tất các các chuyên gia đổ khoáng, nhưng những chuyên gia đổ khoáng khác nhau lại cần những bản hợp đồng khác nhau. Ông hãy xem trước, chỗ nào chưa vừa ý chúng tôi có thể sửa lại.

Sang Dala mỉm cười gật đầu, chuyện này hoàn toàn là sự thật, chuyên gia đổ khoáng là những cao thủ đổ thạch, bản thân họ là những người kiếm cơm nhờ kỹ thuật, họ sẽ không làm việc không công cho bất kỳ ai. Mỗi lần đổ khoáng bất kể có thành công hay không, thù lao của họ cũng không vì thế mà ít đi.

Nếu thực sự có thể tìm được mỏ khoáng, chuyên gia đổ khoáng sẽ kiếm thêm được không ít tiền, con số cụ thể bao nhiều thì còn tùy thuộc giá trị mỏ khoáng tìm được.

- 10% cổ phần?

Lý Dương nhìn đi nhìn lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Tư liệu này rất đơn giản, nội dung bên trong đề cập đến việc thuê Lý Dương làm chuyên gia đổ khoáng, chỉ cần Lý Dương tìm được mạch khoáng thì bất kể số lượng bao nhiều, anh cũng sẽ được nhận 10% giá trị.

Lý Dương cúi đầu, tay vân vê bản tư liệu, tỏ vẻ do dự.

Sang Dala nãy giờ vẫn chú ý đến Lý Dương. Thấy thái độ của Lý Dương như vậy, Sang Dala lập tức nói thêm:

- Đúng, nhưng chú tôi có nói, nếu ông có thể tìm được hai mỏ khoáng tầm trung trở lên, số cổ phần này sẽ tăng thêm 5 %.

15% cổ phần, lần này tướng quân Sang Dun đã thực sự tỏ thành ý với Lý Dương.

15% nghe có vẻ không nhiều, nhưng con số thực tế vô cùng lớn.

Lần này nếu Lý Dương thực sự có thể tìm được mỏ khoáng, quyền sở hữu mỏ khoáng cũng không thuộc về riêng gia tộc Sang Dala và tướng quân Sang Dun, mà ngay cả tướng quân Ka Long Sha luôn hợp tác chặt chẽ với họ cũng có phần. Hai nhà bọn họ sớm đã có giao ước.

Như vậy, nếu Lý Dương tìm được hai mạch khoáng, gia tộc Sang Dala nhiều nhất cũng chỉ có được hơn 40% cổ phần. Hơn 40 % sau khi trừ đi vốn đầu tư bắt buộc, vốn kinh doanh, nhiều nhất cũng chỉ còn lại 30 %, chi phí khai khoáng vốn không hề rẻ.

Và như vậy, Lý Dương không cần cầm một xu nào mà vẫn nhận được một tài sản tương đương với một nửa số của gia tộc Sang Dala, đó thực sự là một con số khổng lồ.

Tất nhiên, tiền đề cho những điều kiện này là Lý Dương phải tìm được mạch khoáng đích thực.

- Sang Dala tiên sinh, tôi không có ý đó, mà là tôi muốn cùng tham gia đầu tư.

Lý Dương lắc đầu, thái độ hết sức nghiêm túc.

15% cổ phần quả không ít, nhưng Lý Dương muốn nhiều hơn thế.

Anh có năng lực đặc biệt, nếu vận dụng hết mức có thể quan sát được phạm vi 50m. Địa chất ở Mianma anh đã từng nghiên cứu qua, hiểu được không ít về mỏ Phỉ Thúy, mạch khoáng nằm sâu dưới lòng đất 50 m không phải là không có.

Khi đó, chỉ cần Lý Dương vận dụng năng lực đặc biệt, khả năng tìm thấy mỏ khoáng sẽ rất lớn. Sau khi nắm chắc điều này, tất nhiên là Lý Dương sẽ muốn kiếm được nhiều tiền hơn thế.

Đầu tư nghe có vẻ là phải bỏ tiền làm vốn, nhưng sự thật không phải vậy. Sau khi đầu tư, dù Lý Dương chỉ có 1/3 số cổ phần thì lợi nhuận sau cùng cũng sẽ nhiều hơn con số 15% hiện tại rất nhiều. Lợi nhuận từ việc đầu tư mạch khoáng chí ít cũng phải tính theo đơn vị trăm triệu tệ, mạch khoáng càng lớn thì lợi nhuận mà Lý Dương thu được sẽ càng cao.

Huống hồ, một mạch khoáng muốn khai thác phải mất một năm, thậm chí là nhiều năm, trong khi giá Phỉ Thúy sau này sẽ tiếp tục tăng, nói không chừng lúc đó tiền kiếm được sẽ tăng lên không ít, điều này Lý Dương rất rõ.

- Lý tiên sinh, ý ông là ông muốn cùng đầu tư với chúng tôi?

Sang Dala tròn mắt, kinh ngạc, nhưng ngay sau đó anh lấy lại được bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười:

- Tôi hiểu, việc này tôi không thể quyết định được, tôi phải báo cáo lại với chú tôi. Nhưng ông an tâm, tôi tin rằng chú tôi tuyệt đối không từ chối lời đề nghị này của ông.

Sang Dala rất vui, tặng cổ phần cho Lý Dương là nhằm mục đích trói chân anh. Mối quan hệ giữa họ và Lý Dương chỉ là quan hệ cá nhân do Sang Dala vội vàng thiết lập lên, chứ không phải là quan hệ hữu hảo.

Những quan hệ kiểu đó không bao giờ bền vững, đặc biệt là trong tình hình khủng hoảng hiện nay. Do đó, họ mới nghĩ đến chuyện tặng cổ phần cho Lý Dương.

Nhưng nếu Lý Dương đã muốn đầu tư thì điều đó còn tốt hơn rất nhiều so với đống cổ phần này.

Quả thật, sự có mặt của Lý Dương sẽ khiến lợi ích của gia tộc Sang Dala hao hụt không ít, nhưng nếu đã có thể trói chặt được Lý Dương thì anh sẽ không thể liên kết được với bất kỳ gia tộc nào khác.

Sau khi so sánh thiệt hơn, đây mới là kết quả mà Sang Dala mong đợi, nhường một chút lợi ích có xá gì, chỉ cần có thể tiếp tục khai thác mỏ khoáng thì gia tộc anh có thể tiếp tục tồn tại. Đó mới là điều quan trọng nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.