Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 534: Con rể của thị trưởng




-

Trịnh Khải Đạt nhíu nhíu mày, bọn họ hiện tại vẫn còn đang trong cuộc đàm phán, Trịnh Khải Đạt hơi do dự một chút, nhưng vẫn không trực tiếp hỏi Lý Dương nguyên nhân vì sao lại làm như vậy.

Tư Mã Lâm thì lại không lo lắng nhiều như vậy, lặng lẽ bước đến sát bên tai Lý Dương, hỏi nhỏ:

-Lý Dương, buổi đấu giá lần lày có lẽ không có khả năng, nhưng cho dù không có khả năng thì đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì, không phải bình thường cậu cũng không muốn lên hình đó sao?

Tiết mục Hoa Dự Thu Tàng của đài truyền hình Hà Nam đã từng nhiều lần mời Lý Dương, nhưng lần nào mời cũng bị Lý Dương vội vàng từ chối.

-Tôi không muốn giống như thầy Mao bị mấy vị chuyên gia đem ra xem xét đánh giá, còn nếu như làm khách mời đặc biệt thì không có vấn đề gì.

Lý Dương nhỏ giọng trả lời, hắn không muốn lên TV nguyên nhân lớn nhất chính là không muốn trở thành người của công chúng, giống như Mao lão và Bạch Minh kia cả ngày phải chường mặt trên các chương trình TV chắc chắc là chẳng vui vẻ gì, chẳng qua là tham gia một tiết mục như thế này, đối với Lý Dương mà nói hoàn toàn là không có vấn đề gì.

-Lý đổng đã đồng ý rồi, Trịnh đổng định thế nào?

Đàm tổng cười khà lên một tiếng, ông ta là người khôn khéo, nhìn thấy được rằng Trịnh Khải Đạt là đang bảo vệ Lý Dương, lần lày chuyện phát sinh nhân vật quan trọng nhất chính là Lý Dương, chỉ cần Lý Dương chịu hợp tác thì tỉ lệ thành công vẫn là rất cao.

-Đàm tổng, có thề để cho chúng tôi nghỉ ngơi một lúc hay không?

Trịnh Khải Đạt cúi đầu suy nghĩ, vẫn còn chưa nắm chắc được phương pháp, có phần nói rằng hắn ta quả thật là gặp khó khăn khi nói chuyện trước mặt Đàm tổng.

-Đương nhiên là có thể rồi, Trịnh đổng, vậy thời gian hai mươi phút có đủ không?

Đàm tổng cười ha hả nheo mắt lại, con mắt khi cười nheo lại chỉ như một cái khe thôi.

-Vậy là đủ rồi, cám ơn Đàm tổng

Trịnh Khải Đạt vội vàng cám ơn, Đàm tổng và người của ông ra liền rời khỏi phòng họp, nhường lại phòng cho mấy người Lý Dương.

-Lý lão đệ, nếu nói lí do là vì công ty, cậu không nhất thiết phải làm thế này đâu.

Đám người Đàm tổng vừa đi, Trịnh Khải Đạt ngay lập tức liền nói một câu.

Ý của Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng không khác gì nhau, bọn họ nhất định sẽ không để Lý Dương vì công ty mà phải gặp chuyện gì oan ức, cho dù là Lý Dương tự nguyện muốn làm cũng không được.

Lý Dương bật cười khanh khách:

-Anh Trịnh, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không vì một buổi đấu giá mà buông vứt bỏ đi lòng kiên trì của mình, lần này bọn họ đặc biệt mời làm khách quý tôi thật sự cũng rất có hứng thú, tôi nhớ rõ rằng tiết mục này khách quý đều ngồi ở phía dưới, ở phía sau thì người xem cùng nhau suy đoán vật phẩm, cũng không phải là nhà chuyên môn xem xét cái gì.

Tiết mục này Lý Dương đã xem qua vài kỳ, không khí của tiết mục rất là vui vẻ, cũng đã từng tưởng tượng rằng bản thân mình trở thành khách quý rồi sau đó nên đoán thế nào, dù sao thì chỉ cần hắn làm khách quý, những đồ vật cũng không có khả năng đoán sai.

Điều khiến cho Lý Dương không nghĩ tới chính là, ý nghĩ này đã trở thành sự thật, việc này chính là do bản thân Lý Dương tự nguyện muốn làm, lại có thể mang lại lợi ích cho tông ty, hắn lại càng không thể có thể từ chối.

-Thật sự sao?

Tư Mã Lâm lại hỏi một câu, Lý Dương ra sức gật đầu, chậm rãi nói:

-Là thật, anh Tư Mã các anh đừng quên, Hoa Dự Thu Tàng đã hứa cho chúng ta một chỗ rất tốt so với bọn họ phải tốt hơn nhiều, lúc trước tôi cũng chưa đồng ý.

Lý Dương vừa nói như vậy, sắc mặt của Tư Mã Lâm,Trịnh Khải Đạt liền dễ nhìn hơn rất nhiều.

Nghĩ lại cũng đúng, Hoa Dự Thu Tàng lúc trước vì muốn lôi kéo Lý Dương nên đã hứa dành cho bọn họ một chỗ vô cùng tốt, không chỉ là mỗi tập đều để cho bọn họ quảng cáo thêm một chút, còn có thể hợp tác một số thương vụ mua bán trên TV, những ưu đãi đó tính sơ sơ cũng tốt hơn một buổi đấu giá rất nhiều.

Càng không cần phải nói Hoa Dự Thu Tànghay là bản thân nhóm bọn họ có sức ảnh hưởng nhiều hơn đến tiết mục, thấy thế nào thì Lý Dương cũng không phải chỉ vì cái lợi ích nho nhỏ đó mà để bản thân phải chịu oan ức.

-Ai, vẫn chính là lão đại lợi hại, thật ra tôi rất muốn lên TV, nhưng chỉ là do không có ai mời tôi thôi.

Lý Xán đột nhiên kêu lên một tiếng, cả hai người Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều phì cười, Liễu Tuấn còn cố ý chế nhạo Lý Xán một câu, không khí của mấy người trong nháy mắt đã trở nên hoàn toàn hòa thuận.

-Nếu Lý lão đệ đã tự nguyện muốn làm, vậy thì chúng ta cũng nên ký vào phần hợp đồng này đi, dù sao lần này cũng là hoạt động bán đấu giá của Bắc Kinh.

Trịnh Khải Đạt vui vẻ nói, công ty của bọn họ cũng mới thành lập chưa được bao lâu liền đã thành công ở nơi đất khách này, cũng chính là buổi đấu giá của Bắc Kinh, quả thật là việc này cũng đáng để cho người ta kiêu ngạo một chút, kiếm tiền thì chẳng phải là kiếm tiền nhưng thật ra sau đó, số tiền kiếm được cũng sẽ chia cho bọn họ 30%.

- Được, tôi đồng ý.

Tư Mã Lâm cười cười giơ tay lên đồng ý, hai vị ủy viên ban giám đốc làm quyết định, Lý Dương vốn là người đầu tiên đồng ý việc này, lúc này ý kiến của ba vị ủy viên ban giám đốc đều đã thống nhất, bọn Lý Xán cũng là người hiểu biết, buổi đấu giá của Bắc Kinh lần này bọn họ đã quyết định làm rồi.

Thời gian hai mươi phút đã trôi qua rất nhanh, phía ngoài phòng họp vang lên tiếng gõ cửa.

Lý Xán nhanh chóng chạy tới mở cửa, mấy người Đàm tổng vừa đi ra ngoài bây giờ đã quay trở lại, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cùng ngờ vựa nhìn Đàm tổng to béo kia, dù sao thì bọn họ vẫn có cảm giác là có điểm gì đó không đúng.

- Khụ

Sau khi Đàm tổng ngồi xuống thì ho nhẹ một tiếng, trên mặt lại lộ ra nét tươi cười.

Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm lại cảm thấy rằng có chút kỳ lạ, vào thời điểm đàm phán vừa rồi thì Đàm tổng đều vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng giữa sự tươi cười đó lại có xen lẫn cả thái độ kiêu kỳ, nơi này lại là địa bàn của bọn họ, bọn họ đàm phán lại chiếm ưu thế, có thái độ kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường.

Mà hiện bây giờ thì thái độ kiêu ngạo trên người hắn ta đã hoàn toàn biến mất, Trịnh Khải Đạt còn cảm thấy bây giờ hắn cười rất giống như là đang nịnh nọt bọn họ, giống như là đang muốn lấy lòng bọn họ vậy.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, Trịnh Khải Đạt nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vội vàng ổn định lại suy nghĩ của mình.

Mục tiêu lớn đã được định ra, các chi tiết nhỏ liền đơn giản hơn rất nhiều, chờ những chi tiết nhỏ này được quyết định xong là sau đó bọn họ có thể chính thức ký hợp đồng được rồi, sau đó Trịnh Khải Đạt còn muốn cử người theo Trịnh Châu đến để chuẩn bị cho buổi đấu giá.

-Lý đổng, lời đề nghị của tôi lúc nãy chì là nói đùa thôi, bất kể là anh có chấp nhận lời mời của chúng tôi hay không, trở thành khách quý của tiết mục hay không cũng không ảnh hưởng gì đến sự hợp tác của chúng ta cả.

Không đợi Trịnh Khải Đạt chủ động đưa ra những vấn đề này, Đàm tổng đột nhiên nói một câu, nét cười lấy lòng trên mặt càng rõ ràng hơn, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm thoáng nhìn nhau, cuồi cùng cả hai người đều nhìn Lý Dương.

Trên mặt Lý Dương cũng thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng, vừa rồi cũng chính là Đàm tổng này dùng việc mình phải tham dự tiết mục để làm điều kiện, hiện giờ lại that đổi đến một trăm tám mươi độ, thật sự là làm cho người ta chẳng hiểu ra làm sao nữa.

-Còn có, vừa rồi tôi phân chia kế hoạch cũng chưa được kỹ càng, cần phải điềi chỉnh và thay đổi cho phù hợp, vừa rồi chùng tôi cũng đã trao đổi một chút, hiện giờ chính thức đưa ra phương thức hợp tác là 50%, Trịnh đổng, anh xem xem thế nào?

Đàm tổng lại nói, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều sững sờ chết đứng tại chỗ, không chỉ hai người bọn họ, cả Lý Xán và Liễu Tuấn còn có Ngô Hiểu Lỵ trên mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, biểu tình của Lưu Cương vẫn không thay đổi, hắn vẫn giữ bộ dạng giống như ban đầu.

Chỉ có Vương Giai Giai là không có gì bất ngờ, nét mặt tươi cười lại càng rạng rỡ hơn.

-Đàm tổng, không phải là ông đang nói đùa đấy chứ?

Mấy phút đồng hồ sau, Trịnh Khải Đạt mới nhỏ giọng hỏi một câu, việc này chính là đàm phán chính thức, nếu nói như vậy quả thật là không thích hợp, nhưng quả thật là lúc này Trịnh Khải Đạt cũng không biết nói gì nữa.

Thái độ của của đối phương quả thật là khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Trịnh Khải Đạt từ đầu đến cuối cũng không biết là đối phương có mục đích gì, trước khi chưa hiểu rõ rang được mọi chuyện, Trịnh Khải Đạt cơ bản là không dám đồng ý lung tung.

-Không có, làm sao có thể là nói đùa được? Nếu như anh không tin chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, còn có mấy vấn đề nhỏ thì đều theo quyết định của các anh mà làm.

Đàm tổng dùng sức lắc đầu, người đàn ông đứng bên cạnh ông ta – đó là một người trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi lấy ra một phần văn kiện đưa cho Trịnh Khải Đạt, trên mặt còn có một chút hơi bất đắc dĩ.

Trịnh Khải Đạt tiếp nhận hợp đồng, nghi ngời liếc mắt nhìn Đàm tổng một cái, sau đó mới chậm rãi xem xét hợp đồng.

Hợp đồng mới được soạn ra, phần trên viết chính xác năm phần của kế hoạch, hơn nữa còn đặc biệt ghi rất rõ rang: thời gian của buổi đấu giá, địa điểm cùng cách thức kết hợp đều lấy mục tiêu chính là việc bán đấu giá thu lại lợi nhuận cho công ty, vần đề là ở những chi tiết nhỏ.

Cũng không nên xem những việc này là chi tiết nhỏ, trong quá trình hợp tác ở đây có một chút việc làm cho người ta không hài lòng, chỉ là một chi tiết nhỏ nhưng có thể quyết định sự sống chết của mình, tới lúc đó còn phải ăn nói khép nép đi tìm người ta mà trao đổi lại.

Trịnh Khải Đạt sau khi xem xong thì đưa hợp đồng cho Tư Mã Lâm , xem qua hợp đồng xong Tư Mã Lâm cũng có cùng bộ dạng nghi ngờ như vậy, Ngô Hiểu Lỵ, Lý Xán, Liễu Tuấn cũng nhất định phải cầm lấy hợp đồng mà xem cho rõ, biểu cảm cụng không khác gì với Tư Mã Lâm cả.

Đụa theo tính toán trong hợp đồng, bọn họ nhất định là có thể kiếm tiền ở buổi đấu giá này, được chia 50% thì bọn họ quả thật là bọn họ vô cùng có lợi, dù sao thì vật phẩm đấu giá đều do đối phương chuẩn bị, đối phương chỉ được 50% quả thật là không nhiều lắm.

Công ty đấu giá nổi tiếng ở Bắc Kinh này cao nhất cũng chỉ đưa ra 50%, trước đó Đàm tổng một chút cũng chưa từng đáp ứng.

Sau đó đột nhiên đưa ra kế hoạch chia cho bọn họ đến 50%, còn đem tất cả công việc giao cho bọn họ toàn quyền quyết định, việc này cũng không khác gì từ trên trời rới xuống một cái bánh lớn, làm cho mấy người Trịnh Khải Đạt trong nhất thời chưa thể tiếp nhận được.

-Đàm tổng, tôi xin mạo muội hỏi một câu, vì cái gì mà đột nhiên ông lại thay đổi hợp đồng, lại để cho chúng tôi hưởng sự ưu đãi lớn như vậy?

Trịnh Khải Đạt suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi hỏi.

Lý Dương, Tư Mã Lâm cũng trực tiếp nhìn thẳng vào Đàm tổng, về việc này tất cả bọn họ đều có nghi ngờ giống nhau, đối với người kinh doanh mà nói thì không có cơm trưa miễn phí bao giờ, bất quá hợp đồng này quả thật được soạn rất nghiêm túc, bọn họ còn đang không biết là thật sự Đàm tổng đang có chủ ý gì.

Trên mặt Đàm tổng hơi có chút xấu hổ, cẩn thận nhìn Lý Dương, lại nhìn nhìn Vương Giai Giai đứng phía sau Lý Dương.

Đàm tổng thay đổi như vậy là vì vừa rồi khi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại có liên quan đến việc này, là chủ tịch của bọn họ đích thân gọi xuống, yêu cầu hắn thay đổi lại những việc này.

Còn về nguyên nhân cụ thể, cũng chỉ có mỗi mình Đàm tổng biết mà thôi, chính vì hiểu rõ nguyên nhân nên ông ta mới vô cùng kinh hãi, đối với yêu cầu vừa rồi mình vừa đưa ra với Lý Dương quả thật là rất hối hận.

Sau khi khi đã biết được nguyên nhân, cho dù Chủ tịch không nói thì ông ta chắc chắn cũng sẽ tự mình thay đổi, tận lực thay đổi chính mình để khiến cho Lý Dương có thể thấy được việc đó.

Nguyên nhân thật ra cũng không có gì phức tạp, trưởng phòng của bộ nhà đất Vương Phong gọi điện thoại cho Chủ tịch của bọn họ, nói thẳng với ông ta rằng Lý Dương là em rể mình, đang có quan hệ làm ăn với bọn họ, nhờ Chủ tịch nhất định phải chiếu cố dùm.

Bộ nhà đất với đồ cổ thành bọn họ cũng chẳng liên quan gì đến nhau, chẳng qua là trưởng phòng Vương Phong có thân phận vô cùng đặc biệt, ông ta chính là con của Thị trưởng thành phố Bắc Kinh Vương Toàn Minh, việc đó cả Chủ tịch và Đàm tổng đều biết rõ.

Là em rể của ông ta, cũng chính là con rể của Thị trưởng Vương, biết được con rể của Thị trưởng đang thương lượng cùng với cấp dưới của mình, vị chủ tịch đại nhân này lập tức đứng ngồi không yên, nếu không phải lúc này do Chủ tịch đại nhân hiện không có mặt tại Bắc Kinh, chỉ sợ rằng bản thân ông ta cũng sẽ tới đây để tiếp đón Lý Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.