Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 520: Kê Huyết Thạch (5)




Sau khi Chúc công tử đứng lại chỗ máy phá nguyên thạch, hai thanh niên đi cùng vội vàng chạy lại giúp.

Người đứng ngoài xem càng lúc càng đông, họ bàn tán xôn xao. Vị Chúc công tử kia đắc ý nhìn xung quanh, lúc này, hắn mới nâng dao cắt lên, nhắm kỹ, chuẩn bị cắt.

Kê Huyết Thạch làm vật trang trí sẽ có giá trị rất cao nên yêu cầu cũng rất khắt khe. Trong khi với Phỉ Thúy, dù có làm hỏng một chút thì sau khi chế tác thành đồ trang sức, giá trị vẫn không hề thay đổi.

Thấy dao cắt hạ xuống, tiếng bàn luận càng xôn xao hơn. Người ta rất thích xem cắt nguyên thạch, bất kể đó là đổ thạch hay Kê Huyết Thạch. Bởi sau khi cắt họ sẽ ngay lập tức biết được bên trong là thứ gì.

Lý Quân Sơn cũng tỏ ra rất phấn khích. Vừa rồi, do kích thước Kê Huyết Thạch nhỏ nên ông chỉ thấy Lý Dương dùng đá mài, chứ không sử dụng dao cắt.

- Xoẹt, xoẹt…

Tiếng kêu của Kê Huyết Thạch không giống như đổ thạch, nhưng đều là những âm thanh chói tai. Lúc này, tiếng bàn luận đã ít đi nhiều, bởi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào lưỡi dao đang từ từ tiến sâu vào bên trong nguyên thạch.

Dao cắt vừa hạ xuống, Lý Dương liền vận dụng năng lực đặt biệt của mình. Anh thực sự cảm thấy hứng thú với viên nguyên thạch Kê Huyết Thạch trước mặt mình. Vừa nãy nếu không phải là mải nói chuyện với bố thì có lẽ anh đã sớm vận dụng năng lực đặc biệt rồi.

Thế giới hình ảnh lập thể hiện ra, toàn bộ viên nguyên thạch nằm gọn trong trí óc anh, dao cắt đang từ từ hạ xuống, anh thấy cả những mảnh vỡ bay ra, hỗn hợp nước mài cũng biến thành bùn trôi xuống,…

Viên nguyên thạch này có hình hộp chữ nhật. Chỗ vị Chúc công tử kia cắt là từ bên sườn của nguyên thạch. Do lớp vỏ bên ngoài của nguyên thạch lộ ra không ít màu đỏ nên tên họ Chúc này muốn cắt thử xem bên trong thế nào rồi mới tính tiếp.

Dù bên trong chỗ nào cũng có Kê Huyết Thạch, thì miếng bị cắt ra kia cũng đủ để làm một món đổ trang trí nhỏ mà không làm ảnh hưởng đến giá trị của toàn bộ Kê Huyết Thạch.

Sau khi xem xong cấu trúc bên trong, Lý Dương lắc đầu. Nguyên thạch bên ngoài lộ ra nhiều Kê Huyết Thạch chưa chắc đã là tốt, bởi lộ ra ngoài nhiều thì bên trong có thể lại không có bao nhiêu. Đây vốn là kinh nghiệm của bao nhiêu bậc tiền bối truyền lại.

Viên nguyên thạch trước mắt cũng vậy. Tuy bên ngoài nhìn thấy rất nhiều Kê Huyết Thạch, nhưng vừa cắt vào trong thì lại không còn gì nữa. Kê Huyết Thạch hình thành từ sự kết hợp giữa Địa Khai Thạch và Chu Sa, trải qua rất nhiều năm mà thành.

Tuy nhiên, vị Chúc công tử này có thể xem là may mắn, viên nguyên thạch trước mắt vẫn có chứa một viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc hiếm thấy, kích cỡ không to lắm, thậm chí còn nhỏ hơn một chút so với viên Kê Huyết Thạch màu tím đỏ của Lý Dương.

Màu của viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc rất tươi, bao gồm đỏ, vàng, trắng, đen, tím, trông rất đẹp.

Điều đáng tiếc là màu sắc của nó không đủ độ đậm, màu đỏ không nhiều, một đầu hơi nhỏ, làm ảnh hưởng không ít đến giá trị của toàn bộ viên Kê Huyết Thạch.

Nhưng viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc này khiến anh thích thú. Dù hơi nhỏ một chút, nhưng nhỏ thì có thể làm vật trang trí nhỏ. Đã là Kê Huyết Thạch ngũ sắc thì không sợ không có người mua.

Nhìn tổng thể, nguyên thạch mà người này mua sẽ không bị lỗ, ngược lại còn có thể kiếm được không ít. Lý Dương suy đoán, chỉ riêng việc lấy được viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc đã cầm chắc 2 trăm vạn trong tay, lời gấp đôi giá trị ban đầu.

Đây quả là một vụ buôn bán hời, nếu Lý Dương sớm phát hiện ra viên nguyên thạch này, khẳng định anh đã bỏ tiền ra mua trước.

Ngoài ra, những chỗ khác trong viên nguyên thạch này không lý tưởng lắm. Phần có Kê Huyết Thạch lộ ra ngoài thì có thể làm được đồ trang trí đơn diện, mỗi mảnh có thể bán được vài trăm tệ. So với con số 60 vạn tiền gốc thì không thấm vào đâu, do đó Lý Dương không mấy chú ý.

- Xoẹt, xoẹt.

Cuối cùng Chúc công tử cũng đã cắt xong, mọi người xung quanh châu đầu vào nhìn, những người bên ngoài không thấy rõ cũng nhao nhao cả lên, có người muốn chen vào trong xem, nhưng cố thế nào cũng không được.

Nguyên thạch đã bị cắt làm đôi, một tên sai vặt vội lấy nước dội nước lên, mặt cắt của nguyên thạch lập tức hiện ra.

Hai mặt đá lộ ra không có chút gì đại diện của Kê Huyết Thạch, bên trên không có thêm bất kỳ màu đỏ nào. Vị Chúc công tử kia ngây người ra một lát, trong khi mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.

- Không thấy màu đỏ nữa rồi.

- Phen này lỗ rồi, tiếc quá.

- Sáu mươi vạn tệ mua nguyên thạch Xương Hóa đi toi rồi, đổ tính của viên Kê Huyết Thạch này không ít, có thể sánh ngang với đổ thạch rồi.

Tiếng bàn tán bay đến chỗ Lý Quân Sơn. Ông cũng thoáng ngây người. Tuy ông không hiểu lắm về ý nghĩa thực sự của lỗ và lãi, nhưng quả thật màu đỏ vừa nãy ông nhìn thấy đã không còn nữa.

- Dương con, thế là lỗ rồi à?

Lý Quân Sơn do dự một chút, khẽ hỏi cậu con trai. Hà Ái Linh và Vương Giai Giai cũng ghé đầu vào nghe xem Lý Dương nói gì.

- Bố, đúng là lỗ rồi, nguyên thạch trước mặt thực sự chỉ là một viên đá bình thường, không được coi là Kê Huyết Thạch.

Lý Dương gật gật đầu, nguyên thạch không có Kê Huyết Thạch thì chỉ là một viên đá bình thường và giá trị cũng chỉ tương đương với một viên đá bình thường.

- Vậy, bây giờ nó có giá bao nhiêu?

Hà Ái Linh cũng lên tiếng hỏi. Với bà, cái đáng quan tâm nhất là giá tiền. Cả đời đã quen với cuộc sống lam lũ chắt cóp nên bất cứ việc gì cũng phải tính toán được mất trước tiên.

Lý Dương nghĩ một lát rồi từ từ nói:

- Nếu như bên trong đều là đá thì nó không đáng một xu. Sau khi cắt hết lớp Kê Huyết Thạch bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ bán được vài ngàn tệ.

Mấy ngàn tệ mà Lý Dương nói là giá sau khi Kê Huyết Thạch đã trở thành thành phẩm. Cái giá đó tương đương với giá nguyên thạch. Lần này Chúc công tử đã lỗ to.

- Vài ngàn tệ thôi ư, vậy là 60 vạn tệ đi tong?

Hà Ái Linh há mồm kinh ngạc, giọng nói không tự chủ to hơn bình thường. Chúc công tử quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Lý Dương và chợt ngây người khi thấy Vương Giai Giai. Nhưng sau đó hắn quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

- Ông chủ, đừng vội, nguyên thạch to thế này nhất định bên trong còn có nữa.

Người lúc nãy nói Lý Dương không có mắt vội vàng lên tiếng, trong khi nói còn khom người trước Chúc công tử. Lý Dương lắc đầu, trên đời này vẫn còn có những kẻ cam tâm làm nô bộc cho người khác. Dáng vẻ tên trước mặt anh thật không khác nào một tên nô tài nịnh bợ.

- Tôi làm việc không cần anh phải dạy.

Chúc công tử trợn mắt nhìn rồi lại tiếp tục thử lại lần hai. Tên kia không dám nói gì nữa, lặng lẽ giúp Chúc công tử cố định nguyên thạch.

Tiếng bàn tán càng lúc càng to. Vừa rồi Lý Dương đã phá một viên Kê Huyết Thạch nhỏ giá hời. Nay Chúc công tử lại phá một viên Kê Huyết Thạch lớn nhưng lại lỗ to. Đây quả là một sự so sánh hết sức trực quan.

Kích thước lớn chưa chắc đã hơn kích thước nhỏ, giá mua vào thấp chưa chắc đã kém giá mua vào cao.

Lần này Chúc công tử vẫn tiếp tục dùng dao cắt, vị trí chuyển sang bên đối diện. Hai bên nguyên thạch đều được cắt ra, nếu bên còn lại cũng không có gì, thì đây đích thực là một viên nguyên thạch không may mắn.

Lý Dương lại khẽ lắc đầu.

Chỗ chuẩn bị cắt kia giống như vừa nãy, trong khi viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc lại nằm ở giữa. Nếu chỉ cắt hai bên thì không thể tiếp cận được đến viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc, nhưng nếu cắt ở giữa thì nhất định sẽ làm hỏng nó.

Nếu bị cắt, Kê Huyết Thạch ngũ sắc sẽ mất đi giá trị. Khi đó, giá của nó bị rớt thê thảm, đừng nói là 200 vạn, mà thậm chí có lấy lại được vốn hay không cũng là một ẩn số.

Những điều này Lý Dương rất rõ, có điều anh sẽ không lên tiếng nhắc nhở vị Chúc công tử kia. Một là Lý Dương không tìm được lý do gì để nhắc nhở, hai là anh không có giao tình gì với những người trước mặt. Đặc biệt hơn, vừa nãy những tên kia còn lên tiếng mắng chửi anh vô cớ.

Dao cắt từ từ tiến xuống, người xem vây lại mỗi lúc một đông. Nguyên thạch được phá ra, cho dù là lỗ hay lãi cũng đều gây thích thú cho khán giả.

Đặc biệt, đa phần tâm lý người xem là đố kỵ kẻ giàu. Có thể mua được một viên nguyên thạch Kê Huyết Thạch có giá 60 vạn tệ là người không giàu hai đời thì cũng quyền hai hệ, cho hắn lỗ to thì tốt nhất.

- Dương Dương, bố còn nhớ con nói là con đã từng kiếm tiền nhờ đổ thạch, có phải là cái này không?

Hà Ái Linh đột nhiên hỏi, một viên đá có giá 60 vạn làm bà cảm thấy sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt lại chỉ còn vài ngàn tệ, một khoảng cách quá lớn khiến bà không thể nào hiểu được.

Vừa rồi Hà Ái Linh không nghĩ ngợi nhiều đến thế. Nhưng sau khi hiểu rõ vấn đề, bà chợt giật mình nhớ đến “đổ thạch” mà lúc đầu Lý Dương nói với bà.

- Mẹ, đây không phải đổ thạch. Đổ thạch là nguyên thạch Phỉ Thúy, còn đây là nguyên thạch Kê Huyết Thạch. Chỉ có điều nguyên thạch Kê Huyết Thạch cũng có “đổ tính” nhất định.

Lý Dương mỉm cười lắc đầu. Anh nhẹ nhàng giải thích. Anh định nói thêm một câu nữa nhưng lại thôi.

Anh định nói là đổ tính của đổ thạch cao hơn Kê Huyết Thạch rất nhiều. Nhưng nếu nói ra, rất có thể mẹ anh sẽ lo lắng hơn, tốt nhất là không nói gì cả.

Dù sao Lý Dương cũng phát tài nhờ đổ thạch. Có điều lý do anh buôn bán phát tài người nhà anh không hề biết.

- Mẹ biết rồi.

Hà Ái Linh khẽ gật đầu, mặt lộ ra thần sắc xúc động. Lý Dương lại một lần nữa thở dài.

Đổ tính của Kê Huyết Thạch kém hơn rất nhiều so với Phỉ Thúy. Tình hình trước mắt cho thấy đây là trường hợp hiếm thấy trong giới buôn Kê Huyết Thạch. Chỉ là do bọn họ mua quá khéo, chỗ Kê Huyết Thạch lộ ra chính là phần có nhiều đổ tính nhất.

Trên thực tế, bên trong viên nguyên thạch kia thực sự có chứa một viên Kê Huyết Thạch giá trị cực lớn. Nếu có thể lấy được nó ra ngoài thì không những không lỗ mà còn có thể bán được gấp hai ba lần giá trị ban đầu. Đáng tiếc là anh không thể tiết lộ điều này ra được, chỉ có thể từ từ đợi mà thôi.

Lần cắt này hoàn thành rất nhanh, sau khi cắt xong. Chúc công tử tự mình dội nước rửa mặt cắt rồi xem xét cẩn thận.

Sau khi xem xong, vẻ mặt Chúc công tử càng khó coi hơn. Chỗ vừa cắt cũng chỉ là đá thông thường, đừng nói là Kê Huyết Thạch hình cuộn chỉ, ngay cả một tia Kê Huyết Thạch cũng không có.

- A!

Nhìn thấy kết quả hiện ra trước mắt, người xem bàn tán càng to hơn.

Người vây đến xem phá Kê Huyết Thạch càng lúc càng nhiều. Những người đến muộn chăm chú nghe những người chứng kiến sự việc kể lại, một số khác đứng lên cả ghế để nhìn vào bên trong. Lúc này, số người vây xung quanh máy phá nguyên thạch đã lên đến một hai trăm.

Sự việc xảy ra bên chiếc máy phá nguyên thạch khiến Sái Quốc Hoa kinh ngạc. Ông đích thân chạy lại tìm hiểu tình hình sau đó điều nhân viên đến giải tán bớt đám đông. Những người bên ngoài nghe phá nguyên thạch lỗ to nhưng lại không thể chen vào xem đành bỏ về. Không xem được thì dù đứng lại cũng vô ích.

- Thầy Mao, tôi dám đánh cược, sự việc lần này nhất định có liên quan đến Lý lão đệ.

Sau khi giảng giải cho một vị khách và giám định xong viên Thọ Sơn Thạch trên tay người đó, Bạch Minh ghé tai Mao lão nói nhỏ.

- Theo tôi thấy thì chưa chắc, Lý lão đệ đến đây cùng bố mẹ, nhất định cậu ấy sẽ lấy bố mẹ làm trọng.

Mao lão cười, mắt ông híp lại trông giống như phật Di Lặc.

- Không, tôi có dự cảm, khẳng định việc này có liên quan đến Lý lão đệ, nếu không chúng ta cùng đánh cược xem thế nào?

Bạch Minh lắc đầu nguầy nguậy, trên mặt lộ vẻ kiên định. Một tia cười tinh quái lóe lên trong mắt Mao lão, ông nhẹ giọng:

- Được, ông nói xem chúng ta cược gì nào?

- Đánh cược một bữa cơm thịnh soạn trong Hoa Tử Lầu nhé.

Bạch Minh định lấy một món bảo bối ra đánh cược. Nhưng ông đột nhiên chú ý tới ánh mắt của Mao lão, liền lập tức đổi ý.

Hoa Tử Lầu là một nhà hàng hải sản nổi tiếng, giá cả rất đắt, nếu ba người ăn ít nhất cũng phải trả vài ngàn tệ. Cái giá đó còn đắt hơn nhiều so với món bảo bối mà ông định đem ra cá cược.

- Được, quyết định vậy đi. Bạch Minh, lần này tôi dám khẳng định ông thua rồi.

Mao lão cười hì hì. Sái sư phụ cũng ngoảnh đầu lại, lắc đầu nhìn Bạch Minh, vẻ mặt đầy châm biếm.

Nhìn dáng vẻ Sái sư phụ, Bạch Minh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng sau khi quay đầu nhìn đám đông chen chúc nhau, ông vẫn khẳng định việc này có liên quan đến Lý Dương.

- Bạch Minh, ngày mai đi Hoa Tử Lầu nhé, tôi sẽ đi cùng Sái sư phụ, ông đừng quên đấy.

- Đợi đã, chuyện đánh cược của chúng ta vẫn chưa có kết quả mà, sao ông biết tôi nhất định sẽ thua?

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.