Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 500: Lý Dương, những người tìm cậu không ít




Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:

Chương 500: Lý Dương, những người tìm cậu không ít

- Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, ông về trước giải quyết một chút.

Hà lão quay đầu cười với Lý Dương, Lý Dương giật mình gật đầu, việc mừng thọ Hà lão chỉ còn hơn một tháng, về chuẩn bị sớm một chút cũng tốt, lần này có thể là lễ mừng thọ lớn.

Nhìn bộ dạng Lý Dương Hà lão hiểu ngay trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ có điều Hà lão không nói ra, ông lần này về là vì việc khác, việc này ông cũng không muốn để Lý Dương biết.

Năm sau là thời khắc mấu chốt của việc tuyển cử, đứa con cả của Hà lão, Hà Trần Giang và cháu là Hà Kiệt lần này hi vọng có thêm bước mới, thời khắc mấu chốt này ông cũng không thể nghỉ ngơi, phải dùng hết năng lực mình có để giúp cho hai người.

- Hà gia gia, San San dạo này có về không?

Vương Giai Giai ở bên cạnh cười hỏi một câu, sau khi hỏi sắc mặt của cô hơi thay đổi, lúc này cô mới nhớ ra mình đã để Cố Nhã Tĩnh lạc lõng ở sân bay.

Vương Giai Giai cúi đầu mặt có chút ửng đỏ, lén nhìn điện thoại, nhìn thấy không có tín hiệu trả lời mới yên tâm một chút.

Cố Nhã Tĩnh không gọi điện, chứng tỏ cô ấy không tức giận, nếu không với tính khí của tiểu quỷ này đã gọi điện để trút cơn giận rồi.

Nhưng lần sau gặp tiểu quỷ này chắc chắn sẽ bị cô ấy nói móc cho một trận.

- San San sắp về rồi, muộn nhất là một tháng nữa, nha đầu này ương quá, tôi muốn để cho nó học theo các cô các cậu thì nó không nghe, cứ thích sang nước ngoài du học.

Lão gia tử cười lắc đầu, cháu gái của Hà lão Hà San San hiện tại đang du học ở bên Anh, sang năm mới chính thức tốt nghiệp, Hà San San và Vương Giai Giai còn Cố Nhã Tĩnh tuổi ngang nhau, quen nhau từ nhỏ, lúc nhỏ Hà San San và Cố Nhã Tĩnh thường hay cãi nhau, mỗi lần như vậy Vương Giai Giai đều là người đứng giữa giải hòa.

- Ông khiêm tốn quá rồi, kỳ thực chúng tôi đều rất ngưỡng mộ San San, có thể ra nước ngoài học những thứ mình thích học.

Vương Giai Giai ngẩng đầu sắc mặt đã bình tĩnh trở lại.

- Thủ trưởng.

Lưu Cương từ bên ngoài vội vàng bước vào, đi cùng với anh còn có hai nhân viên cảnh sát, tốc độ chỉ thua xe tải so với cờ đỏ lớn một chút.

- Đồ mang về rồi?

Hà lão cười gật đầu, nhưng người mà tất cả bọn họ nhìn lại là Lý Dương.

- Mang về rồi, Lưu Cương, chúng tôi chuyển đồ đi rồi. Lý Dương lập tức gật đầu, rồi đi ra ngoài luôn.

Nói đến thu hoạch lần này anh có chút hưng phấn, không chỉ là có được Thiên Tùng Vân kiếm mà còn ngoài sức tưởng tượng có được Ngư Trường Kiếm, nếu là đồ trong kho bảo bối chưa bị chuyển đi thì càng tuyệt vời.

Lý Dương chỉ là muốn đồ ở trong kho bảo bối, tài sản mọi người cất giữ nhiều năm như vậy không phải là chỉ đưa cho bọn họ, có thể tìm lại được Thiên Tùng Vân kiếm và Ngư Trường Kiếm là chuyện rất may mắn, còn muốn thứ khác nữa thì thật quá tham lam rồi.

Hà lão cũng đứng dậy, bước ra cửa, nhìn nhân viên cảnh sát chuyển từ bên ngoài vào những cái hòm to, giá binh khí là thứ khó vận chuyển nhất, cuối cùng vẫn là Hà Kiệt tìm người đến dùng xe để chuyển về.

Do Hà Kiệt tự ra mặt nên quan viên ở đó vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ hoàn thành việc vận chuyển mà không có tổn thất gì cho họ.

Thiên Tùng Vân Kiếm, Ngư Trường Kiếm và đao Đại Thực đều là để riêng trong một hòm có mật mã, chiếc hòm này cũng là mới lấy vào, chỉ chiếc hòm để ba thứ này là không chìm, Lý Dương trực tiếp tự mình chuyển chúng lên trên ghế sô pha trong phòng khách.

Vương Giai Giai kéo cánh tay Hà lão đồng thời đi lại, Vương Giai Giai trên mặt có chút hiếu kỳ.

- Ông, đây chính là Thiên Tùng Vân Kiếm.

Hòm mật mã mở ra, Lý Dương cầm Thiên Tùng Vân Kiếm ra đưa cho lão gia tử, trên mặt đầy chút hưng phấn, Vương Giai Giai ở bên cạnh sửng sốt ngạc nhiên.

Vương Giai Giai là chuyên ngành văn, đối với Thiên Tùng Vân Kiếm một trong ba thần khí của Nhật Bản có chút hiểu biết, đây có thể là thần khí mà Nhật Bản thất truyền đã lâu, người nói nếu không phải là Lý Dương thì sợ là cô không thể tin tưởng được.

Lý Dương quay đầu nhìn Vương Giai Giai, về đến nhà rồi việc Thiên Tùng Vân Kiếm ở nhà không còn là một bí mật, chí ít việc này không thể tiếp tục giấu hai người Lưu Cương và Vương Giai Giai.

Đặc biệt là Lưu Cương, trong lòng Lý Dương còn có chút áy náy, tình cảm của Lưu Cương và Lý Dương rất tốt, tới bây giờ anh vẫn không biết lần này đi Tây Tạng rốt cuộc là vì cái gì.

- Được.

Hà lão mắt hơi sáng lên, cầm lấy kiếm dài, từ từ rút vỏ kiếm ra.

Thân kiếm màu ngân bạch, màu sương trắng bao phủ thân kiếm, Thiên Tùng Vân Kiếm thần bí thể hiện ra một cách chính xác, thần khí Nhật Bản này cuối cùng cũng nằm trong tay họ.

Thiên Tùng Vân Kiếm trút ra khỏi vỏ, thân kiếm ngoài màu sương trắng còn có màu phản quang, màu ngân bạch biểu hiện cao quý và thần bí, xét bề ngoài mà nói Thiên Tùng Vân Kiếm so với Trạm Lô kiếm và Ngư Trường Kiếm đều đẹp hơn.

- Không tồi, đây là Thiên Tùng Vân Kiếm, điều tra của Thanh Mộc Long Nhất quả nhiên là thật.

Hà lão gật đầu, xác thực việc điều tra của Thiên Hoàng Nhật Bản là thật, Thiên Hoàng Nhật Bản mất khoảng mười năm để điều tra ra Thiên Tùng Vân Kiếm, Thiên Tùng Vân Kiếm nằm trong tay Vương quốc cổ, sau khi rơi vào tay họ cũng không còn xuất hiện nữa.

Năm đó nếu không phải là chiến tranh Nhật Bản thất bại thì chưa chắc kiếm này đã được Thanh Mộc Long Nhất mang về Nhật Bản, cùng mang tới Nhật Bản còn có thần kiếm Ngư Trường Kiếm của Trung Quốc.

May mắn là lần này không có chuyện gì phát sinh, Lý Dương lại có được manh mối của Thiên Tùng Vân Kiếm, cuối cùng để thần khí Nhật Bản và Ngư Trường Kiếm đều giữ ở trong nước.

- Ông, đây chính là Ngư Trường Kiếm xếp thứ tám trong mười đại thần kiếm.

Lý Dương cũng lấy thanh kiếm đồng ra, Vương Giai Giai liền trợn to.

Bất luận là Thiên Tùng Vân Kiếm hay Ngư Trường Kiếm, Vương Giai Giai đều đã nghe qua đến danh tiếng của chúng hơn nữa không chỉ là một lần, Thiên Tùng Vân Kiếm là thần khí Nhật Bản, Ngư Trường Kiếm là thần kiếm trong truyền thuyết Trung Hoa, hai thứ này xuất hiện đều gây sự chấn động mạnh.

- Đẹp, rất đẹp.

Lão gia tử nhẹ nhàng bỏ Thiên Vân Tùng Kiếm xuống, lại cầm Ngư Trường Kiếm lên vẫn gật đầu không dứt.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Hà Kiệt vội vàng chạy từ bên ngoài vào, nhìn thấy Hà lão hắn không hề ngạc nhiên mà đi thẳng tới.

- Ông, thế nào? Lần này bọn cháu đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc rồi.

Hà Kiệt nói xong liền uống cạn một hơi hết cốc nước ở trên bàn, ba vị chuyên gia đều đã về rồi, Thạch Cần ở Bắc Kinh một thời gian mới quay về Mỹ nhưng anh đã trả lời Hà Kiệt, việc lần này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

Hà Kiệt cũng chỉ có thể chọn tin tưởng anh, để Thạch Cần lưu lại Bắc Kinh một thời gian ngắn kỳ thực cũng là ý của Hà Kiệt. Thạch Cần khi ở Mỹ họ không quản được, ở trong nước thì có thể trong phạm vi khống chế của Hà Kiệt rồi, thời gian ở trong nước Hà Kiệt tin rằng hắn chắc chắn không thể để lộ chuyện này.

- Đúng thế, hai người các cháu đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, biểu dương các cháu.

Hà lão cười vui, rút Ngư Trường Kiếm ra nhìn một cách cẩn thận, rất chú ý tới hoa văn trên kiếm.

- Ông, ngài đừng nói vậy, trước kia chúng tôi không biết xem những đồ cổ này bây giờ tôi mới biết trong giới đồ cổ cũng có rất nhiều thứ thần kỳ không thể tưởng tượng được, chính cây kiếm trước mặt đây thật không dám tin cách đây hơn hai nghìn năm đất nước chúng ta lại có người có được kỹ thuật đúc này, con người ngày nay cũng không tạo được.

Chỉ Ngư Trường Kiếm Hà Kiệt lại hưng phấn nói lớn, sau khi cùng với Lý Dương chứng kiến mấy lần thần kỳ ấn tượng của Hà Kiệt với đồ cổ cũng thay đổi hẳn.

- Ha ha, cháu không biết là tất nhiên, di sản văn hóa năm nghìn năm của chúng ta những thứ tốt đẹp rất nhiều nhưng thất truyền lại càng nhiều.

Hà lão cười lớn, cuối cùng lại thở dài, Ngư Tràng và Trạm Lô đều là tác phẩm đại diện của tôn sư Âu Dã Tử, ngoài Ngư Tràng và Trạm Lô ra trong lịch sử Trung Quốc còn có rất nhiều kiếm thần khác, đáng tiếc là đều đã bị thất lạc hết, hai cây kiếm này nếu không phải là Lý Dương thì cũng không biết khi nào mới có thể xuất hiện trước thiên hạ.

- Ông, chúng ta không nói chuyện đó nữa, cháu để ông xem đặc điểm lớn nhất của Ngư Tràng.

Lý Dương cười chạy đi, mang một bình nước lại, trên tay anh còn cầm một bình không, Hà Kiệt cười, Vương Giai Giai hiếu kỳ nhìn Lý Dương.

Trong mắt Hà lão lộ ra chút kỳ vọng, đặc điểm của Ngư Trường Kiếm Hà Kiệt đang báo cáo trong điện thoại, việc nghe thấy và tự mình nhìn thấy hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Ngư Trường Kiếm đạo thủy thần kỳ lại một lần nữa xuất hiện trong tay Lý Dương, mắt Vương Giai Giai trợn tròn, cô không thể ngờ được kiếm này còn có thể tự động hút nước.

Nước trong bình nước giảm đi với tốc độ nhanh, nước từ kiếm ra chảy vào một chậu rửa mặt, đặc điểm của thần kiếm tự động dẫn nước thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong quá trình dẫn nước, toàn thân Ngư Trường Kiếm lưu động càng đẹp hơn, nước màu đỏ nhạt giống như cô gái nhảy múa đang ở đó vẫy tay ca hát, chỉ có điều trong khi ca múa có chút sát khí, ví dụ kiếm này thu hút máu người, chắc chắn sát khí này càng trầm trọng hơn.

Vương Giai Giai chỉ là cảm thán, nhưng Hà lão thì nhìn ra được chỗ phi phàm của nó, đón Ngư Trường Kiếm từ trên tay Lý Dương không ngừng lật đi lật lại, ông và Lý Dương có cùng quan điểm kiếm này chắc chắn đã uống máu tươi của nhiều người, thậm chí còn nhiều hơn Trạm Lô.

Sau khi Lý Dương tra kiếm vào vỏ lại đặt lên bàn cười nói:

- Ông, cháu thấy Thiên Tùng Vân Kiếm chỉ là có vẻ ngoài đẹp, về độ sắc bén thì không bằng Trạm Lô, về sức sát thương lại không bằng Ngư Trường, thuần túy chính là động tác võ thuật đẹp.

Độ sắc bén của Thiên Tùng Vân Kiếm Lý Dương tự tay thử, đầu gỗ thì chỉ một nhát là đứt, sắt hay đá thì không được, so với Trạm Lô thì kém hơn một bậc.

Độ sắc bén của Ngư Trường Kiếm cũng không bằng Trạm Lô Kiếm, nhưng so với Thiên Tùng Vân Kiếm thì tốt hơn một chút, để Thiên Tùng Vân Kiếm và Ngư Trường Kiếm đọ với nhau thì chắc chắn là Ngư Trường Kiếm sẽ không có tổn thất gì.

Đây cũng là Lý Dương nói Thiên Tùng Vân Kiếm chỉ để trưng cho đẹp.

- Những thứ này dùng không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ là ý nghĩa đại diện của nó, Lý Dương, mấy ngày cháu không ở đây, người tìm cháu không ít.

Hà lão cười ha ha lắc đầu, bây giờ không còn là thời binh khí lạnh, cho dù Trạm Lô Kiếm có sắc đến đâu cũng không có tác dụng nữa.

- Người tim cháu? Ai vậy? Lý Dương hơi ngạc nhiên một chú vội hỏi một câu.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.