Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 452: Không phải oan gia không gặp nhau




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Lầu 2 của Quang Vinh Bảo Trai có không ít người, lúc tới lầu 2 Lý Dương đột nhiên ngừng lại, nhìn những gian phòng bên trong, Lý Dương có rất nhiều cảm khái.

-Kiệt ca, Nguyệt Đăng mà ông thích nhất lúc trước tôi mua được ở đây đó

Từ sau việc xem xét cổ ngọc lần trước, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Dương tới nơi này. Trên thực tế Lý Dương chỉ có thể xem như là mới tới có một lần tới lầu 2, chính là lần đi cùng Trịnh Khải Đạt, cho dù lúc xem xét cổ ngọc thì hắn cũng không có ghé vào nơi này.

Cảnh tượng trong lầu hai vẫn như trước, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tất cả quầy hàng bên trong, tòn bộ lầu ha có sáu gian phòng, trong mỗi gian phòng đều có khách hàng, lầu hai so với lần trước thì náo nhiệt hơn nhiều.

-Nguyệt Đăng

Hà Kiệt sững sốt, lập tức quay đầu lại nhìn vảo lầu hai, Nguyệt Đăng hắn đã nghe kể qua, cũng tận mắt nhìn thấy chỗ thần kỳ của nó, nó là thứ mà ông thích nhất.

Hiện tại Nguyệt Đăng vẫn còn ở chỗ ông, lúc không có việc gì ông thường lấy nó ra xem rồi lấy 12 cái chai biết ca hát ra, sau đó bắt đầu hưởng thụ âm nhạc êm dịu kết hợp với khung cảnh thần kỳ.

-Nguyệt Đăng cũng là một món bả vật thần kỳ, nó chính là một bằng chứng kết tinh của trí tuệ tiền nhân, không tận mắt nhìn thấy thì khó có người có thể tin được thứ này lại được làm từ rất lâu trước kia

Mao lão cảm thán nói một câu, hắn và Bạch Minh đều đã thấy qua sự thần kỳ của Nguyệt Đăng, loại cảm thụ này rất khó có thể diễn tả bằng lời.

-Đường tổng từng nói qua mất Nguyệt Đăng là một trong nhưng tiếc nuối trong đời hắn

Thầy Thái cũng có chút tiếc nuối, trong năm người cũng chỉ có hắn là chưa thấy qua Nguyệt Đăng, với người yêu thích đồ cổ trong hạng mục phụ như hắn thì đây là một tiếc nuối rất lớn.

-Chúng ta đi qua xem đi

Hà Kiệt đột nhiên nói một câu, hắn rất có hứng thú với nơi mua được thứ mà ông mình thích nhất, nếu như hắn có thể tìm thấy một món đồ tốt ở đây, cho dù là không phải kiếm hời có được thì ông cũng sẽ rất vui vẻ.

-Tốt

Lý Dương có chút do dự rồi gật đầu, lầu 2 cũng không tệ, giá trị vật phẩm từ 3 vạn tới 100 vạn, trong này mà có thể kiếm hời thì nó nhất định là một bảo bối rất đáng giá.

Phòng gần nhất chính là nơi mà Lý Dương và Trịnh Khải Đạt tới lần đầu tiên, nơi này bán một ít vật phẩm phụ. Thanh kiếm lần trước bán đấu giá Trịnh Khải Đạt mua ở nơi này, bởi vì thanh kiếm này mà Lý Dương và một vị chuyên gia còn tranh chấp một lần.

-Mấy vị cần gì, a, thầy Thái

Trước cửa có hai người, năm người bọn họ vừa mới tới thì có một cô gái bước lên chào hỏi, khi ngẩn đầu lên nhìn thấy thầy Thái thì cô kinh ngạc kêu lên, danh tiếng của thầy Thái rất vang dội nên cô chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra ngay.

-Chúng tôi tùy tiện xem một chút thôi

Thầy Thái cười khổ lắc đầu, cô gái kia nhìn qua thì thấy được Mao lão và Lý Dương, khi thấy được Lý Dương thì cô liền sững sốt rồi lập tức lấy tay xoa xoa mắt.

-Lý, Lý tiên sinh, ngài cũng đến đây

Cô gái lúc này có vẻ rất khẩn trương, nói chuyện còn có chút nói lắp, chuyện Lý Dương cùng Hầu lão tranh chấp cô vẫn còn nhớ rất rõ, ấn tượng của Lý Dương trong lòng cô cũng rất sâu. Gần đây thanh danh của Lý Dương càng thêm nổi bật, việc này làm cho cô biết được người thanh niên không có chút thu hút này còn giỏi hơn cả Hầu lão nữa.

-Xin chào

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, cô gái này hắn vẫn có chút ấn tượng, dù sao thì lần trước cũng đã thấy mặt.

-Lý tiên sinh, ngài chờ một chút, tôi lập tức đi gọi quản lí Tô

Cuối cùng cô gái cũng đã khôi phục được một chút bình tĩnh, cô vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả thầy Thái và Mao lão kế bên cô cũng quên tiếp đón.

Lúc này torng lòng cô, Lý Dương đã trở thành một nhân vật vô cùng quan trọng rồi.

-Đi theo Lý Dương ra ngoài có lẽ là sai lầm lớn nhất của chúng ta, nổi bật thì hắn nhận, cái bóng thì do chúng ta diễn

Bạch Minh cười khổ sờ sờ cái mũi, ngầy hôm nay hắn rất bi thảm, bình thường đến chỗ nào đều có người tôn kính hắn, hôm nay tới Quang Vinh Bảo Trai đãi ngộ của hắn không khác gì Lưu Cương, Lưu Cương thì đã quen làm cái bong nên việc này cũng không để ý làm gì, nhưng hắn thì mới lần đầu nên trong lòng có một cảm giác không nói thành lời.

-Cái bóng thì cái bóng, có thể không bị chú ý cũng tốt, nếu như nhờ vậy mà có thể kiếm được một món bảo bối thì càng tốt hơn

Mao Lão cười một tiếng, Bạch Minh cũng cười cười, hắn càu nhàu thì càu nhàu chứ cũng không để ý việc này, tính cách của Bạch Minh chính là như vậy, hắn rất hay nói giỡn, trong lòng nghĩ cái gì đều nói ra.

-Lý cố vấn, quả thật là ngài tới

Một lát sau, Lý Dương thấy Tô Triển Tô quản lí và cô gái kia chạy lại, hắn đang đứng ở gian bên cạnh nên mới có thể nhanh chóng chạy tới chỗ này.

-Chào Tô quản lí

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, cuối cùng thì Tô quản li cũng thấy được đám người Mao lão, lúc này sự kinh ngạc trong mắt hắn càng tăng lên.

Có thể làm quản lý ở lầu 2 thì bản thân hắn cũng có năng lực nhất định, Tô quản lí cũng là người torng nghề nên hắn cũng không xa lạ gì mấy vị trước mặt này.

Thấy Tô quản lí chuẩn bị khách sáo, Bạch Minh nói trước một câu:

-Chúng tôi chỉ đến xem, không cần lộ ra, cũng không cần phiền toái gì, nếu không thì chúng tôi đi

Bạch Minh nói vậy làm cho Mao lão và thầy Thái đều gật đầu, vừa rồi ở lầu một vì lộ ra nên bọn họ còn chưa kịp xem cái gì đã phải chạy lên lầu hai.

-Tốt, các vị muốn xem cái gì, tôi sẽ dẫn mọi người đi

Tô quản lí cũng là người thông minh, cho dù là không biết Bạch Minh có ý gì hắn vẫn gật đầu đồng ý mà không có để lộ danh tính mấy người trước mặt này.

Kỳ thật những vị khách trong này đều đã nhận ra bọn họ, có điều khách ở lầu 2 phần lớn đều là danh nhân, bọn họ không có như những người ở lầu một chạy tới xin chữ ký mà chỉ vui vẻ chào hỏi bọn họ mà thôi.

-Đi, Lý lão đệ lần trước mua Nguyệt Đăng là ở chỗ này ư?

Bạch Minh nhìn xung quanh rồi hỏi một câu, bên trong căn phòng này không hề có một vật dụng trong nhà nào nên hiển nhiên là Nguyệt Đăng không phải mua ở đây.

-Ngay ở bên cạnh, tôi mang ngài đi

Tô quản lí nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong lòng thì âm thầm thở dài.

Chuyện Nguyệt Đăng mọi người đều biết, nhưng không ai dám nói tới, lúc trước sau khi Nguyệt Đăng bị Lý Dương mua, Đường Xuân Minh lúc đó đã trầm mặt vài ngài, ngay cả Hầu lão cũng bị liên lụy. Nếu không phải Hầu lão đã làm việc rất lâu ở Quang Vinh Bảo Trai, bản thân cũng có năng lực nhất định thì ông đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Nơi bán những vật dụng trong nhà đặt khá nhiều thứ, trong đó còn có một cái bàn dài rất lớn, nhìn cái bàn dài này, sắc mặt của Mao lão trở nên rất kỳ lạ.

Đặc biệt là Bạch Minh, lúc trước khi đi đào bảo bọn họ suýt nữa là bị thứ này lừa gạt, nếu không phải lúc đó mang theo Lý Dương thì nói không chừng hắn đã phải chịu thiệt rồi.

Đi vào phòng, thầy Thái đánh giá mọi thứ xung quanh rồi gật gật đầu, những thứ này đều không tệ, có một vài thứ còn là tinh phẩm, đáng tiếc là chúng rất đắt, nếu không thầy Thái đã mua vài món rồi.

Hà Kiệt cũng đi tới một bên xem, có vài thứ hắn đặc biệt chú ý như là nến, đèn hay là bình phong, hắn muốn nhìn thử xem trong này có bảo bối thần kỳ nào giống như là Nguyệt Đăng hay không.

Lý Dương từ từ quan sát những vật phẩm trong gian phòng, hiện tại Lý Dương khác xa lần đầu tiên đến đây, lúc đó hắn chỉ có thể dùng năng lực đặc thù để quan sát, còn hiện gì thì hắn đã có thể dùng ánh mắt để phân biệt rồi.

Những thứ này không tệ, nhưng không có món nào rất đặc biệt, thứ cùng loại với Nguyệt Đăng thì càng không có.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau khi xem xét xung quanh xong, hắn phát hiện trong này không có thứ nào mà hắn vừa ý cả

Những người trong gian phòng này cũng nhận ra đám người Mao lão, những người này cũng giống như những người ở gian phòng trước đó, họ cùng lắm là ngạc nhiên rồi chào hỏi chứ không ai tiến lên quấy rầy việc xem xét của đám người Mao lão.

-Gần đây chúng tôi có thu được một số tranh chữ không tệ, mấy vị có hứng thú xem một chút không?

Tô Triển là một người cơ trí, vừa thấy bộ dáng của Lý Dương thì đã biết bon họ nghĩ gì nên hắn lập tức nói một câu.

Mao lão đồng ý, ông rất yêu thích tranh chữ, thầy Thái thì quay đầu lại nhìn Lý Dương. Hắn trên cơ bản có thể biết được năng lực trên phương diện tranh chữ của Lý Dương, lần trước hắn đã phát hiện Lý Dương có rất ít hiểu biết về tranh chữ.

-Lý Dương, cậu có đi không?

Mao lão rất muốn đi, có điều cũng phải hỏi ý kiến Lý Dương, hiện giờ Lý Dương không còn là vãn bối mà bọn họ mới quen lúc trước nữa mà là người có cùng tư cách với bọn họ, thậm chí địa vị còn cao hơn một chút.

-Tôi không có ý kiến

Lý Dương cười cười, gần đây hắn mới bổ sung một ít tri thức tranh chữ, nhưng còn lâu mới đủ, hắn cũng hiểu được vì cái gì mà Hà lão hiện tại không cho hắn học tri thức về tranh chữ.

Xem tranh chữ, thì phải chú ý ý cảnh, ý cảnh của mỗi vị đại sư đều không giống nhau, phải thông qua bút pháp của bon họ để cảm thụ ý cảnh, việc này không phải tùy tiện là có thể học được, nếu như không có mười mấy năm học hỏi thì căn bản không thể xem được.

Chẳng qua Lý Dương cũng có một bí mật nhỏ, ý cảnh hắn không cảm thụ được, nhưng chữ trong tranh hắn có thể phân tích rành mạch. Chỉ cần cho hắn hàng mẫu, để cho hắn cẩn thận nghiên cứu, tìm được thói quen bút pháp của người đó, hắn có thể thông qua năng lực đặc thù phán đoán xem đây có phải là bút tích thực hay không.

Cho nên, hắn cũng không có phản đối việc xem tranh chữ, xem nhiều một chút thì tri thức của hắn sẽ nhiều một chút.

Tranh chữ có riêng một gian phòng cho mình, khách bên trong nhiều hơn gian phòng vừa rồi không ít, bên torng có khoảng 10 người đang xem tranh chữ.

Vừa mới bước vào gian phòng, Tô quản lí liền sững sốt, sắc mặt biến thành trắng bệch.

Lý Dương cũng đứng đó, hắn thật không ngờ Hầu lão lại đang ở nơi này, hơn nữa còn đang tranh luận một bức tranh với khách hàng, có vài người còn đứng bên cạnh nghe bọn họ tranh chấp.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.