Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 443: Mọi thứ Hà lão đều đã chuẩn bị tốt




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Vậy phải chờ anh về rồi tự hỏi bọn họ thôi

Vương Giai Giai lắc đầu cười cười, hai tay thì nắm chặt cánh tay Lý Dương nhìn giống như là đang làm nũng vậy.

Sắc mặt Lý Dương thay đổi cô đều nhìn thấy được nhưng mà cô là một cô gái thông minh, cô biết trong lòng Lý Dương đang nghĩ cái gì. Dưới loại tình huống này cô càng không dám đem công việc của cha mẹ mình nói ra, mẹ cô còn đỡ, có điều cấp bậc của cha cô không hề thua kém cậu cô chút nào, nói ra việc này thì sẽ ảnh hưởng tới Lý Dương.

-Lý Dương

Tư Mã Lâm vội vàng đi tới rồi gọi Lý Dương một tiếng. Khách quý đã an bài xong, Lý Dương là đổng sự của công ty nên cũng cần phải đi gặp mặt khách hàng, hôm nay là ngày khai trương, mọi người đều bận túi bụi, hắn cũng không thể ở không một mình được.

-Được rồi, hôm nào sẽ tự mình đi hỏi

Lý Dương thở dài, để cho hắn mở miệng hỏi thì hắn không hỏi được, không biết cũng tốt, biết rồi thì càng có áp lực nhiều hơn, thuận theo tự nhiên thì mới tốt.

Lúc này trong phòng đã vô cùng náo nhiệt, những vị chuyên gia đều được an bài vào một căn phòng yên tĩnh, hiện tại hơn 30 vị chuyên gia đang ngồi cùng một bàn với Hà lão.

Ở bên ngoài phần lớn là người đồng hành, ngoài ra còn có phần lớn khách mời, Trịnh Khải Đạt đang ở một bàn tiếp khách, trong số bọn họ thì hắn là người có nhiều bạn nhất, Trịnh Khải Đạt đã kinh doanh nhiều năm nên quan hệ tốt hơn của Lý Dương nhiều.

Những người bạn của Trịnh Khải Đạt đang nói chuyện với hắn, mỗi người khi nói thì giọng nói đều có chút hâm mộ, có một số người torng giọng nói còn có chút chua nữa..

Lý Dương không quen được bao nhiêu người trong đại sảnh cả, sau khi hỏi thăm Trịnh Khải Đạt và thành viên của công ty hắn liền mang Vương Giai Giai đi tới một căn phòng nhỏ, nơi này mới là nơi dành cho hắn.

Cách đó không xa, một đôi mắt trong suốt nhìn Lý Dương, trong mắt còn tràn ngập một tầng sương mù, Tư Mã Lâm nhẹ nhàng đi tới chỗ Ngô Hiểu Lỵ rồi thở dài một hơi.

Lúc Lý Dương mang theo Vương Giai Giai tới thì hai người đang nắm tay vô cùng thân mật, lúc đó Ngô Hiểu Lỵ biết được cô gái này chính là bạn gái của Lý Dương.

-Hiểu Lỵ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi

Nhìn bộ dáng của Ngô Hiểu Lỵ, Tư Mã Lâm không biết phải nói gì cho tốt nên chỉ có thể khuyên một câu như thế.

-Tư Mã ca, em không sao, phiền anh nói với Trịnh tổng một tiếng là em sẽ không ở lại ăn cơm, em muốn yên tĩnh một lát, mọi người yên tâm, buổi chiều em sẽ không vắng mặt đâu

Ngô Hiểu Lỵ lắc lắc đầu, nói xong liền rời khỏi, khi cô đi ngang qua người, Tư Mã Lâm thấy được một giọt nước mắt chảy trên gương mặt cô.

Ngô Hiểu Lỵ rời khỏi, Tư Mã Lâm cũng không thời gian để cảm thán, trong đại sảnh còn có rất nhiều khách quý cần chiêu đãi, cũng có một số khách hàng chiều nay phải tham gia buổi đấu giá, hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Trong căn phòng nhỏ có đặt ba cái bàn, bàn ở giữa chính là bàn trung tâm, Hà lão đang ngồi chỗ cái bàn này.

-Lý Dương, đến đây

Lý Dương vừa mới đi vào thì Liễu lão đã gọi hắn lại, Lý Dương do dự một chút rồi cũng đi qua.

Đây là cái bàn có thể ngồi ít nhất 15 người, khi Lý Dương và Vương Giai Giai ngồi xuống thì hắn cảm giác được xung quanh khá thoáng.

Lý Dương ngồi ở cái bàn này không có ai có ý kiến gì, trong giới đồ cổ ai tài hoa hơn thì người đó chính là người có quyền, cho dù Lý Dương còn trẻ, nhưng thực lực của hắn đã được mọi người công nhận, Lý Dương có đủ tư cách ngồi ở cái bàn này.

Hơn nữa, Lý Dương chính là chủ nhà trong ngày hôm nay, khách đều ở trong này, bọn họ nào có đạo lý nào để chủ nhà mất mặt được.

-Lý cố vấn, công ty của các người lo liệu rất tốt, tin tưởng không cần quá lâu thì công ty của các người sẽ nổi danh toàn quốc

Lý Dương vừa mới ngồi xuống thì Đường Xuân Vinh liền nói, Lý Dương có chút sững sốt, lúc này hắn mới nhớ tới mình là cố vấn của Quang Vinh Bảo Trai.

-Đường tổng quá khen, tôi chỉ là vẫn bối, chúng tôi vẫn con học hỏi nhiều từ ngài

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, tương lai rất có thể Lợi Đạt có thể vượt qua Quang Vinh bảo Trai, nhưng hiện thì vừa mới bắt đầu, nên khiêm tốn một chút mới tốt.

-Đúng rồi, tôi hỏi cậu một chuyện, cái nghiên bút Thần Long Thần Hổ kia của cậu là kiếm tiện nghi được ở Quang Vinh Bảo Trai phải không?

Đường Xuân Minh nhỏ giọng hỏi một câu, hỏi xong hắn còn trừng mắt nhìn Lý Dương.

Lý Dương cũng không biết hiện tại hắn đã là đề tài thảo luận của mọi người torng giới đồ cổ ở Bắc Kinh rồi, có người torng một năm liên tục kiếm hai món hời lớn, lần trước là Nguyệt Đăng, lần này là nghiên mực của Đường Bá Hổ, bọ họ không bàn tán về chuyện này mới là lạ.

Chuyện nghiên mực Thần Long Thần Hổ có thầy Thái và Tần lão mấy vị chuyên gia chứng minh, cái nghiên mực này còn do chính tay Tần lão sửa chữa, tính chân thật không cần nghi ngờ.

-Cái nghiên mực này quả thật kiếm được ở Quang Vinh Bảo Trai, hơn nữa Đường tổng cũng đã từng thấy qua

Lý Dương cười khẽ gật gật đầu, cái nghiên mực này cũng là một lần kiếm tiện nghi đáng kiêu ngạo của hắn, một lần nữa kiếm hời ở Quang Vinh Bảo Trai, ý nghĩa của chuyện này không hề tầm thường.

-Chính là cái nghiên mực mà cậu mua ngày đó?

Đường Minh sửng sốt, kỳ thật sau khi nghe chuyện hắn đã ngay lập tức nghĩ tới chuyện mình gặp Lý Dương. Khi đó trên tay Lý Dương ngoại trừ bức hõa của Diêm Lập Bản còn có một cái nghiên mực, hơn nữa còn là vật bị tổn hại.

Chẳng qua lúc ấy Đường Xuân Minh bị bức họa hấp dẫn nên không để ý tới cái nghiên mực, không ngờ nó lại là cái nghiên mực có lai lịch như thế.

Từ sớm hắn đã có dự cảm về việc này, có điều khi nghe chính miệng lý Dương nói thì torng lòng hắn vẫn có chút mùi vị không nói nên lời, nghiên mực Thần Long Thần Hổ cho dù bị tổn hại thì nó vẫn có thể lưu lại ở Quan Vinh Bảo Trai làm trấn tiệm chi bảo, không ngờ thứ này lại bị người khác kiếm hời lấy mất, hơn nữa người này còn lài người vừa mới kiếm hời ở Quang Vinh Bảo Trai một thời gian trước-Lý Dương.

-Chính là cái nghiên mực đó

Lần này Lý Dương trả lời rất rõ ràng, nói xong hắn còn có chút xin lỗi nhìn Đường Xuân Minh rồi bắt đầu đi tiếp khách. Đồ ăn đều đã mang lên, bởi vì tuổi tác của mấy vị chuyên gia nên ba bàn trong phòng đều được mang lên những thứ thức anh nhẹ nhiều dinh dưỡng.

Đường Xuân Minh cười khổ lắc đầu, bị người liên tục hai lần kiếm tiện nghi Quang Vinh Bảo Trai nhất định sẽ có ảnh hưởng, có điều hắn cũng không để ý tới ảnh hưởng này mà chỉ cảm thấy đau lòng vì hai món bảo bối kia mà thôi.

Từ trước đến nay rốt cuộc cũng có người hai lần chiếm tiện nghi của Quang Vinh Bảo Trai.

Sauk hi ăn cơm trưa, Lý Dương và Trịnh Khải Đạt lại một lần nữa bận rộn, ba mươi vị chuyên gia đều ở lại tham gia hội đấu giá, bọn họ cũng không định mua cái gì mà chỉ đến để tham gia náo nhiệt thôi.

Tiễn mấy vị khách đi, hội đấu giá cũng sắp bắt đầu, Trịnh Khải Đạt lập tức trở lại công ty bắt đầu buổi đấu giá.

Buổi đấu gia tổ chức rất thành công, già trị giao dịch hơn 130 triệu, nếu hơn nữa ngày hôm sau còn có một buổi đấu giá nữa, tính ra thì bọn họ có thể làm ra thành tích hơn 200 triệu, đây quả là một thành tích rất giỏi.

Đặc biệt là với một công ty vừa mới thành lập thì viêc này càng khó có được hơn .

Buổi tối, côn ty tổ chức một buổi tiệc ăn mừng, chờ thêm vài ngài khi tiền được thanh toán xong thì mọi người sẽ có được một bao lì xì dày cộm.

Vương Giai Giai không có tham gia buổi tiệc chúc mừng của công ty Lý Dương, cô còn phải về chuẩn bị một ít, Lý Dương nói qua sau khi đấu giá xong sẽ cùng cô đi Bắc Kinh nên công tác ở đây phải tạm thời gác lại một chút.

Trong buổi tiệc chúc mừng, rất nhiều nhân viên đều buông thả một lần, đặc biệt là vài người trẻ tuổi, sau khi có chút quen thuộc Lý Dương bọn họ liền lớn gan tiến lên mời rượu Lý Dương.

Nhìn thấy nhiều người hưng phấn như vậy, Lý Xán và Liễu Tuấn, Trần Lỗi đều trốn ở một bên cười trộm, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng lắc lắc đầu.

Tuy bọn họ nhiều người, có khoảng mười mấy người, nhưng chỉ dựa vào chút người này mà muốn chuốc say Lý Dương là chuyện không thể nào, đám người bọn Tư Mã Lâm đều biết tử lượng của Lý Dương đã thật sự trở thành trăm chén không say rồi.

Kết quả cuối cùng không khác gì với suy đoán, mười mấy người, năm gục, số còn lại đều bỏ chạy, hôm nay Lý Dương uống khoảng 5 cân rượu đế, nhưng vẽ mặt thì vẫn giống như bình thường.

Lý Dương sở dĩ bỏ qua cho những tên chạy trốn là vì ngày mai còn phải tổ chức đấu giá, nếu không thì bọn này mà không gục hết hắn sẽ không buôn tha đâu.

Sau khi chuyện này qua đi, Lý Dương torng công ty không còn thần bí như trước nhưng tất cả mọi người torng công ty đều càng thêm kính trọng hắn.

Lý Dương là người có bối cảnh lại có thực lực, có người như vậy làm ông chủ bọn họ càng thêm tin tưởng vào tương lai của công ty.

Buổi đấu giá ngày hôm sau hắn không có tham gia, lúc này ngoại trừ Hoàng viện trưởng đi cùng Hà lão tới Minh Dương thì những người khác đều đã chuẩn bị rời khỏi.

-Lý Dương, có cơ hội thì đem những bảo bối của cậu tới HongKong triển lãm một lần để cho người HongKong biết được sự thần kỳ của bảo bối Trung Hoa

Trong sân bay, Lý Dương đang đưa tiễn Hoàng lão, chỉ còn nửa giờ nữa thì ông đã phải lên máy bay về HongKong rồi.

-Hoàng lão, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ đi Hongkong, chẳng qua gần đây không có thời gian, nhanh nhất cũng phải tới năm sau

Lý Dương lập tức gật gật đầu, kỳ thật Hoàng lão cũng muốn đi xem bảo bối của Lý Dương, có điều Hoàng viện trưởng đã đi qua đó nên ông cũng không đi theo, tính ra thì mâu thuẫn của an hem hai người vẫn còn rất lớn.

-Chỉ cần cậu đồng ý là được rồi, khi nào cũng được, tôi sẽ chuẩn bị sẵn mọi việc chờ cậu

Hoàng lão cười cười, khi nhìn Lý Dương trong mắt ông còn có chút cảm thán, trong lòng cũng rất hâm mộ Hà lão. Hà lão thu được một học trò tốt, thành tựu trong tương lai của Lý Dương sẽ không thua bọn họ, thậm chí còn có thể mạnh hơn.

Sau khi tiễn Hoàng lão, Lý Dương lại đưa tiễn Đường Xuân Vinh và Liễu lão lên máy bay, việc ở Quang Vinh Bảo Trai còn rất nhiều, hai người không thể không về được.

Trước khi Đường Xuân Vinh rời khỏi hắn còn đưa cho Lý Dương một lời mời, gần đây Quang Vinh Bảo Trai có được không ít bảo bối tốt, nếu Lý Dương có hứng thú thì có thể đến đó xem.

Lý Dương không có từ chối lời mời của Đường Xuân Minh, vài ngày sau hắn cũng đi Bắc Kinh, thừa dịp này đến xem một chút để tăng thêm kiến thức cũng tốt.

Bận rộn tới 5 giờ chiều, Lý Dương mới tiễn hết mọi người đi.

Khi ra khỏi sân bay, Lý Dương liền nhận điện thoại của Trịnh Khải Đạt, hôm nay đấu giá rất thành công. Tuy rằng không thể so với ngày hôm qua nhưng danh ngạch giao dịch lên tới 80 triệu, hai ngày tổng cộng hơn 200 triệu, công ty của bọn họ lần này có khỏi đầu rất tốt đẹp rồi.

Sân bay Bắc Kinh, hai người một nam một nữ nắm taynhau đi ra.

-Lý Dương, em về nhà trước, ngày mai em sẽ gọi điện thoại cho anh, ba của em thích uống trà, mang theo một chút trà là được, những thứ khác đều không cần mua

Bên ngoài sân bay có hai chiếc xe đang chờ, một chiếc đón Lý Dương, chiếc còn lại thì đón Vương Giai Giai.

Hai người trẻ tuổi đi ra quả thật là Lý Dương và Vương Giai Giai, Lưu Cương thì đứng đợi cách đó không xa, chiếc xe này của Hà lão khi Lý Dương tới Bắc Kinh sẽ chuyển thành của Lý Dương, có chiếc xe này thì Lý Dương cũng dễ dàng hơn trong vài chuyện.

Đặc biệt là nhiệm vụ uan trọng-đi thăm cha mẹ vợ của hắn lần này, việc này Hà lão đã âm thầm giúp đỡ Lý Dương không ít việc, thứ có thể chuẩn bị ông đều đã chuẩn bị qua.

Khi kết hôn thì con người sẽ trưởng thành, sẽ càng ổn định, trong lòng Hà lão cũng rất muốn Lý Dương nhanh chóng lập gia đình.

-Anh biết rồi, em yên tâm, cho dù là chạy gãy chân anh cũng sẽ mua cho bằng được lá trà tốt nhất Bắc Kinh

Lý Dương cười cười, Vương Giai Giai đột nhiên hôn lên mặt Lý Dương một cái rồi mới bước lên xe.

Cửa sổ xe mở ra, Vương Giai Giai vẫy tay chào Lý Dương, mặt cô có chút đỏ lên, đây là lần đầu tiên cô làm một động tác lớn mật như vậy trước mặt nhiều người.

-Lưu Cương, cậu có biết nơi nào có trà ngon ở Bắc Kinh không?

Chờ xe của Vương Giai Giai đi xa, Lý Dương mới hưng phấn hỏi một câu, đây là lần đầu tiên Vương Giai Giai chủ động hôn hắn, hắn không vui mới là lạ.

-Lý ca, trà Hà lão đã chuẩn bị tốt rồi, nó đang đặt ở nhà, chúng ta về nhà lấy là được, không cần phải đi tới gãy chân đầu"

Lưu Cương cười nói một câu, những lời mà Lý Dương vừa nói hắn đều nghe được.

-Hà lão đã chuẩn bị tốt? Ha ha, thật tốt quá, tôi lập tức gọi điện thoại cảm ơn Hà lão

Lý Dương chui vào xeo, Lưu Cương thì ngồi ở ghế láy phó, sau khi xe rời đi có người biết được ý nghĩa của biển số xe này kiền kinh ngạc nhìn nó, số xe đặc biệt ở Bắc Kinh không ít, nhưng bình thường cũng không gặp được nhiều.

Sau khi gọi điện thoại cho Hà lão, tâm trạng của Lý Dương từ từ bình tĩnh lại.

Ở Minh Dương, Hà lão mĩm cười đặt điện thoại xuống, một lát sau, một cảnh vệ từ bên ngoài đi vào, trên tay người này còn có một bức thư, trong bức thư có một văn kiện.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.