Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1289: – Chọc phải tổ ông vò vẽ




Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Chương 1286 – Chọc phải tổ ông vò vẽ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

-Cục trưởng Quách!

Đội trưởng Lưu vội vàng chạy đến, người đến là Quách Thế Đồ, Phó cục trưởng thường vụ, nhiệm kỳ chính ủy của cục công an thành phố Yết Dương sắp đến rồi, bây giờ căn bản là không hỏi chuyện gì, vì vậy trừ Cục trưởng ra, vị đứng trước mặt là chức to nhất.

Mà vị Cục trưởng Quách này cũng coi như là người có quan hệ với trưởng phòng Ngô.

-Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Nhìn Ngô Thiếu đang được bác sỹ khiêng đi, Quách Thế Đồ kinh ngạc hét lớn, bộ dạng của Ngô Thiếu rất khó coi, miệng ú a ú ớ, trên người thì phát ra một mùi hôi khó chịu.

Những thứ mà hắn nôn ra phần lớn đều dính lên người hắn, mấy bác sỹ khiêng hắn cũng không ngừng nín thở.

-Là mấy người bọn họ…

Đội trưởng Lưu vẫn chưa nói gì, một người đi cùng Ngô Thiếu lúc nãy chợt đi đến, chỉ tay vào Lý Dương nói.

Lần này hắn không chỉ chỉ mặt Lý Dương mà còn lôi cả cô gái mặc váy đỏ và Thiệu Chí Hiên vào nữa, nói là bọn họ hợp lại với nhau để đánh Ngô Thiếu, muốn Quách Thế Đồ bắt hết bọn họ đi.

Mấy người này đều tranh nhau đổ hết trách nhiệm và tội lỗi lên đầu Lý Dương, chính là muốn cho mọi người biết mối quan hệ của mình.

-Bắt hết bọn họ dẫn đi!

Quách Thế Đồ vẫn chưa nghe hết liền lập tức hạ lệnh, lần này Đội trưởng Lưu đi trước tiên, mấy thuộc hạ của hắn vẫn chưa đứng dậy được, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hành động của hắn.

Lúc nãy đã bị mất mặt một lần rồi, lần này Đội trưởng Lưu phải lấy lại thể diện, đương nhiên, hắn sẽ không đến bắt hai tên khủng bố Triệu Khuê và hải Đông mà đến bắt Thiệu Chí Hiên.

-Đợi đã, Cục trưởng Quách, không phải như lời cậu ta nói đâu, ông nghe tôi giải thích đã!

Trầm Chính Đức gọi lớn một tiếng, mấy người cảnh sát đứng im lại, mập Trầm ở Yết Dương vẫn có một ảnh hưởng nhất định, không phải là người mà mấy tên cảnh sát nhỏ này có thể đắc tội được.

-Ông chủ Trầm, ông không cần phải giải thích gì nữa, giải thích với tôi cũng vô ích, chắc ông biết được thân thế của Ngô Thiếu?

Quách Thế Đồ thở dài, tỏ thái độ rõ ràng với Trầm Chính Đức.

Trầm Chính Đức chau mày, chưa kịp nói gì thì Lý Dương đã đứng ra cười nói:

-Vị Cục trưởng đại nhân, thì ra là mấy người làm việc chỉ xem thân thế, hoàn toàn không đi xem xét sự tình sao?

Nghe Lý Dương nói, Trầm Chính Đức không nói gì nữa mà đứng qua một bên.

Quách Thế Đồ chợt trừng mắt hét lớn:

-Hỗn xược, tôi làm việc thế nào không cần anh phải hao tâm, nên biết rõ thân phận của anh là ai. Anh bây giờ là người đang bị tình nghi!

Thái độ của vị Cục trưởng Quách này đối với Lý Dương hoàn toàn khác khi nói với Trầm Chính Đức, Trầm Chính Đức đứng bên cạnh Lý Dương, có vẻ đang vui mừng trên nổi đau của người khác.

Ông không biết thân phận của Lý Dương cụ thể như thế nào, nhưng lại hiểu rõ, vị Cục trưởng này đã đắc tội với người không nên đắc tội.

-Bắt hết bọn họ cho tôi!

Người lần này lên tiếng là Đội trưởng Lưu, Triệu Khuê và Hải Đông nheo mắt một cái, hai người cùng bước đến trước mặt Lý Dương.

Có hai người bọn họ, mười hai mươi người bình thường không thể nào tiếp cận Lý Dương được, cho dù mấy chục người này là cảnh sát thì hai người cũng rất tự tin.

Bên cạnh họ còn có chi viện ngầm nữa.

Càng không cần phải nói, Lý Dương bây giờ cũng đã là một cao thủ. Đương nhiên rồi, nếu bọn họ bảo vệ không được, để Lý Dương đích thân ra tay thì là bọn họ không làm tròn bổn phận rồi. Nên bọn họ sẽ không đi làm như vậy đâu.

-Không cần phải phiền phức như vậy đâu, cất những chiếc còng tay kia đi, tôi sẽ đi cùng các ông!

Lý Dương chợt kéo Hải Đông và Triệu Khuê lại rồi nói, một số cảnh sát đã đến gần chợt sững người lại, họ quay lại nhìn Đội trưởng Lưu và Cục trưởng Quách.

-Anh Lý!

Triệu Khuê chau mày kêu lên một tiếng.

-Đây dù sao cũng là nơi của ông chủ Trầm, có gì chúng ta đến Cục công an rồi nói!

Lý Dương lắc đầu, tuy nhiên ba chữ Cục công an hắn rất nhấn mạnh, Triệu Khuê gật đầu, hắn the oLý Dương cũng lâu rồi, nghe Lý Dương nói vậy liền hiểu là Lý Dương đã thực sự rất tức giận.

Lý Dương mà tức giận, ở Yết Dương ngoài Trần Vô Cực ra thì không ai có thể ngăn nổi.

Trầm Chính Đức kinh ngạc nhìn Lý Dương, tuy nhiên ánh mắt cũng tỏ vẻ cảm động, ông không ngờ lúc này Lý Dương còn nghĩ cho ông, xem ra những việc đã làm trước đây không uổng công rôi.

-Sớm như vậy có phải tốt không, thu còng tay lại, giải bọn họ đi!

Đội trưởng Lưu nói, trong lòng cũng nhẹ bớt gánh nặng, hắn đã tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của Triệu Khuê và Hải Đông, cho dù bây giờ người của hắn nhiều, nhưng muốn bắt những người này e rằng phải trả một giá không nhỏ.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói xong, mấy tên cảnh sát kia không giám làm gì nữa liền thu còng tay lại.

Quách Thế Đồ cũng không kiên trì, hắn cũng phải giữ thể diện cho Trầm Chính Đức, bình thường hắn cũng kiếm được nhiều lợi ích từ Trầm mập này, hơn nữa Trầm Chính Đức cũng có một bàn đỡ nhất định.

-Tôi gọi một cuộc điện thoại!

Lý Dương lạnh lùng nhìn đội trưởng Lưu một cái rồi lấy điện thoại ra gọi, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, có hai cảnh sát muốn đi lên giữ hắn nhưng đã bị Hải Đông và Triệu Khuê ngăn lại.

Bộ dạng của hắn không giống như là kẻ tình nghi đang bị cảnh sát bắt đi mà giống như một khách quý được bảo vệ vậy.

-Anh kiệt, là tôi!

Có người bắt máy, Lý Dương lạnh lùng nói một câu.

Giọng Hà Kiệt vang vang trong điện thoại:

-Tên tiểu tử cậu làm gì mà gọi điện cho tôi vậy. Đúng rồi, gần đây cậu không phải ở Quảng Đông sao, lúc nào thì đến thăm tôi đấy?

Lý Dương nói:

-Sợ là tôi đi không được rồi, bây giờ tôi đang trên đường đến Cục công an!

-Cục công an?

Lông mày Hà Kiệt chợt nhếch lên một cái.

-Đúng, có xảy ra một chút chuyện nhỏ…Tuy nhiên Cục công an ở đây làm việc không hỏi sự tình, chỉ hỏi thân thế, nên bây giờ tôi đành phải đi với bọn họ thôi!

Lý Dương chậm rãi nói, hắn ngắn gọn thuật lại chuyện lúc nãy, còn đặc biệt điểm danh thân phận của vị Ngô Thiếu kia, sau cùng còn thêm một câu nữa.

Triệu Khuê và Hải Đông đều mỉm cười.

Lý Dương đúng là tức giận rồi, nếu không thì hắn tuyệt đối không nói với Hà Kiệt một cách cụ thể như thế, Lý Dương đã nói như vậy rồi thì chuyện này không kết thúc đơn giản được.

Lần này Cục công an này đúng là gặp phiền phức lớn rồi.

-Tôi hiểu rồi, cậu chú ý đi, đừng để mình bị bắt nạt, những chuyện còn lại cứ để tôi!

Giọng của Hà Kiệt trở nên nghiêm túc, Lý Dương nói như vậy hắn cũng đã hiểu ra được chuyện gì rồi.

Lý Dương tắt máy, lúc này cũng đã bước đến cổng khách sạn rồi, bên cạnh còn có không ít người đứng xem, giám đốc Đại Đường của khách sạn thì lo lắng nhìn Trầm Chính Đức.

Trầm Chính Đức bước lại nói mấy câu với bọn họ rồi cũng cùng Lý Dương rời đi.

Chuyện này đối với ông cũng là một cơ hội tốt để gây dựng mối quan hệ với Lý Dương, còn đến Công an có gặp phiền phức hay không thì Trầm Chính Đức hoàn toàn không nghĩ đến, chỉ nhìn dáng vẻ ung dung của Lý Dương cũng đủ biết lần này gặp xui xẻo không phải là hắn.

An Văn Quân gọi một cuộc điện thoại xong cũng cùng Lý Dương đi đến sở cảnh sát.

Cô vốn dĩ có thể không đi nhưng lại kiên quyết đi cho được, nói mình là nhân chứng.

Thiệu Chí Hiên, cô gái mặc váy đỏ đều đi cùng Lý Dương, hai người họ có muốn không đi cũng không được, lúc lên xe cô gái đó vẫn còn đang run rẫy, nếu không phải có Lý Dương và An Văn Quân an ủi mấy câu chắc cô ta đã sợ mà khóc rồi.

Đối với cô, Cục công an giống như là địa ngục, vào đó cũng giống như rơi vào miệng hổ vậy.

Cho dù có mấy người này an ủi, nhưng cô vẫn cứ giữ chặt Lý Dương, không nói gì cả, ánh mắt đầy sự sợ hãi.

Sau khi nói chuyện trong điện thoại với Lý Dương xong, Hà Kiệt yên lặng một lúc, cầm điện thoại suy nghĩ.

Hắn không lo lắng nhiều về sự an toàn của Lý Dương, hắn biết sự lợi hại cảu sáu bảo vệ bên cạnh Lý Dương, chỉ cần không xảy ra xung đột nghiêm trọng thì Lý Dương tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ chuyện gì.

Điều mà hắn đang nghĩ bây giờ là mục đích của Lý Dương, hắn rất hiểu Lý Dương, chưa lúc nào Lý Dương lại kể tường tận từng chi tiết như vậy, chứng tỏ Lý Dương muốn làm lớn chuyện này lên.

Nếu Lý Dương đã muốn làm lớn, vậy thì hắn cũng cùng điên với Lý Dương một lần vậy.

Nghĩ đến đây, Hà Kiệt chợt cười nhạt, hắn gọi một cuộc điện thoại, gọi xong càng cười tươi hơn.

-Vương huynh, tôi là Hà Kiệt…

Thời gian cũng không dài, người mà Hà Kiệt gọi là Vương Huynh này là Vương Đức làm việc tại Quảng Châu, cấp bậc cũng giống hắn, đều là phó phòng, tuy nhiên người này làm việc ở Tỉnh ủy.

Tên Vương Đức này cũng không lạ lùng gì Lý Dương, hắn có một người em trai tên là Vương Phong, còn có một người em gái là Vương Giai Giai, Lý Dương chính là em rễ của hắn.

Gọi xong Hà Kiệt cười hi hi rồi lại gọi thêm một cuộc nữa.

Lần này giọng Hà Kiệt trở nên nghiêm túc hơn, còn tỏ vẻ rất oan ức nữa, thuật lại chuyện của Lý Dương một cách rất đáng thương, một người đáng thương bị người khác ăn hiếp.

Vương Đức cũng đang gọi điện thoại, gọi xong hắn liền kêu một chiếc xe đi Yết Dương.

Em rễ đang bị công an bắt ở Quảng Đông, cho dù thế nào thì hắn cũng phải ra mặt, Hà Kiệt gọi xong cũng đi, hắn đã cho chuyện này thành chuyện thể diện của Hà Gia, không đi cũng không được.

Hai nhà Hà Vương đều đi cũng một lúc, người lớn của hai nhà này cũng đã nhận được tin.

Vương Giai Giai đang bận chuyện của Viện Bảo tàng, nghe Lý Dương bị công an bắt đi liền lo lắng suýt khóc, cô định bỏ hết việc để bay đến Yết Dương, sau đó được mẹ Lương Phượng Anh khuyên mới ở lại.

Bên Quảng Đông có Vương Đức, còn có Hà Kiệt, Lý Dương chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, lúc này Vương Giai Giai đi cũng muộn rồi, cũng chẳng giúp được gì.

Vương Giai Giai cũng đành bất đắc dĩ, cô không ngừng khóc, cuối cùng Vương Toàn Minh phải đích thân gọi điện cho bí thư tỉnh Quảng Đông, mới làm Vương Giai Giai nín khóc.

Bí thư tỉnh Quảng Đông Liễu Quốc Sinh là bạn học của Vương Toàn Minh, quan hệ giữa hai người cũng rất thân thiết, nhận được điện thoại của Vương Toàn Minh liền nói là đích thân sẽ đi giải quyết chuyện này.

Tắt máy, Liễu Quốc Sinh liền lắc đầu, khuôn mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ, ông không phải là chỉ nhận được một cuộc điện thoại có liên quan đến Lý Dương, lúc nãy cha của Hà Kiệt Hà Chấn Giang cũng đã gọi điện đến.

Hai người cùng vì một người một việc mà gọi đến, Liễu Quốc Sinh biết là lần này có người đã chọc trúng tổ ông vò vẽ rồi, mà còn là một tổ ông vò vẽ rất lớn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.