Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 1285 – Đánh nha nội
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
-Anh Lý!
Triệu Khuê và Hải Đông cũng chạy đến, nhìn thấy ở đây nhiều người như vậy, còn hỗn loạn như thế vội chạy lại cạnh Lý Dương.
Lúc nãy Lý Dương đi vệ sinh, hai người không đi theo, nhìn thấy có hai người đang nằm giữa nhà, cộng thêm vết máu và dao, hai người cũng thấy sợ hãi.
Nếu Lý Dương mà xảy ra chuyện gì, thì bọn họ gánh không nổi trách nhiệm, nếu biết sớm thì bọn họ đã đi theo rồi.
-Tôi không sao!
Lý Dương lắc đầu, cô gái mặc váy đỏ giữ chặt cánh tay Lý Dương, khuôn mặt hoảng hốt, tiếc là lúc này người mỗi lúc một nhiều, bên ngoài đã nghe tiếng xe cấp cứu và xe cảnh sát.
-Cố vấn Lý, có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy bên ngoài hỗn loạn như vậy, An Văn Quân cũng bước ra, còn Trương Ưng lúc này đã ngủ gục trên bàn rồi, hôm nay hắn uống thỏa sức, cuối cùng say bí tỉ.
-Gặp phải một rắc rối nhỏ!
Lý Dương cười nhạt rồi lại nhìn người đàn ông trung niên:
-Ông, lúc nãy ông cũng đã nhìn thấy hết tất cả rồi, ông có thể làm nhân chứng cho tôi được không?
-Làm nhân chứng không thành vấn đề, tôi cũng không chấp nhận mấy người này!
Người đàn ông cười sảng khoái, ông là người duy nhất chứng kiến mọi chuyện, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ.
-Ông Lý, ông không sao chứ?
Trầm Chính Đức cũng bước đến, ông ta hơi hoảng sợ, ông biết thân phận của Lý Dương, tuy là không biết cụ thể thế nào, nhưng chỉ cần nhìn cảnh tượng hôm đó cũng rõ, tuyệt đối là người ông không thể trêu chọc được.
Cũng vì phát hiện này àm ông đã có ý kết giao với xưởng Ngọc khí Huy Hoàng, mục đích là để kết thân với Lý Dương.
Trầm Chính Đức là một người thông minh, hắn biết dục tốc tắc bất đạt, tuy nhiên chỉ cần có quan hệ tốt với Mã Tuấn Đào, sớm muộn gì cũng xây dựng được mối quan hệ với Lý Dương, ông không vội, ông có thể chờ được.
Hôm nay Lý Dương đến khách sạn của ông, cũng là một cơ hội mà ông đang chờ đợi, Trầm Chính Đức rất thông minh, ông không liên tục bám theo, đối với ông, gặp thêm Lý Dương vài lần, liên lạc với Lý Dương thêm vài lần cũng đồng nghĩa với việc kết được nhân tình.
Nhưng không ngờ, Lý Dương lại xảy ra chuyện ngay trong chính khách sạn của ông, lúc nãy ông đang ăn cơm cùng khách, lúc giám đốc Đại Đường thông báo suýt nữa làm ông sợ toát mồ hôi, sau khi nghe tin ông lập tức chạy đến đây.
-Tôi không có chuyện gì, mấy người này ông có quen không?
Lý Dương lắc đầu, bên ngoài bác sỹ và cảnh sát đã chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền giật mình, bác sỹ liền bắt tay vào công tác cấp cứu.
Thực ra chủ yếu là cứu tên thanh niên có hình xăm, hắn bị thương rất nặng, còn Ngô Thiếu ngoài việc nôn mửa và không nói được lời ra thì không có gì lớn cả.
-Ngô Thiếu!
Trầm Chính Đức đang để tâm đến Lý Dương nên không chú ý đến những người khác, Lý Dương vừa chỉ tay một cái, ông mới thấy người đang nằm giữa đất, nhìn thấy người này xong ông chợt kinh ngạc.
-Hắn là ai?
Lý Dương lại hỏi, nhìn là biết Trầm Chính Đức biết người này.
Trầm Chính Đức quay lại nói:
-Ngô Thiếu là người Yết Dương, cha hắn là Ngô Hưng Chính!
-Ngô Hưng Chính, trưởng phòng Ngô?
An Văn Quân cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, Lý Dương quay lại nhìn cô, An Văn Quân chợt nói:
-Phó trưởng phòng công an tỉnh chính là Ngô Hưng Chính, nghe nói hắn quê ở Yết Dương!
An Văn Quân nói xong Trầm Chính Đức liền gật đầu:
-Đúng, Ngô Thiếu là công tử của trưởng phòng Ngô. Ngoài ra ông ngoại hắn là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh, tôi nghe nói Ngô Thiếu đi du học nước ngoài vừa mới trở về, được phân vào làm trong Cục công an Yết Dương!
Trầm Chính Đức không do dự mà nói hết lai lịch của Ngô Thiếu ra.
Ngô Thiếu là bá chủ Quảng Đông, từng là một trong ba công tử Quảng Châu gì đó, vì bối cảnh gia đình mà tên tiểu tử này đã làm rất nhiều chuyện xấu.
Tuy nhiên Trầm Chính Đức hiểu rất rõ, tên Ngô Thiếu này có một thân thế rất lớn, nhưng cũng không thể bằng được phó bộ trưởng bộ vệ sinh, công tử của Phó bộ trưởng còn không giám ngẩng đầu lên trước mặt Lý Dương, còn nhờ người đi chủ động nhận lỗi, có thể thấy sức ảnh hưởng của Lý Dương lớn như thế nào rồi.
Trầm Chính Đức tin rằng vị Ngô Thiếu này tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Dương.
-Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi!
Lý Dương quay lại nhìn cô gái đang run rẫy, mặt mày tái nhợt rồi gật đầu.
Chả trách mà cô gái này lại sợ hãi như vậy, còn nó có tiền có quan hệ cũng không được, bảo hắn mau chạy đi, thì ra là tại hắn đã đánh một vị nha nội, còn là nha nội có quan hệ với công an.
Vị Ngô Thiếu đúng là có chút thân thế, tuy nhiên chút thân thế này Lý Dương không thèm để ý đến, theo Hà Lão nhiều năm như vậy, tầm nhìn của hắn đã được nâng cao rất nhiều rồi.
-Cô đừng sợ, cô yên tâm tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, lúc nãy rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Dương quay lại nhẹ nhàng hỏi cô gái, cô gái ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Lý Dương, nhưng ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích.
-Chính là hắn, Đội trưởng Lưu, chính hắn đánh Ngô Thiếu, mau lại bắt hắn đi!
Cô gái đang định nói, thì bên kia, nhìn thấy cảnh sát đến mấy người kia coi như lấy lại được tinh thần, nói lớn với một người mặc thường phục, còn không ngừng chỉ về phía Lý Dương.
Người cảnh sát mặc thường phục khoảng bốn mươi tuổi, lạnh lùng nhìn Lý Dương rồi nói:
-Bắt lấy hắn cho tôi!
-Đội trưởng Lưu, hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi!
Trầm Chính Đức vội chạy đến, Lý Dương không biết người này, nhưng ông biết, đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Yết Dương, nếu bị ông ta bắt đi thì Lý Dương chắc chắn sẽ chịu khổ rồi.
-Ông Trầm mập, chuyện này không liên quan đến ông, ông đừng có nhúng tay vào!
Đội trưởng Lưu quen Trầm Chính Đức, nên lúc nói nhẹ giọng hơn, Trầm Chính Đức xuất thân từ gia đình nghèo khó, nhưng có thể có được ngày hôm nay thì chắc chắn sau lưng ông có người nâng đỡ, nên thái độ của Đội trưởng Lưu cũng tốt với ông hơn một chút.
Nhưng điều này không có nghĩa là Đội trưởng Lưu sẽ giữ thể diện cho ông, hôm nay người bị đánh là Ngô Thiếu, trưởng phòng Ngô mà tức giận thì Trầm Chính Đức cũng gánh không nổi.
-Đội trưởng Lưu, ông Lý là khách của tôi, có thể là có chút hiểu nhầm, tôi đồng ý giúp ông Lý bồi thường, ông xem có được không?
Trầm Chính Đức vội nói, tiền đối với Trầm Chính Đức mà nói chỉ là con số, chỉ cần những việc tiền có thể giải quyết được thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Nếu ông có thể dùng tiền để giải quyết chuyện này, thì có bao nhiêu tiền ông cũng không tiếc, điều này cũng có nghĩa là Lý Dương sẽ mang ơn này của ông, cái ơn này là vô cùng quan trọng.
Cho dù là không được thì ông cũng đã cố gắng rồi, Lý Dương nhìn thấy những việc ông làm ít nhất cũng sẽ cảm động trong lòng.
Không thể không nói, Trầm Chính Đức đúng là một người rất linh hoạt.
-Bồi thường, ông nghĩ là có tiền là xong sao, hắn đúng là cố ý gây thương tích, cần phải ngồi tù, lấy lại những đồng tiền thối của ông đi, còn không bắt hắn đi?
Đội trưởng Lưu trừng mắt, sau đó nói lớn với người bên cạnh, sáu cảnh sát bên cạnh hắn chợt đi về phía Lý Dương, trong đó còn một người còn cầm còng tay.
-Bốp bốp bốp bốp!
Sáu người, chưa đến chỗ Lý Dương liền lần lượt bị văng trở lại, lúc nãy Triệu Khuê và Hải Đông không có mặt ở đây đã là một chuyện rất đáng hối hận rồi, lần này chắc chắn sẽ không để người ta tiếp xúc với Lý Dương.
Đối với họ mà nói, bảo vệ Lý Dương là nhiệm vụ quan trọng. Bọn họ sẽ không để ý người ta có phải là cảnh sát hay không đâu.
-Các người, các người giám chống lại cảnh sát?
Đội trưởng Lưu sững người, chỉ Lý Dương hét lớn, hắn cũng hối hận, hôm nay vì đi vội mà hắn không mang theo súng, nếu biết mấy người này khó bảo như vậy thì đã mang súng theo rồi.
Hắn đã thấy được hai người bên cạnh Lý Dương tài nghệ rất giỏi, người bình thường không thể đánh liền một lúc sáu người nhanh như vậy được.
Một người như vậy, đội trưởng Lưu cũng không có tự tin.
-Đồng chí cảnh sát, vì sao ông lại bắt tôi?
Lúc này Lý Dương đã đứng ra, cô gái mặc váy đỏ vẫn giữ chặt cánh tay của hắn, khuôn mặt vô cùng sợ hãi.
-Cậu cố tình gây thương tích, là người bị tình nghi, tất nhiên là phải bắt cậu rồi!
Đội trưởng Lưu nói lớn, tuy nhiên khuôn mặt hắn lại tỏ vẻ sợ hãi, lúc này hắn chỉ mang bảy cảnh sát đến, mà sáu người thì đang nằm dưới đất chưa đứng dậy được.
Lý Dương chau mày nói:
-Cố ý gây thương tích? Ông có bằng chứng gì nói tôi cố ý gây thương tích, ông đã điều tra chưa mà biết. Chẳng lẽ mấy người cảnh sát các ông làm việc chỉ nghe một bên nói là tin, hay vì vị Ngô Thiếu này là người của các ông?
Lúc nói, ánh mắt Lý Dương sắc bén, sau khi biết được thân phận của Ngô Thiếu, vì sao số cảnh sát này lại lo lắng như thế, thì có nhắm mắt cũng tưởng tượng ra được.
-Tôi có thể làm chứng người thanh niên này không phải cố tình đánh người, mà là phòng vệ chính đáng, lúc này hai người thanh niên kia đều có ý muốn tấn công vị này, còn có hai người cầm cả dao ra nữa!
Người đàn ông trung niên chợt đứng ra nói với Đội trưởng Lưu một câu.
Lý Dương hơi ngạc nhiên, cảm kích nhìn ông, người này lúc nãy đồng ý làm nhân chứng cho mình, không ngờ là làm thật.
Cần biết rằng, lúc nãy hắn nói chuyện với Trầm Chính Đức và An Văn Quân thì có ông này ở bên cạnh, ông ta đã nghe thấy hết tất cả.
Cũng có nghĩa là ông biết thân phận của vị Ngô Thiếu này, trong trường hợp này mà vẫn đồng ý làm nhân chứng cho Lý Dương, đúng là hiếm gặp.
-Ông là ai?
Đội trưởng Lưu chau mày hỏi người trung niên.
-Tôi là Thiệu Chí Hiên, người Singapo, lần này về nước khảo sát vài mối làm ăn, đây là hộ chiếu của tôi!
Người đàn ông trung niên lấy hộ chiếu ra đưa cho Đội trưởng Lưu xem, Đội trưởng Lưu càng chau mày hơn, hắn không ngờ chuyện hôm nay còn liên quan đến cả người Hoa kiều.
-Thiệu Chí Hiên!
An Văn Quân kinh ngạc nhìn người trung niên, cô chưa từng gặp người này, nhưng tên thì có nghe nói đến.
Kể ra thì Thiệu Chí Hiên vẫn là người nhà của Thiệu Gia, là một thành viên của gia tộc Thiệu Thị, tiếc là lúc trẻ ông mắc sai lầm, nên bị cha khai trừ ra khỏi gia tộc, sau đó thì đến sống ở Singapo.
Thiệu Chí Hiên là một người rất lợi hại, ông ở Singapo đi lên từ đôi bàn tay trắng, tạo nên vương quốc thương nghiệp của mình, lĩnh vực ông kinh doanh là trang sức châu báu.
Tuy là không lớn bằng tập đoàn Thiệu Thị, nhưng cũng là một công ty châu báu không nhỏ, lớn hơn những công ty con của Thiệu Thị nhiều.
Mấy năm gần đây, Thiệu Gia và vị thành viên bị trục xuất này đã có liên lạc trở lại, Thiệu Chí Hiên mấy năm nay cũng thường xuyên về nước, ông có ý định về phát triển ở trong nước, An Văn Quân gặp ông ở đây đúng là rất ngạc nhiên.
-Thịch thịch thịch!
Bên ngoài lại chạy vào một đội cảnh sát khác, khoảng hai ba mươi người, mà còn là do Phó cục trưởng Cục công an dẫn đầu, vị Phó cục trưởng này nghe nói Ngô Thiếu bị đánh liền lập tức kéo người đến.