Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1207: Thứ mười thế giới




Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Chương 1203: Thứ mười thế giới

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Lâm Chính Thanh lập tức đứng dậy, động tác lật lá bài cuối cùng của Lý Dương vô cùng nhanh, ánh mắt của Lâm Chính Thanh đều dồn về phía cánh tay của Lý Dương.

Thắng, chính là thắng, kết quả đối với y chính là ở lá bài này.

Thua, tất nhiên là thua thảm hại, không có khả năng trở mình, Lâm Chính Thanh rất rõ, y không thể có tư cách để y tham gia đánh cuộc của Lý Dương.

Nhưng nếu thắng, y có lòng tin một tiếng trống làm cho tinh thần thêm hăng hái, triệt để hạ gục Lý Dương.

Lúc này, cái này không thể sánh được bằng thời khắc quan trọng, nếu Lý Dương thắng, gần như ngang bằng với tuyên bố kết quả cuối cùng.

Cha con nhà họ Khổng, lúc này cũng đều đứng lên.

Bọn họ nắm tay nhau, nhìn vào cái bàn với vẻ mặt vô cùng khẩn trương, Lý Xán, Chu Văn cũng vậy, tâm thần của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung vào lá bài Lý Dương đang lật.

- Không thể!

Lâm Chính Thanh đột nhiên đặt mông ngồi xuống ghế, lá bài của Lý Dương đã lật ra rồi, lá đệ bài này Lý Dương chưa từng thấy qua, bất thình lình chính là lá bài này.

Hồng Tâm

Phối bài của Lý Dương, tuy không phải là đồng hoa thuận, nhưng cũng là một đại thuận. Chỉ một lá bài này, đã tuyên phán tử hình Lâm Chính Thanh, Lâm Chính Thanh không cần mở bài nữa, bất luận mở ra lá bài gì, y cũng không thắng nỗi Lý Dương.

Lá bài lúc này của Lâm Chính Thanh, lớn nhất cũng chỉ có thể phối rỗng, cũng không phải đồng hoa thuận, nhỏ hơn lá bài của Lý Dương một chút.

- Phịch phịch!

Cha con nhà họ Khổng cũng ngồi xuống, thua rồi, thua thật rồi, Lâm Chính Thanh thua Lý Dương, cũng như lão Khổng thua tất cả.

Thậm chí còn mang đến một tai họa nhất định cho gia tộc.

Khổng Huyên còn đang nhìn vào lá bài trên tay Lý Dương không dám tin, thậm chí cô còn tưởng tượng đây là ảo giác, đây hoàn toàn không phải là lá bài của Lý Dương.

- Thắng rồi, lão đại thắng rồi!

Ngược với dáng vẻ của cha con Không gia. Bọn Lý Xán hô to vui mừng, đặc biệt là Chu Văn, cơ hồ như sắp nhảy dựng lên.

Trước kia thắng tam đại đổ vương, lần này thắng sáu vị cao thủ đổ đạo, là có Lâm Chính Thanh một trong mười đổ vương đến từ Malaixia, danh khí đổ đàn của Lý Dương, đã hoàn toàn lan tỏa rồi.

- Hắn lại thắng rồi!

Hà Kiệt quay đầu lại, liếc nhìn ông cụ, lúc này chính y cũng không thể không thừa nhận, đổ thuật của Lý Dương quả thật rất mạnh, ông cụ tín nhiệm hắn là đúng.

- Không sai, lại thắng rồi, hơn mười ngàn bảo bối đó, ha ha!

Ông cụ cười lớn rất hài lòng, hơn mười ngàn bảo bối, tám mươi phần trăm đều là văn vật của Trung Quốc, những bảo bối này có một nữa đều là năm đó cướp đoạt của ông, bây giờ cuối cùng cũng lấy lại được.

Tuy nói cách Lý Dương dùng là đánh bài, nhưng Lý Dương không có cược tiền, cược toàn là những bảo bối, cách này bất luận là ông cụ, viện trưởng hoàng hay là lão Từ, lão Phương đều có thể chấp nhận.

- Thằng nhóc này, vận khí tốt thật!

Lão Từ và lão Phương liếc nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Đối với may mắn của Lý Dương, bọn họ không phục cũng không được. Giống như lần này, từ đầu đến cuối Lý Dương đều không có xem qua lá bài chưa lật, cuối cùng lại thắng Lâm Chính Thanh, thuần túy chính là may mắn.

Đương nhiên, những người này không hề biết, kỳ thực tất cả lá bài đều nằm trong lòng bàn tay của Lý Dương.

- Lý Dương, ván bài này, Lý Dương thắng.

Giọng của Caray Manchester vang lên, toàn hiện trường hơi có chút yên lặng, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, bọn họ không chỉ chúc mừng Lý Dương, đồng thời cũng chúc mừng mình.

Tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy một đổ vương mới được sinh ra.

Tốc độ quật khởi của đổ vương này tuyệt đối là nhanh nhất, nhanh tới mức bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng được.

- Tại sao, nói cho tôi biết tại sao?

Lâm Chính Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này y đã hồi phục lại một chút, nhưng vẫn có chút chán chường.

Đối phương ngay cả lá bài chưa lật cũng chưa từng thấy qua thì có thể thắng được y, làm y không thể chấp nhận được, mà thua ván cuối cùng, bất luận là tâm lý hay là chiến thuật, y hoàn toàn thua Lý Dương.

- Lâm tiên sinh, bất luận ngài tin hai không tin, may mắn của tôi thật sự luôn rất tốt.

Lý Dương hé miệng cười, nguyên nhân chính tất nhiên không thể giải thích ra, hắn không thể nói cho Lâm Chính Thanh biết, anh vừa mới bắt đầu thì đã nằm trong tính toán của tôi, bất luận đánh thế nào, tất cả lá bài của anh tôi đều có thể nhìn thấy, anh không thể thắng nổi tôi.

Nếu không thể nói ra chân tướng, cũng chỉ có thể dùng vận khí giải thích.

Mà vận khí của Lý Dương quả thật rất tốt, lá bài này chỉ lớn hơn một chút, nhưng lại cực kỳ hiếm thấy, không có lá bài thế này, Lý Dương muốn giải quyết cuộc chiến này e rằng còn phải cần một tiếng đồng hồ.

- Vận khí, vận khí của anh quả thật không thể sánh được, thua bởi vận khí, ta chịu!

Lâm Chính Thanh cười cười, trên mặt hồi phục lại một chút, những đổ vương này bọn họ không phải chưa từng thua, thua một trận thì có thể chấp nhận, lúc này y đã đứng lên, chuẩn bi bỏ đi, và lá bái cuối của y đến giờ vẫn chưa lật.

Khổng Huyên đang ngồi ở hàng ghế trước nhất, đột nhiên chạy tới bên cạnh bàn cờ, bảo an bên cạnh đột nhiên sửng sốt, cuối cùng Hà Vinh khoát tay với bọn họ, tất cả đều đứng ở đó không động đậy.

Khổng gia và Hà gia cũng đã từng có chút quan hệ, quan hệ không sâu nhưng dù sao cũng là quen biết, Hà Vinh cũng biết, lần này Khổng gia là hạ máu để tham gia đánh cược, nếu thua rất thê thảm.

Khổng Huyên vọt tới bàn đánh bạc, trực tiếp mở lá bài chưa lật của Lâm Chính Thanh.

Hành động của Khổng Huyên rất không lễ phép, cô nghi ngờ Lâm Chính Thanh cố ý thông đồng với Lý Dương. Lâm Chính Thanh vẫn chưa bỏ đi, chân mày chau lại.

Lúc này, chính y cũng thở dài, y cũng hiểu cảm giác của lúc này của cha con Khổng gia, dù sao mình làm người ta thất vọng, có hành động thế này thật ra có thể giải thích được.

Khổng Huyên mở lá bài chưa lật của Lâm Chính Thanh, tất cả mọi người đều hướng nhìn vào bàn cờ

Trên bàn, đặt một lá bài đỏ tươi, hiện ra rất rõ ràng.

Đồng tử, cũng là đồng tử, đáng tiếc chỉ nhỏ hơn một chút so với đồng tử của Lý Dương, Lâm Chính Thanh nói thua cũng không oan uổng, e rằng cũng phải liều một lần, sẽ không từ bỏ dể dàng.

Cuối cùng cho dù là thua, cũng chỉ có thể nói là vận khí không tốt.

- Ồ ồ ồ!

Khổng Huyên đột nhiên ôm đầu, ngồi chồm hổm xuống đó khóc, thua rồi, thua thật sự rồi, bọn họ không thể lấy lại chén Dạ Quang, mà cùng thua tất cả.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu bọn họ đối với chén Dạ Quang có chấp niệm rất cao, cũng sẽ không có cảnh tượng như ngày hôm nay. Cũng mai bọn họ không đến mức phải phá sản, nếu thực sự cố gắng, thấp điệu một thời gian, không phải là không có ngày quật khởi lại.

Lúc này tiếng khóc của Khổng Huyên cũng được một bộ phận người đồng tình.

Đáng tiếc không ai biết, rốt cuộc tại sao cô có kết cục ngày hôm nay mà khóc, chính là vì trước giờ vẫn luôn cạnh tranh với Lý Dương, chắp tay đem đôi bảo bối này cho Lý Dương mà khóc.

Chí ít ban đầu đem ra chuyện chén Dạ Quang, chính là chuyện cả đời cô hối hận nhất.

- Huyên Nhi về thôi chính ta đi thôi!

Lão Khổng thở nặng nề, ông là một người cầm được thì không buông được. Thua lần này, cả đời này của ông đừng nghĩ tới chén Dạ Quang, ông muốn bù đắp tổn thất lần này mình mang lại cho gia tộc, khi gia tộc hưng thịch trở lại, thì đời sau của ông, lại tìm cách lấy lại đôi chén Dạ Quang.

Lão Khổng dẫn theo con gái rời khỏi phòng đánh bài, dáng vẻ họ đi xem thoạt chừng có chút khổ sở, rất nhiều người đều nhìn bọn họ đồng tình, chỉ là đồng tình không thương hại bọn họ.

Đây là sòng bạc, trên bàn cờ luôn phân ra người thắng và người thua, nếu quyết định tham gia đánh cược lần này, thì nhất định phải chuẩn bị thất bại cho tốt.

Đài truyền hình cũng bắt đầu ghi hình bọn họ, đây là đài truyền hình Châu Âu rất nổi tiểng, giá mua trực tiếp phát sóng cao không làm cho bọn họ thất vọng, trận đấu đặt sắc này không làm bọn họ thất vọng thậm chí vượt hơn sức tưởng tượng của bọn họ

Đây chỉ là trận đánh cuộc chén Dạ Quang, nếu đổi thành Mona Lysa và Bữa Tối Cuối Cùng, bọn họ tin rằng tới lúc đó tỷ suất xem đài sẽ càng cao hơn.

- Lý Dương tiên sinh, chúc mừng ngài!

Caray Manchester chìa tay ra nhìn người thanh niên trẻ này có chút hiếu kỳ.

Chỉ có Caray Manchester hiểu rõ nhất, ván bài cuối cùng này Lý Dương có tự tin lớn như vậy, ngay cả ông cũng rất khó tin, Lý Dương chưa từng xem qua lá bài cư nhiên lại có lòng tin lớn như vậy.

Tất cả cái này, nếu thật như theo lời Lý Dương nói, nếu chỉ dựa vào vận khí, vậy Lý Dương tuyệt đối là một người thanh niên vô cùng cùng đáng sợ, thậm chí ông chưa từng thấy trong số nhiều đổ vương như vậy, không có biểu hiện hơn cả Lý Dương.

- Cảm ơn!

Lý Dương mỉm cười nắm lấy tay của Caray Manchester, thắng là chuyện rất vui, lần này Lý Dương cũng không ngoại lệ.

- Lão đại!

Lý Xán đột nhiên kiêu lớn. Y và Chu Văn, Trần Lỗi, Lý Bồi còn có Lưu Chấn Hoa đều đã đi lại.

Lý Dương vừa bắt tay, nghĩ tới lúc chào hỏi với bọn họ sắc mặt có chút cứng ngắc, hình như hắn có một dự cảm không tốt.

Năm người, năm người bạn tốt nhất của Lý Dương, đột nhiên cùng gọi, từ các nơi chạy tới Lý Dương, sau đó bắt Lý Dương đi, trực tiếp đưa thẳng lên không trung.

Hải Đông và Triệu Khuê vừa muốn động, thì bị Lưu Cương chặn lại, Lưu Cương mỉm cười lắc đầu với bọn họ.

Lưu Cương hiểu rõ tình cảm giữa mấy anh em này của Lý Dương, bây giờ chỉ là bọn họ đang kích động, không nhất định phải quấy rối bọn họ.

Thứ mười thế giới đó, lão đại, anh là thần tượng của tôi

Chu Văn la lớn, năm người cùng gắng sức, thoáng cái ném Lý Dương lên không trung, sau khi bắt được, lại đưa lên nữa

Động tác của bọn họ, cũng làm rất nhiều nhười ở hiện trường cười, đây là vui sướng của người thắng lợi.

Thấy bọn họ ăn mừng suồng sả như vậy, không chừng lại có bao nhiêu người mắng chưởi hắn nữa.

Nhiều người chưởi rồi, tất nhiên càng nhiều người quan tâm, lợi ích đài truyền hình bọn họ thu được càng nhiều.

Lý Dương bị ném lên không trung ba lần. Cuối cùng chịu không nổi, lúc rơi xuống thuận tay kéo lấy áo của Lý Xán, với phương thức đánh cá từ trên người Lý Xán trượt xuống.

Động tác này rất trôi chảy, làm không ít người mở tròn hai mắt.

Lý Dương lại nhẹ thở dài, vận dụng thân pháp trong Thái Cực chính là rất tốt, bằng không sẽ bị mấy người này làm cho tới nôn ra, bây giờ dù sao cũng đã thoát rồi.

Lý Dương xuống, mấy người cũng không ngại làm động tác lúc nãy. Kỳ thực nếu không phải Lý Dương muốn để gần bọn bọ, năm người này hoàn toàn không thể đụng được góc áo của hắn, bây giờ Thái Cực của Lý Dương đã đạt cấp trung rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.