Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1113: – Tin tốt dồn dập




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Lưu Cương cười không nói gì.

Hắn không nghe được những điển cố ,à Lý Dương vừa kể lúc nãy, nhưng Bôn Nguyệt, Truy Tinh và kiếm Thái A thì hắn đều nhớ rất rõ.

Thứ nhất là lúc trước vụ án đó do chính hắn dẫn đầu điều tra, thứ hai là trong tay Lý Dương đã có năm thanh kiếm thần lớn, hắn biết kiếm Thái A cũng là một trong số đó, bấy lâu nay hắn vẫn để ý chuyện này.

Trước đây Lưu Cương cũng do dự, lần này sau khi nhìn thấy Bôn Nguyệt thì hắn không còn chút do dự nào nữa, nếu có thể giúp ba thanh kiếm đoàn tụ, làm kiếm Thái A xuất hiện lại lần nữa, đối với hắn cũng là một công đức.

Có được tin tức của kiếm Truy Tinh nên Lý Dương rất vui, chút phiền não hai ngày nay giờ không biết bay đi đâu hết.

Sau khi biết được một tổ chức như vậy từ phía Hoắc Tư, Lý Dương thật sự bị lay động, một tổ chức đã cho ra đời năm vị Tông sư, những cái khác thì không nói, tâm đắc mà năm vị Tông sư này để lại là bảo vật vô giá.

Tiếc là trên đời này không có cái gì là miễn phí cả, cái giá để Lý Dương có thể gia nhập vào tổ chức này rất có thể bản thân hắn chịu đựng không nổi.

Hắn chỉ có thể từ chối sự mê hoặc này, dựa vào bản thân để tiếp tục phấn đấu thôi.

Cho dù là có thể hiểu được tất cả, nhưng cứ nghĩ đến chuyện không thể có được kho báu lớn này là Lý Dương lại thấy buồn.

Hôm nay liên tục có được nhiều tin tốt như vậy làm cho Lý Dương có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong một ngày đã có được thanh kiếm Bôn Nguyệt, rồi lại có tin tức của kiếm Truy Tinh, bây giờ đến bản thân Lý Dương cũng tin rằng ba thanh kiếm đó có thể đoàn tụ.

Xe đã đến trước nhà ông, kiếm tra xong, Lưu Cương trực tiếp lái xe đến cổng biệt thự.

- Ông ơi, ông…

Vừa xuống xe Lý Dương liền chạy nhanh vào nhà, vừa chạy vừa gọi, thu hoạch hôm nay không nhỏ, cũng nên để ông cùng chia sẽ niềm vui này. Mỗi lần Lý Dương có được bảo bối tốt là những lần mà ông vui nhất.

- Gọi cái gì thế…Giai Giai cô đến rồi!

Hà San San đang luyện thư pháp trong phòng khách ngẩng đầu nhìn lên vẻ không vui, sau khi nhìn thấy Vương Giai Giai, mắt cô bỗng sáng lên liền vứt bút viết chạy đến. Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý để chấp nhận cuộc sống gian khổ tháng này.

Một tháng tuy là không dài, nhưng dù sao cũng có hi vọng, cố gắng vượt qua, tháng này cũng coi như qua, sau này thật thà một chút là có thể được tự do hoàn toàn rồi.

Trong tay cô vẫn còn mấy trăm vạn, xe Lamborghini không thể lái nữa, lái xe khác cũng không sao, dù sao vẫn tốt hơn bị nhốt trong nhà.

- San San, ông đâu rồi?

Lý Dương cũng không để ý đến San San, hắn đưa mắt nhìn xung quanh hỏi một câu.

Lúc này là 5h chiều rồi, ông cũng đã ngủ trưa dậy rồi, giờ này nếu không phải là đi dạo trong vườn thì cũng ngồi trong phòng khách đọc sách hoặc xem báo thôi, nhưng lúc này ông đều không có ở hai chỗ đó.

- Ông ra ngoài rồi, trước khi đi còn dạy em phải luyện 500 chữ!

Vừa nhắc đến ông Hà San San lại ỉu xìu, 500 chữ chẳng khác gì đòi lấy mạng cô.

Tiếc là 500 chữ này nếu viết không đẹp thì cuộc sống khổ cực của cô còn phải kéo dài nữa, điều này làm cho Hà San San không thể không ngoan ngoãn ở nhà luyện chữ được.

Nhưng tiếc là cô không thể ngồi yên được một chỗ, sau khi viết được 100 chữ ở phòng đọc sách, cô liền chạy sang phòng khách ngồi viết tiếp.

Lý do rất đơn giản, phòng khách rộng, thoáng đãng, thoải mái hơn trong phòng đọc sách nhiều, viết chữ càng có thần, càng nhanh.

- Vậy em cứ từ từ mà viết đi, anh đến phòng đọc sách đợi ông!

Lý Dương cười lớn một tiếng, hắn biết Hà San San đang không vui, còn hắn lúc này thì ngược lại, nên không ngồi đây để khiêu khích cô nữa.

- Anh có thể đi, nhưng Giai Giai thì ở lại!

San San vội nói một câu, bị nhốt nhiều ngày khó khăn lắm mới gặp được chị em, cô phải đi kể khổ mới được, lúc này tất nhiên là không để Vương Giai Giai đi rồi.

Lý Dương khoát tay:

- Anh thì không sao, Giai Giai đồng ý là được!

- Lý Dương, hay là anh lên trước đi, e ở dưới này chơi với San San!

Vương Giai Giai do dự một lúc rồi cuối cùng nói một câu.

Cô biết tình hình của Hà San San, cô càng hiểu rõ tính cách người chị em của mình, có thể ở trong nhà nhiều ngày đã rất khó khăn rồi, bây giờ không biết trong lòng đang có bao nhiêu ấm ức, để cô trút hết một chút cũng tốt.

- Được, vậy thì anh lên trước nhé!

Lý Dương cười rồi bước lên lầu, nhà của ông cũng chính là nhà của hắn ở Bắc Kinh này, vô cùng thoải mái.

Cửa phòng đọc sách của ông không đóng, Lý Dương liền đi vào bên trong.

Một người thanh niên đang ở trong một phòng khác của khu biệt thự nhìn Lý Dương bước vào phòng đọc sách rồi lắc đầu.

Phòng đọc sách của ông không phải ai cũng vào được, ngay cả mấy người Hà San San cũng vậy, lúc không có ông ở nhà thì không ai dám tự tiện bước vào cả.

Cũng chỉ có một mình Lý Dương mới có thể như vậy, điều này cũng đã cho thấy ông sung ái Lý Dương như thế nào rồi.

Trong phòng đọc sách, Lý Dương pha cho mình một tách trà, rồi ngồi xuống ghế sô fa nhìn ngắm thanh kiếm Bôn Nguyệt, chuôi kiếm được đúc mới, trên thanh kiếm vẫn còn lưu lại vết tích của kiếm Thái A.

Kiếm Thái A là thanh kiếm mềm nhất trong tất cả mười thanh kiếm thần, Âu Trị Tử và Can Tương lúc trước tốn không ít công sức mới đúc thành công thanh kiếm này, trở thành bảo bối được yêu quý nhất của Sở Vương.

Thanh kiếm này sau khi đến tay Thái Thủy Hoàng cũng trở thành vật sung ái nhất của ông.

Về sau thanh kiếm này cùng Thái Thủy Hoàng được chôn trong cung Thủy Hoàng, sau đó thì bị hạng vũ chiếm được, Hạng Vũ có được thanh kiếm, nên cũng không hứng thú lắm với những vật chôn theo khác của Thái Thủy Hoàng, nhưng lợi dụng độ mềm của thanh kiếm này, hắn cho đúc lại ba thanh kiếm đồng thời cất giấu bản đồ địa cung trong kiếm.

Điều này đa phần là người ta truyền lại, lịch sử có ghi chép rất ít.

Tuy nhiên chính sử không hoàn toàn đều đúng, dã sử cũng không hoàn toàn là giả, ít nhất thì chuyện này là có thật, Lý Dương đã hoàn toàn có thể chứng minh được, kiếm Bôn Nguyệt và bản đồ da cừu bên trong là bằng chứng tốt nhất.

Nhìn thanh kiếm ngắn, Lý Dương lại thở dài.

Không biết là trình độ người sau của Âu Trị Tử như thế nào, có thể làm cho thanh Thái A hợp lại hay không, nếu không thể khôi phục lại kiếm Thái A, thì đây tuyệt đối là một đáng tiếc trong lịch sử Trung Quốc.

- Cốc!

Cửa bỗng mở, Lý Dương vội đứng dậy, ông cười ha ha bước vào.

- Ông về rồi hả!

Lý Dương đặt thanh kiếm lên bàn, vui vẻ chào ông.

Khuôn mặt hắn lộ vẻ đắc ý, giống như Tiểu nha đầu Ngưu Linh lúc đứng trước mặt hắn vậy.

- Lúc nãy ông đến nhà một người bạn cũ, hôm nay sao về sớm thế?

Ông cười ha ha gật đầu, rồi liếc nhìn thanh kiếm cổ trên bàn, chỉ nhìn một cái thôi đã không rời mắt được rồi.

Sau khi về đến nhà ông mới biết là Lý Dương đã đến, nhưng ông không nhìn thấy Vương Giai Giai và Hà San San, hai con bé này trốn vào phòng thầm thì to nhỏ với nhau rồi.

Vì ở nhà nên Lưu Cương cũng không báo cáo chuyện Lý Dương vừa có được một bảo bối mới, lúc này ông vẫn chưa biết là Lý Dương đã có được thanh kiếm Bôn Nguyệt.

Nhìn một lúc ông liền bước lên phía trước ngồi trên ghế sô fa đối diện với Lý Dương.

- Bôn Nguyệt

Ông cầm thanh kiếm lên, vẻ mặt hơi kích động, Lý Dương chỉ đi có một ngày không ngờ đã mang một vật tốt như thế này về.

Dựa vào cặp mắt của ông thì tất nhiên có thể nhận ra đây chính là kiếm Bôn Nguyệt trong truyền thuyết.

Ông nhận ra thanh kiếm này tất nhiên cũng biết được lai lịch của thanh kiếm và quan hệ của nó với kiếm Thái A.

- Không sai, cái này là con mang về tử cửa hàng đồ cổ!

Lý Dương gật đầu rồi chậm rãi kể chuyện ở cửa hàng đồ cổ cho ông nghe, Tô Đào giữ kiếm lại cho hắn, và hắn kể lai lịch của thanh kiếm này ra, thậm chí đến phản ứng của Tô Đào hắn cũng kể.

Đến chuyện hắn định nhường một phần cổ phần cho Tô Đào hắn cũng không giấu.

- Đúng là kiếm Bôn Nguyệt, may mắn của cháu ông cũng hết cách để đánh giá rồi!

Ông lão gần như cười khổ, may mắn của Lý Dương không phục không được, bây giờ không cần ông phải đi tìm nữa, bảo bối đã tự tìm đến cửa, ở nhà đợi cũng có thể nhặt được bảo bối, vận may này đến cả ông cũng phải đố kỵ.

- Hi hi, lần này đúng là nhờ may mắn!

Lý Dương cười, hắn không phản đối lời ông nói, vận may này ai cũng muốn có được vài lần.

- Xem ra số kiếm thần này đúng là có duyên với cháu!

Ông nhẹ thở dài, ý ông cũng giống như ý Tô Đào , mười thanh kiếm thần coi như một nửa vào tay Lý Dương rồi, duyên phận này đúng là có một không hai.

- Cháu có muốn thanh Trục Nhật không?

Lý Dương đang nghĩ thì ông chợt nói một câu, câu nói này làm cho Lý Dương ngây người ra.

- Kiếm Trục Nhật chẳng lẽ ở chỗ ông?

Lý Dương liền hỏi, tim hắn như đập nhanh hơn, nếu ông đúng là có thanh Trục Nhật thì khả năng ba thanh kiếm có thể đoàn tụ càng lớn.

Ba thanh hợp nhất, kiếm Thái A và bản đồ địa cung Thủy Hoàng cũng sẽ xuất hiện, cho dù là Lý Dương thì lúc này cũng có chút khô miệng, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài.

Kiếm Thái A, và cả địa cung Thủy Hoàng nữa, không ai khi đối diện với hai sự cám dỗ này lại có thể trấn tĩnh được.

- Đồ của ông ở đây có cái nào mà cháu chưa nhìn thấy đâu, kiếm Nhật Nguyệt không ở chỗ ông!

Ông nhẹ lắc đầu, Lý Dương liền thất vọng, con người không thể quá tham lam được, lúc nãy nghĩ đến chuyện ba thanh kiếm có thể hợp nhất, Lý Dương đúng là bị kích động rất mạnh.

Tuy nhiên ông nói cũng đúng, tất cả đồ của ông Lý Dương đều đã xem qua, Lý Dương vì quan tâm quá mà quên mất điểm này.

- Tuy nhiên ông biết nó ở đâu!

Ông lại nói một câu, Lý Dương chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ hoan hỉ.

Hôm nay đúng là ngày may mắn của hắn, Tô Đào chuẩn bị cho hắn kiếm Bôn Nguyệt, Lưu Cương thì thông báo tin tức kiếm Truy Tinh, còn ông thì lại nói cho hắn biết kiếm Trục Nhật ở đâu.

Ba phần của thanh kiếm Thái A, chỉ trong một ngày mà hắn biết tất cả tin tức về chúng, còn có được một trong ba thanh kiếm nữa.

Lúc này đến Lý Dương cũng nghi ngờ là có phải ông trời đang mượn tay hắn để hội tụ ba thanh kiếm này, để kiếm Thái A có thể xuất hiện nhân thế, nếu không thì sao lại có chuyện trùng hợp như thế này được.

- Ông, kiếm Trục Nhật ở đâu vậy?

Lý Dương cố kìm chế sự kích động lại, sau khi biết được kiếm Trục Nhật ở đâu, hắn sẽ bảo Lưu Cương tìm thông tin về thanh Truy Tinh nhanh nhất có thể, tam kiếm hợp nhất, Thái A trùng hiện là chuyện trong tầm tay.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.