Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1055: Huyệt động ngầm




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Nơi mà Lý Dương bọn hắn đến tên là Nhất Tuyến Thiên.

Đây là một chỗ ba mặt vòng quanh khe núi sâu, chỉ có một con đường ra vào, đường cũng không lớn, giống một vòng tròn lớn khuyết một chỗ nhỏ.

Nhất Tuyến Thiên ba mặt là núi, hơn nữa đều là vách núi thẳng đứng, tuyệt đối xem như chỗ nguy hiểm.

Từ nơi này đi về hướng đông, trên núi chỉ cần lại đi hơn mười dặm đường, có thể đến biên giới Trung Quốc, nhưng nơi đó cũng là rừng rậm, cần thời gian đi lại rất lâu, mới có thể xuyên qua rừng rậm, đến được Trung Quốc.

Tới hẻm núi Nhất Tuyến Thiên, mọi người dừng lại trước đó nghỉ ngơi.

Cho dù là binh lính của gia tộc Tang Đạt Lạp tinh anh, nhưng đi đường núi xa như vậy cũng cảm giác mệt chết được, dọc theo đường đi tinh thần lại cần tập trung cao độ hơn, còn phải chú ý độc xà trên đường, cây cối độc vật linh tinh.

- Ông chủ, chính là chỗ này, hẻm này sâu rất nhỏ, hình bán nguyệt, ngang dọc không đến một dặm, lần trước tôi đến đây cũng không tìm được đầu mối gì!

Triệu Vĩnh đi đến bên Lý Dương, nhỏ giọng nói một câu.

Tang Đạt Lạp ở bên cạnh, nhưng hắn căn bản không hỏi, đến hiện tại, hắn cũng không biết mục đích Lý Dương đến nơi đây là làm cái gì, Lý Dương không nói, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi.

Lý Dương gật đầu:

- Chúng ta đi xem!

Triệu Vĩnh, Lưu Cương lại đi theo bên người Lý Dương, những người khác đều tạm thời ở nguyên tại chỗ, hẻm núi này rất nhỏ, liếc mắt một cái đều có thể thấy bốn phía, chỉ cần không phải cố ý trốn ở phía sau cây, vậy đều ở trong tầm mắt mọi người.

Binh lính của Tang Đạt Lạp bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, bọn họ đi mãi, cơm trưa đến hiện tại cũng chưa ăn.

Khi đi ra, Lý Dương liền mở ra năng lực đặc thù, phạm vi 50m chung quanh toàn bộ đều ở tong tầm nhìn của hắn, chính là dưới đất cũng không ngoại lệ.

Nơi này đúng là rừng rậm nguyên thủy, trong hình ảnh lập thể không có gì đó khác, chỉ có dấu vết thiên nhiên.

Sau khi đi mấy bước, Lý Dương lại phát hiện trong lòng đất có nửa bộ hài cốt, nửa bộ hài cốt này đã hơn một trăm năm, Lý Dương nhìn từ vòng sáng phía trên có thể tính ra.

Đi đến bên vách núi, dưới hình ảnh lập thể có thể quan sát được tầng mùn lá cây thật dày, cũng không có phát hiện gì.

Dọc theo vách núi, Lý Dương điều chỉnh hình ảnh lập thể, để hình ảnh lập thể kéo dài đến hai trăm năm mươi mét, diện tích không gian lập thể không thay đổi, chính là thu nhỏ rất nhiều, chỉ rộng có 10m, như vậy có những chỗ đều là tối đen.

Nhưng độ rộng 10m cũng không nhỏ, Lý Dương có thể tiến hành phân tích xung quanh, toàn bộ những thứ phạm vi hai trăm năm mươi mét đều ở trong tầm quan sát của hắn.

Hình ảnh lập thể chậm rãi quét qua, khi quét qua hẻm này, hơn phân nửa hẻm đều bị Lý Dương xem qua mấy lượt.

Chầm chậm quét qua một vòng, chân Lý Dương từ từ bứoc đi, hai hàng lông mày lại ngưng kết lại với nhau.

Hẻm núi này cao hơn hai trăm thước, đất núi rất dầy, ít nhất trong phạm vi hai trăm mét, Lý Dương không thấy điểm cuối.

Đất núi hình thành cũng khá phức tạp, nhưng lúc này Lý Dương không rảnh chú ý điều này, hắn quan tâm nhất vẫn là nơi bảo bối của vị Đại Lý hoàng đế kia, cùng với Tùy Hầu Châu rơi xuống.

Lý Dương chậm rãi đi lên phía trước, Triệu Vĩnh và Lưu Cương đều không nói chuyện, cứ như vậy mà đi theo Lý Dương.

Đi được một nửa, chân mày Lý Dương nhíu lại chặt hơn, hoàn toàn đã ngưng kết lại với nhau.

Cũng may hắn cúi đầu, Triệu Vĩnh và Lưu Cương không phát hiện vẻ mặt của hắn.

Đi qua một nửa hẻm này, cơ hồ toàn bộ ngoc ngách trong hẻm đều bị hắn quan sát qua, động vật như rắn, chuột … thấy không ít, nhưng tung tích bảo bối lại không thấy đâu, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, cái mẩu tin mà Lục Minh lưu lại kia nếu không phải cố ý lừa dối người ta, căn bản chính là một tin tức giả.

Lại đi một hồi nữa, ba người rất nhanh đã đi được một vòng.

Đi hết một vòng này, tâm tình Lý Dương buồn bực một cách khó hiểu, có câu cách ngôn nói không sai, hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, trong hẻm này, căn bản không có bảo bối mà hắn muốn tìm.

Xuất hiện tình huống này, hoặc là Lục Minh báo tình hình thực tế không đúng, hoặc là chính là hắn cố ý để lại tin tức giả.

Vô luận thế nào, đối với Lý Dương mà nói cũng không phải tin tốt lành.

Tin về Tùy Hầu Châu hắn chú ý đã lâu, cũng đã điều tra thời gian rất lâu, cuối cùng may mắn lấy được manh mối trọng yếu, hơn nữa còn tìm được nơi Tùy Hầu Châu có khả năng xuất hiện.

Đến nơi đây, bọn hắn cũng mất không ít công sức, thậm chí gặp nguy hiểm, đấu đá cùng bọn buôn ma túy.

Bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng tất cả cũng chỉ là hư ảo, Lý Dương có thể dễ dàng tiếp nhận kết quả này mới là kỳ quái.

- Lý tiên sinh, anh làm sao vậy?

Lý Dương cuối cùng cũng trở về chỗ cũ, sắc mặt của hắn thật không tốt, Nhất Tuyến Thiên nếu lớn một chút, khó tìm một chút còn dễ nói, chứ nhỏ như vậy, năng lực đặc thù của Lý Dương đã xem khắp mọi chỗ, hoàn toàn có thể xác định, nơi này tuyệt đối không có thứ hắn muốn tìm.

- Tôi không sao, mọi người ăn cơm trước đi!

Lý Dương cười cười, cười có chút miễn cưỡng, Lưu Cương và Triệu Vĩnh cũng biết sao lại thế này, nhưng sau đó bọn hắn thật không dám hỏi.

Mọi người quả thật rất đói bụng, không lâu sau, đồ ăn thơm ngào ngạt đã làm xong, trên núi có không ít món ăn thôn quê, trên đường tùy tiện ra tay một chút, rồi toàn bộ co vào trong nồi nấu lên, toả ra mùi thơm mê người.

Ăn cơm rất nhanh, ngoài Lý Dương và Tang Đạt Lạp, những người khác đã sớm thích ứng cuộc sống dã ngoại như vậy.

- Anh Lý, có phải xảy ra vấn đề hay không?

Đến khi ăn cơm xong, Lưu Cương mới nhỏ giọng hỏi một câu, hắn biết rõ mục đích lần này tới, bọn họ tìm kiếm bảo bối không được, Lý Dương mới là người trong nghề.

- Vừa rồi tôi đã nhìn kỹ, nơi này không có dấu vết bảo bối!

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, không có bảo bối, lần này tương đương đến mà về không, lúc trước có được toàn bộ manh mối đều không đáng tin, đả kích này quả thật không nhỏ.

Từ khi Lý Dương có được năng lực đặc thù, mọi chuyện luôn luôn xuôi gió xuôi buồm, đã lấy được không ít bảo bối, lần này vốn tưởng rằng cũng sẽ kéo dài vận may phía trước, không nghĩ tới lại đón đầu một lần đả kích.

Hiện tại tâm trạng Lý Dương thật sự không tốt.

- Hay là, chúng ta đến những nơi bên cạnh nhìn xem, chung quanh Nhất Tuyến Thiên còn có rất nhiều chỗ!

Lưu Cương do dự một chút, cuối cùng lại nói một câu, chung quanh Nhất Tuyến Thiên quả thật có rất nhiều chỗ, nhưng nơi nguy hiểm nhất, thích hợp nhất để tìm được bảo bối chính là trong hẻm.

Lý Dương cũng không tin tưởng những chỗ khác.

- Cũng được, vậy thử xem sao!

Lý Dương nghĩ một lát, sau đó gật đầu, hi vọng không lớn, nhưng luôn luôn có hi vọng, hôm nay đã không sớm nữa, đã không kịp quay về , phải ở lại dựng trại, đi ra ngoài xem thêm cũng tốt.

Lý Dương đứng lên, Triệu Vĩnh, Triệu Khuê bọn hắn lập tức đều đứng theo, mọi người vừa ăn xong đồ ngon, lại nghỉ ngơi một lát, lúc này đều có tinh thần.

Tang Đạt Lạp cũng mang theo người của hắn chạy lại đây, nghe thấy Lý Dương nói vậy, lưu lại năm người ở đây thu dọn đồ đạc, dựng lều trại, hắn mang theo những người khác cùng nhau đi với Lý Dương.

Bên ngoài Nhất Tuyến Thiên đều là rừng rậm nguyên thủy, không có dấu vết con người, có rất nhiều nguy hiểm bất ngờ, có những binh sĩ này giúp đỡ, sự an toàn của Lý Dương cũng bảo đảm rất nhiều.

Dọc theo Nhất Tuyến Thiên, mọi người đi từ từ.

Bây giờ và lúc mới đến không giống nhau, mới đến cần đi gấp, tuy rằng đi không mau, nhưng cũng không chậm, không giống hiện tại, thuần túy như là đi tản bộ.

Nhưng như vậy cũng tốt, binh lính đều thả lỏng một chút, có nhiều thời gian và lực chú ý hơn để quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Vòng vo nửa giờ, trong lòng Lý Dương càng ngày càng thất vọng.

Trong khoảng thời gian này hắn luôn luôn mở ra năng lực đặc thù, không ngừng quét qua bốn phía, đáng tiếc chỉ xuất hiện dấu vết thiên nhiên, căn bản không có bảo bối nào.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, Lý Dương bất ngờ phát hiện một mỏ đá thủy tinh, đáng tiếc mạch khoáng này không lớn, lại rất sâu, không có giá trị khai thác, khiến cho nó luôn tồn tại, cứ chầm chậm được bồi đắp.

Đi ra ngoài lòng vòng ba bốn dặm, tới một chỗ rất nguy hiểm, Lý Dương vẫn chưa có thu hoạch.

Hơn một giờ sau, mọi người bắt đầu trở về, Lý Dương cũng hoàn toàn đánh mất lòng tin.

Có lẽ, tin tức Lục Minh tìm được căn bản không chính xác, cũng có thể căn bản không tồn tại những bảo bối này, những tin tình báo kia chính là cố ý lừa người.

Kết quả này thực làm cho người ta khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp, nhất định phải thừa nhận.

Có điều đáng tiếc là Tùy Hầu Châu không cách nào một lần nữa xuất hiện trên thế giới, đây chính là bảo bối nổi danh cùng Hoà Thị Bích, ngàn năm qua luôn luôn bị long đong, thực làm cho lòng người phát đau.

Trở lại hẻm núi, lều trại cũng đã dựng xong.

Lý Dương cũng đã mất hết tâm trạng, bảo Tang Đạt Lạp cho mọi người nghỉ ngơi trước, sáng mai sớm trở về Ngõa Thành.

Lý Dương còn hứa hẹn, quay về Ngõa Thành rồi, toàn bộ binh lính sẽ có một vạn Đô-la tiền thù lao, số tiền kia hắn sẽ chi, những lời này cũng khiến những binh sĩ này vô cùng vui vẻ.

Bọn họ là binh lính tinh anh, bình thường quân lương vốn cũng rất cao, nhưng một vạn Đô-la đối với bọn họ mà nói cũng không phải con số nhỏ.

Còn Triệu Vĩnh bọn họ, thì có phần thưởng khác, phần thưởng này, tuyệt đối tốt hơn nếu so với binh lính của Tang Đạt Lạp nhiều.

- Anh Lý, hay là ta đi săn thú đi?

Thấy sắc mặt Lý Dương rất khó coi, Lưu Cương đột nhiên nói một câu, hắn biết, lần này đi mà không hề có thu hoạch .

- Săn thú!

Lý Dương nao nao, lập tức cười cười:

- Cũng được, chúng ta đi săn thú!

Sự tình đã như vậy, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, nếu vào rừng rậm nguyên thủy, thả lỏng một chút mà đi săn thú cũng không tệ.

Lý Dương thay một bộ quần áo binh lính, đi theo Lưu Cương và Triệu Vĩnh học bắn súng, nơi này là sâu trong rừng rậm nguyên thủy, con mồi thì có rất nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ được chính mình.

Không lâu sau, Lý Dương liền phát hiện một con thỏ hoang màu xám, ngẩng liền nổ súng.

Đáng tiếc khả năng bắn của hắn thật sự rất tồi, không bắn trúng con thỏ, lại dọa con thỏ trốn vào một cái hang trong đất.

Tuy rằng không bắn trúng, nhưng tâm trạng Lý Dương cũng tốt lên rất nhiều, cười lớn truy đuổi, hắn nhất định phải bắt được con thỏ này trở về.

Lưu Cương, Triệu Vĩnh bọn hắn lập tức đều chạy tới, binh lính của Tang Đạt Lạp cũng đều chạy tới, nhiều người như vậy truy đuổi một con thỏ con, lúc này chỉ có thể nói hôm nay con thỏ này gặo vận xui.

Hang rất sâu, con thỏ vừa chui xuống, liền biến mất không thấy đâu nữa.

Lý Dương cũng không nóng nảy, trực tiếp mở ra năng lực đặc thù, dùng năng lực đặc thù đi săn thú, cũng có thể thấy được lúc này tâm trạng Lý Dương thật sự đã khôi phục rất nhiều.

Lý Dương ghìm súng, năng lực đặc thù vừa mở ra, mắt của hắn liền mở to.

Dưới hình ảnh lập thể, hắn đã phát hiện ra con thỏ kia, nhưng điều khiến hắn thật sự giật mình, chính là cái huyệt động phía dưới con thỏ, cái huyệt động này không lớn, nhưng rất sâu, kéo dài trong lòng đất, lớn hơn nhiều so với hang thỏ bình thường.

Mấu chốt nhất chính là, Lý Dương thấy ở bên trong cái huyệt động này, đã có dấu vết vùi lấp, đây chính là phát hiện mới.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.