- Quỷ mới biết sư huynh của ngươi là ai?
Trần Tiểu Cửu ôm bả vai, sa sầm nét mặt nói:
- Ngươi nói xem, tuổi ngươi còn trẻ, vì sao phải cải trang giả thần giả quỷ để hù dọa bọn ta chứ? Không biết người dọa người, dọa chết người sao?
Nữ đạo nhân bộ dạng hợp tình hợp lý nói:
- Ai bảo con ngựa thối kia của ngươi đá chết chó ngao Tây Tạng của ta? Ta không hù dọa ngươi, trong lòng sao có thể thoải mái chứ?
- Ai bảo ngươi phá tường ra? Đây đều là tự ngươi gieo gió gặp bão! Chớ có trách người ngoài!
Đan Nhi đỏ mặt, cầm thanh kiếm sáng lóe lên.
Nữ đạo nhân gắt lên:
- Các ngươi biết cái gì? Cái động này vốn dĩ là có, không biết tại sao lại bị tên khốn khiếp Tiểu Diệp Tử kia lại đi chặn, lấp, rồi bịt lại, ta phá ra lẽ nào có gì không đúng?
- Đúng cái rắm.
Đan Nhi nổi giận, nói:
- Bới cái sân của ta, ngươi còn có lý, tin hay không bây giờ ta đâm ngươi một phát.
- Ngươi dám, không tin ngươi thử xem.
Nữ đạo nhân đứng thẳng người, không phục:
- Ta không ngại nói với ngươi, sư huynh ta võ công đệ nhất thiên hạ, thuật địch dễ là thiên hạ vô địch, nếu ngươi muốn giết ta, cẩn thận sư huynh ta sẽ gây phiền phức cho ngươi, tuy sư huynh ta bình sinh không giết người, nhưng, cũng có thể rạch mặt ngươi, sau đó sẽ chặt tay ngươi, để ngươi biến thành tàn phế, sống không bằng chết.
- Ai dà, ta càng muốn làm thịt ngươi.
Đan Nhi không khỏi giận dữ.
Trần Tiểu Cửu trong lòng khẽ động, vội dò hỏi:
- Lời nói của cô không ngoa đấy chứ? Sư huynh cô có phải là người mặt đen, mắt nhỏ, mặc một chiếc áo bào rách nát, là một tên đại lừa đảo trên giang hồ không? Có phải không? Không giết người? Võ công cao cường? Còn có thuật kim châm độ huyết? Đi khắp nơi tìm kiếm một cái bản đồ cổ?
- Ồ, làm sao ngươi biết?
Nữ đạo nhân kia rõ ràng là hoảng sợ, trừng mắt kinh ngạc nói:
- Ngươi biết sư huynh ta sao? Ta còn năm năm rồi chưa gặp sư huynh ta, ngươi hình như còn biết rõ hơn ta, ngươi mau nói cho ta biết, sư huynh ta đang ở đâu?
- Ha ha…, sư huynh hắn quả nhiên là Tiểu đạo đồng.
Trần Tiểu Cửu tạm thời cảm thấy gặp được người thân, cười hì hì nói:
- Ta cũng lâu lắm rồi không gặp sư huynh cô, hắn giúp ta tìm thấy một tấm bản đồ, sau đó, không gặp lại hắn nữa, ai biết hắn đang ở đâu chứ.
- Ngươi giúp sư huynh ta tìm thấy bản đồ rồi?
Nữ đạo nhân dường như rất kinh ngạc, sửng sốt, mới nói:
- Đã tìm thấy bản đồ rồi, ta còn bày tụ linh trận làm gì nữa? Ôi…sư huynh thối, không biết quan tâm ta tẹo nào.
Nói xong, mặt không ngờ đỏ ửng lên.
Trần Tiểu Cửu là người từng trải, đương nhiên biết nữ đạo nhân này đang tương tư rồi, cười nói:
- Ta và sư huynh cô là bằng hữu, vậy thì chúng ta là người một nhà rồi, vừa rồi cô giả thần giả quỷ hù dọa ta, ta coi như là trò đùa, chỉ là sau này cô nên thật thà một chút, nếu còn dọa các thê tử của ta, ta sẽ không tha cho cô đâu.
- Ta cho dù hù dọa bọn họ, ngươi có thể làm gì chứ?
Nữ đạo nhân gần như không hề sợ hãi.
Đan Nhi giận dữ, giơ kiếm lên, quát lớn:
- Tiểu Cửu, giết ả đi.
Trần Tiểu Cửu đẩy Đan Nhi sang một bên, nói với nữ đạo nhân kia;
- Chỉ cần cô an phận, thật thà, sẽ gặp may, không phải là cô muốn sư huynh cô trở về sao? Chỉ cần cô biểu hiện tốt, ta có thể giúp cô tìm sư huynh về, cô tin không?
Nữ đạo nhân kia nghe vậy, hai mắt sáng lên, vỗ tay nói:
- Vậy tốt quá! Từ nay ta sẽ không dọa các ngươi nữa, chỉ cần ngươi giúp ta tìm được sư huynh về là được rồi, chỉ cần ngươi nói lời giữ lời.
- Hơn nữa, nếu bản đồ đã tìm được, vậy thì cái động trên bức tường kia cũng không còn tác dụng gì nữa.
Trần Tiêu Cửu nhìn cái động lớn trên tường kia, kinh ngạc nói:
- Cái động này của cô hữu dụng lắm sao?
Nữ đạo nhân trừng mắt, nói:
- Đương nhiên hữu dụng, bằng không ta tự nhiên bới ra làm gì? Ta bày một cái Tụ Linh trận trong sân, đang trừ tà khí, mất ba năm! Chỉ cần pháp khí này thành công, là có thể tránh được sát khí chôn cất trong mộ, sư huynh cũng không cần phải lao tâm khổ tứ đi tìm tấm bản đồ giấu trong mộ đó nữa rồi.
Dừng một lát, lại chỉ vào động, nói:
- Linh khí trong sân không đủ, còn linh khí của sân nhà ngươi thì tuyệt hảo, cho nên không thể thiếu được việc đào động để lấy linh khí, nhưng chút việc này, ta giao cho bốn con chó Ngao Tây Tạng kia, nay chỉ còn lại con Tiểu Cửu cô độc của ta,, thật đáng thương.
- Cái gì, Tiểu Cửu của ngươi? Giả thần giả thánh, ngươi im miệng cho ta!
Đan Nhi giận tím mặt.
- Ôi, sao cô không nói lý thế, ta gọi Tiểu Cửu của ta, thì có quan hệ gì tới cô?
Nữ đạo nhân tức giận tới trợn mắt.
- Đó là vì, ta tên là Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười.
- Hả? việc này…
Nữ đạo nhân ngượng ngùng nói:
- Cùng lắm thì ta đổi tên, ừ…vậy thì đổi thành Tiểu Bát đi, như vậy không thân thiết lắm.
Trần Tiểu Cửu không có lòng dạ nào mà cãi cọ với nàng, nghĩ ngày mai mình xin Độc Hoàng chút độc dược, đầu độc chết con chó ngao Tây Tạng này đi, còn phí võ mồm như vậy làm gì?
Trần Tiểu Cửu nhìn lến cái động lớn, nói với nữ đạo nhân:
- Cô biết bày trận?
Nữ đạo nhân hừ nói:
- Ta không biết, lẽ nào ngươi biết?
- Ta chỉ biết giả làmquỷ không đầu, đương nhiên không biết bày trận.
Trần Tiểu Cửu lúc này tràn đầy hứng thú với nữ đạo nhân này, ngoái đầu nghi vấn nói:
- Có thể là hàng xóm của Diệp phủ, xem ra cũng là nhân vật quan trọng, ha ha.., rút cuộc cô là ai?
- Ha ha, coi như ngươi có mắt.
Nữ đạo nhân đắc ý, đầy trung khí nói:
- Bổn nhân chức quan tứ phẩm của triều đình, phó giám Khâm Thiên giám – Minh Nguyệt đạo nhân, chính là ta.
Ta xỉu.
Thần côn này tuổi còn trẻ, cũng chỉ sấp xỉ ta, sao lại là phó giám Khâm Thiên giám? Chức quan thật lớn.
Trần Tiểu Cửu nghi ngờ nói:
- Cô là Khâm Thiên phó giám, Vậy thì Giám chủ là ai?
- Giám chủ là sư phụ ta, nhưng, sư phụ ta đã quy thiên nhiều năm, trong Khâm Thiên giám đó, chỉ có mình ta – Minh Nguyệt đạo nhân là to nhất.
Minh Nguyệt đạo nhân cười rất đắc ý, vươn tay ra, chỉ vào Đan Nhi uy hiếp nói:
- Nếu ngươi dám chọc ta, ta sẽ tâu lên triều đình, nói ngươi là sát tinh của Đại Yến, phải diệt trừ ngươi, mới có thể khiến Đại yến hưng thịnh, đến lúc đó, ngươi không còn chỗ để khóc đâu.
- Ta nhổ vào…, thần côn thối, ta vẫn muốn làm thịt ngươi.
Đan Nhi trong lòng sợ hãi, ước gì một đao có thể chém chết người này, để tránh hậu họa về sau.
Trần Tiểu Cửu vội vàng khuyên giải hai người.
Trong lòng lại nghĩ, cổ nhân rất coi trọng vận mệnh tinh tượng của quốc gia, Khâm Thiên giám phụ trách tinh tượng, quốc vận, tuy hư vô, mờ ảo, nhưng đôi khi lại nhất ngôn cửu đỉnh.
Còn mình căn cơ chưa ổn, nói không chừng sau này còn phải nhờ cậy vị thần côn này.
Trần Tiểu Cửu trừng mắt, lại nói với hai người bọn họ:
- Đều là người mình, làm gì phải mở mồm ra là nói chém giết thế chứ? Thật mất hứng quá.
- Tiểu Minh Nguyệt, cô yên tâm, việc của sư huynh cô, nằm trong tay ta, ta nhất định giúp cô tìm được.
- Thế còn được.
Trần Tiểu Cửu lại nói chuyện phiếm một lúc với Minh Nguyệt đạo nhân, khiến nàng vui vẻ, mới dẫn Đan Nhi về, đêm nay không thể không nịnh Đan Nhi được.
Ngày thứ hai, Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tần đi tới thăm một vài người bạn cũ, tạo thế cho Tiểu Cửu.
Đan Nhi, Song Nhi đi dạo một vòng quanh kinh thành rất lâu, còn lén lút tới thăm nhà cũ của Lâm thị, Trần Tiểu Cửu sợ hai người không đủ an toàn, liền cử Độc Hoàng cùng đi – điều này khiến Đan Nhi rất yên tâm, tránh để Độc Hoàng ở cùng Tiểu Cửu, Thiên Lôi động tới địa hỏa.
Nhưng, lại không ngờ Trần Tiểu Cửu lén tới Diệp phủ.
Vừa uống bát cháo Lý Nhạc Thanh tự tay nấu, vừa đùa giỡn với nàng, khiến cho Lý Nhạc Thanh đỏ mặt tía tai, toàn thân nóng lên.
Trần Tiểu Cửu không nói chuyện phiếm với Lý Nhạc Thanh, chờ Diệp Ngâm Phong chỉnh đốn lại trang phục, liền dẫn mấy thị vệ, tiến thẳng tới Đại Lý tự.
Chung Bân vô duyên vô cớ phạm vào án tử, tuy chưa thẩm tra, cũng không dám bắt vào ngục chịu khổ, nhưng lại đang bị vây trong đại đường Đại Lý cùng với Chung Việt.
Tính tới hôm nay, đã bị giam ba ngày rồi, lại không có chút tin tức nào truyền ra ngoài, khiến Diệp Ngâm Phong vô cùng sốt ruột.
Hôm nay, cần phải nhìn thấy Chung Bân, xuất hiện mới yên lòng được.
Trên đường, Tiểu Cửu liền nói tới chuyện “giả thần giả quỷ” tối qua ở phủ đệ.
Diệp Ngâm Phong vưà nghe, không khỏi thấy vô cùng bôi phục, gật đầu nói:
- Nhị đệ à, vẫn là đệ lợi hại, đệ không biết, Minh Nguyệt thần côn đó không phải là người thân thiện, đệ tri thức phức tạp, có thể nhìn ra hắn giả thần giả quỷ, đổi lại là ta, sẽ bị hắn dọa cho bán sống bán chết rồi.
- Nhớ ngày đó, cha ta sợ sư phụ của Minh Nguyệt, mới đem lấp cái phủ đệ đó lại, chuyển tới nơi này, nghĩ lại vẫn thấy nén giận.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Tính ra, Bọn đệ vẫn là người quen cũ, ồ…, sư phụ của hắn là ai vậy? Lợi hại lắm sao?
Diệp Ngâm Phong cẩn thận nói khẽ vào tai Tiểu Cửu:
- Sư phụ của hắn Lưu Phong đạo trưởng rất lợi hại, lợi hại tới mức có thể câu dẫn Hoàng hậu, không ngờ còn thông dâm, ngọt ngào, thắm thiết với nhau, đệ nói có lợi hại không?
Bà nó.
Người này dám lén lút qua lại với Hoàng Hậu, thật là hiếm thấy.
Trần Tiểu Cửu thấy hứng trí,:
- Thế sau đó thì sao?
Diệp Ngâm Phong từ từ nói:
- Sau đó Hoàng Hậu chết, chôn trong thiên mộ, Lưu Phong đạo nhân bị truy sát, nghe nói sau đó cũng không còn trên thế gian này nữa.
- Minh Nguyệt đạo nhân không phải còn có một sư huynh sao?
Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói.
- Sư huynh? Ừ…, hình như là có, nhưng hình như là không, ta cũng không rõ lắm.
Diệp Ngâm Phong lắc đầu, nói với Tiểu Cửu:
- Tóm lại, Minh Nguyệt nữ đạo trưởng đó cũng có chút tà khí, đệ thường ngày đừng để ý tới ả, ta sẽ đổi cho đệ một chỗ khác, sẽ không chịu bẩn khí của bọn họ.
Hai người nói chuyện một lúc, liền đã tới Đại Lý tự trang nghiêm.
Nơi đây là nơi thẩm vấn phạm nhân nghiêm trọng, đương nhiên có đầy âm khí.
Lúc này, phía trước Đại Lý tự có rất nhiều kỵ binh đang đứng, có tới hơn năm mươi người, nhìn dáng vẻ, đây chính là Tử cấm vệ.
Diệp Ngâm Phong hơi sửng sốt:
- Tử Cấm vệ sao lại tới đây? Lẽ nào Tiêu thừa tướng đang ở bên trong?
Đang lúc sửng sốt, chợt thấy Trịnh Bình chạy từ trong ra, thấy Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong, vội chạy tới, khúm núm, nghiêng đầu thở hổn hển.
- Tiêu thừa tướng ở bên trong à?
Diệp Ngâm Phong nghiêm mặt hỏi.
- Vâng, Tiêu thừa tướng cũng vừa tới, muốn thẩm vấn Chung Bân.
Trịnh Bình biết sự lợi hại của Diệp Ngâm Phong, không dám không trả lời.
Đôi lông mày của Diệp Ngâm Phong nhíu lên có vẻ tức giận, thúc ngựa tiến lên trước Tiểu Cửu.
Trịnh Bình vội ngăn lại:
- Diệp công tử, Tiêu thừa tướng phụng theo khẩu dụ của Hoàng thượng tới, những người không liên quan, không được phép vào, cho nên Diệp công tử…
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:
- Lẽ nào đây là muốn vu oan giá họa sao?
- Hả? Cái này….
Trịnh Bình bị một câu của Tiểu Cửu làm cả khuôn mặt đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.
Trần Tiểu Cửu không để ý tới Trịnh Bình, nói với Diệp Ngâm Phong:
- Đại ca, cho dù xông vào, chậm một lát, e là Chung Bân và tam đệ không chịu nổi cực hình.
- Nhưng…
Diệp Ngâm Phong do dự nói:
- Hoàng thượng có khẩu dụ, không được cho người ngoài vào, chúng ta xông vào, là can hệ quá nhiều.
- Đại ca, nghe đệ đi, trong lòng đệ tự có lí do thoái thác.
Trong mắt Trần Tiểu Cửu có mang theo lửa giận.
Diệp Ngâm Phong gật đầu, cũng biết việc này không thể do dự.
Hắn thúc ngựa tiến lên, chỉ vạo đội Tử cấm vệ, hét lên:
- Đều tránh hết ra cho ta.
Đội tử cấm vệ kia là dòng chính của Tiêu thừa tướng, đương nhiên sẽ không nghe lời của Diệp Ngâm Phong.
Diêp Ngâm Phong vô cùng tức giận, một tay phát ra, tản mát ra một tia hào quang u ám.
Với xu thế của vạn quân, đánh vào cổ chiến mã, chiến mã cũng chưa kịp gào rú, liền ầm ầm ngã xuống, chết một loạt.
Tiểu Cửu không ngừng xuýt xoa: Từng nghe Khang Thiết nói Diệp Ngâm Phong là đệ tử của Thiếu Lâm môn, là sư đệ của hắn, mình không để ý lắm.
Diệp Ngâm Phong thoạt nhìn bộ dáng vô hại, không ngờ một chưởng kim cương mạnh mẽ này, không ngờ lại cương mãnh như vậy, cao hơn một bậc so với Khang Thiết, thật lợi hại.
Tất cả tử cấm vệ đều kinh hãi, đột nhiên xông lên, lại không dám động thủ với Diệp Ngâm Phong.
Diệp Ngâm Phong hai tay giơ ra, tung bay cao thấp.
Với vài chiêu thức, những tử cấm vệ kia đều bị đánh cho tụ huyết, không đứng vững nổi, chỉ khiến cho Trịnh Bình đang đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm, cũng không dám ngăn cản.
Diệp Ngâm Phong, Trần Tiểu Cửu vừa xông vào cửa, liền bị một kỵ binh mặc áo giáp bao vây.
Một giọng nói uy nghiêm , truyền tới:
- Người nào, dám cả gan tự tiện xông vào Đại Lý tự? Phạm tội khi quân, phải chém đầu.