Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 753




Khi Hoa Như Ngọc cử người tìm kiếm khắp nơi, mà không hề thấy dấu tích của Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc hoảng hốt, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng dường như có dự cảm không may.

Đó là sự sợ hãi và sự mất mát trước giờ chưa từng có.

Còn khuôn mặt quỷ dị của Ma Vương kia, ánh mắt đáng sợ ấy, cũng đang quanh quẩn trong đầu Hoa Như Ngọc, càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Khi tất cả mọi người đều không tìm thấy tung tích của Tiểu Cửu, Ô Nhã chạy như bay về mang tới hy vọng cho nàng.

Nhưng khi Hoa Như Ngọc thấy được nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ thẫm của Ô Nhã, trái tim nàng như rơi vào hố băng.

Ô Nhã là một con ngựa có linh tính, nó chỉ có thể khóc vì chủ nhân của nó?

Mà bây giờ, nó đã khóc.

Điều đó ám chỉ điều gì?

Trong phút chốc, Hoa Như Ngọc hồn bay phách lạc, nước mắt chảy như mưa.

Cả đường chết lặng chạy theo sau Ô Nhã, nhất thời, tưởng như trời long đất lở, thế giới đã tới cùng cực của tận thế.

Hỗ Tam Nương , La Đồng cũng mơ hồ hiểu được chân tướng sự việc, đại quân đứnglên, chạy theo sau Ô Nhã.

Xuyên qua một sơn động, đi qua một màn đêm, mọi người cuối cùng cũng đi tới trước vách núi.

Nhìn vực thẳm tối đen không thấy đáy, Hoa Như Ngọc cuối cùng cũng hiểu được Tiểu Cửu rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hoa Như Ngọc liền ngồi bên cạnh vách núi, nhìn về nơi sâu thẳm, rơi những giọt nước mắt đau lòng, trái tim đau như dao đâm.

Trước mắt, trời đất sụp xuống.

- Ngọc nhi, con đừng buồn…

Hỗ Tam Nương cố nén bi thương, đôi mắt cũng đỏ ngầu an ủi Hoa Như Ngọc nói:

- Tiểu Cửu có lẽ không rơi..rơi xuống, mạng của Tiểu Cửu rất lớn, cũng rất tỉnh táo, trên thế giới này, còn có ai thông minh hơn Tiểu Cửu chứ?

- Đúng! Ta sao chỉ ngồi khóc cơ chứ? Tiểu Cửu là ai, ha ha.., Tiểu Cửu sao có thể dễ dàng chết như vây?

Hoa Như Ngọc dường như đột nhiên có hy vọng, đứng dậy, xông lên vách núi, hét lớn:

- Tiểu Cửu, chàng ở đâu, Tiểu Cửu chàng ở đâu?

Hỗ Tam Nương , Độc Hoàng không nén nổi bi thương, nước mắt chẩy xuống, dung mạo nụ cười của Tiểu Cửu hiện lên trong đầu.

Hỗ Tam Nương quay lại gọi các huynh đệ, cùng hô lớn:

- Tiểu Cửu, ngươi ở đâuTiểu Cửu, ngươi ở đâu?

Thanh âm chấn động trời cao, một mảnh nhộn nhạo.

Tất cả đều không cam tâm, tất cả đều tràn đầy hy vọng – Tiểu Cửu, tên tà ác, đê tiện, khôi hài, sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Cuối cùng, dưới vách núi phụt lên một tràng pháo hoa chói mắt.

Tất cả huynh đệ vui mừng bừng lên.

Trận pháo này đương nhiên là nở rộ trong vách nuí tối đen, nhưng lại chiếu sáng trái tim của mọi người,

Tiểu Cửu chưa chết.

Tiểu Cửu quả nhiên chưa chết.

Hỗ Tam Nương , Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng đều ôm đầu khóc rống len, đám người La Đồng, Hắc Sơn, Anh Mộc cũng vừa rơi lệ, vừa cười lớn.

Tiếp đó, là vấn đề tìm cách cứu Tiểu Cửu.

Khi mọi người đang luống cuống, Ô Nhã ngậm lâý sợi dây đến trước mặt Hoa Như Ngọc.

Hoa Như Ngọc liền hiểu dụng y của Ô Nhã.

Năm trăm huynh đệ nhanh chóng chui vào rừng sâu, cũng không quản bị bao nhiêu nhánh cây quệt làm bị thương lên da thịt, mặt mũi, phi nhanh vào rút ra những sợi nhánh dây rừng.

Nhiều người sức lớn.

Năm trăm huynh đệ rất nhanh đã làm thành một sợi dây dài mười mấy trượng, sau đó các huynh đệ kéo sợi dây, thả sợi dây xuống dưới.

Chính lúc mọi người buồn bã, Trần Tiểu Cửu lại thấy hạnh phúc nhất, còn đang triền miên với Tuyết Tử, nếu Hoa Như Ngọc đang hồn bay phách lạc nhìn thấy cảnh tượng nay, liệu sẽ có cắt bảo bối hắn đi không?

Năm trăm huynh đệ vừa vận đan điền nhìn xuống dưới, truyền lời, giọng nói đó hướng tận trời cao, suýt nữa khiến Tiểu Cửu lăn xuống khỏi cái bụng trắng nõn của Tuyết Tử.

Trong tiếng hô hào của các huynh đệ, Tiểu Cửu đã chinh phục được ấm thân nõn nà của Tuyết Tử và cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đứng dậy mặc quần áo lại cho nàng.

Chỉ là, điểm hồng kia chói lọi bất luận thế nào cũng không ngăn cản nổi.

Thấy sự thẹn thùng trong đôi mắt u oán của Tuyết Tử, Tiểu Cửu cởi y phục của mình ra, mặc lên người Tuyết Tử.

Chỉ là mặc một chiếc quần cộc, ôm lấy Tuyết Tử mềm mại, đi ra khỏi hang động ấm áp, nghênh đón gió lạnh thấu xương nơi vách núi.

Thị lực của Tiểu Cửu vô cùng tốt, tìm tòi một lúc, đã nhìn thấy mười sợi dây từ trên cao rơi xuống dưới.

Hắn chọn một sợi dây nhìn chắc chắn nhất, lại gần sợi dây, nhanh như bay trèo lên, còn Tuyết Tử giống như một con mèo nhỏ yếu ớt, phủ phục trong lòng Tiểu Cửu, trong hiểm cảnh hưởng thụ sự dịu dàng mà tình lang mang tới cho mình.

Trong lòng Hoa Như Ngọc vô cùng mong đợi, nàng nghĩ chỉ cần Tiểu Cửu lên tới nơi, sẽ liền xông vào hôn lấy hôn để Tiểu Cửu một phen.

Nhưng, khi nàng vừa nhìn thấy cơ thể lõa thể của Tiểu Cửu, trong ngực còn ôm Tuyết Tử, một lời dịu dàng nàng không biết nên thốt lên thế nào.

Nhìn dừng lại trên cơ thể của Tiểu Cửu.

Thấy khuôn mặt cười ngượng ngùng của Tiểu Cửu, hừ lạnh một tiếng, vừa kéo Tiểu Cửu ra khỏi vách núi, lại không hề tặng cho hắn một vẻ mặt tốt.

Thấy Tiểu Cửu, Tuyết Tử đều bình an vô sự đi lên, các huynh đệ cùng hoan hô, chỉ có một mình Hoa Như Ngọc là lạnh mặt, buồn bã không vui.

Tiểu Cửu giao Tuyết Tử cho Lan Lan, Không Không đang nước mắt tràn trề, lại tìm một bộ y phục khoác tạm lên người, mới đi đến rời xa huynh đệ, một mình đi tới trước mặt Hoa Như Ngọc đang ngẩn người để sám hối.

Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, tay giơ lên, muốn ôm lấy vòng eo của Hoa Như Ngọc.

- Chàng đừng động vào ta.

Hoa Như Ngọc lắc mông, trong đôi mắt đỏ dàn dụa nước mắt, ngoái đầu nhìn Tiểu Cửu, vung tay, thụi một phát vào ngực Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu đang chột dạ, bị Hoa Như Ngọc đánh vài cái, không ngờ ngồi sụp xuống đất, thở gấp.

Hoa Như Ngọc liền vội vàng ôm lấy Tiểu Cửu, hừ nói:

- Chàng…chàng không sao chứ? Sao không đỡ nổi đánh như vậy? Xem bộ dạng của chàng c cũng đâu bị thương.

Tiểu Cửu dịu dàng cười, ôm eo Hoa Như Ngọc, ngượng ngùng nói:

- Hoa muội muội, ta vẫn sống, muội không mừng sao? Lúc đó ta tưởng sẽ không còn được gặp lại muội nữa.

Hoa Như Ngọc bị Tiểu Cửu ôm eo, không thấy sự đáng thương trong đôi mắt của hắn, nỗi tức giận tận đáy lòng liền tiêu tan đi nhiều.

Nàng nâng mặt Tiểu Cửu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, thảm thiết nói:

- Vậy khi huynh nhảy xuống đó, tại sao không nghĩ tới ta? Rút cuộc là Tuyết Tử quan trọng hay ta quan trọng? Hay là tất cả đám nàng nương kia càng quan trọng hơn?

Tiểu Cửu liền giải thích:

- Không phải ta chủ động nhảy xuống, là ta bị đánh xuống, Tuyết Tử cứu ta…

Hoa Như Ngọc xua tay cắt ngang sự biện bạch của Tiểu Cửu, :

- Huynh đừng giải thích thay cho Tuyết Tử, hai người không ai bị thương, ta nhìn qua là biết, huynh cũng không cần biện bạch thay cho Tuyết Tử.

Tiểu Cửu trầm mặc không nói.

Hoa Như Ngọc lại nói:

- Ta chỉ hi vọng, sau này gặp chuyện gì phải lựa chọn, phải nghĩ tới ta nhiều hơn. Vì các tỷ muội mà nghĩ lại, hồng nhan tri kỷ của chàng nhiều như vậy, lẽ nào chàng nhẫn tâm vì một người, mà làm thương tổn tới những người khác sao?

Tiểu Cửu ngẩn người, giải thích nói:

- Tuyết Tử không phải hồng nhan tri kỷ của ta, nàng đừng hiểu lầm.

- Tới nước này rồi, chàng còn nói dối ta sao? Không phải hồng nhan tri kỷ, chàng dựa vào cái gì mà đi cứu nàng ta?

- Cái này…

Tiểu Cửu á khẩu không nói được gì.

Hoa Như Ngọc nhìn xuống, bàn tay vuốt cổ Tiểu Cửu, nói:

- Dấu ấn vết son trên cổ của huynh từ đâu mà có? Chắc chắn không phải là ta hôn …

Chứng cứ cũng đã để lại, còn có gì có thể biện bạch ?

Tiểu Cửu cười, xoay lưng sang chỗ khác, chổng mông lên, bất đắc dĩ nói:

- Hoa muội muội, muội lấy roi quất vào mông ta đi! Chỉ cần muội có thể trút giận, quật nát cũng không sao.

- Ai thèm.

Hoa Như Ngọc cuối cùng cũng không có cách nào với tên Tiểu Cửu vô lại này, một chân đá vào mông hắn, khiến hắn ngồi xổm xuống đất, mới sa sầm nét mặt nói:

- Lần sau có ăn vụng, không được phép nói dối ta, dù sao cũng phải để ta biết, chàng thích cái gì, ta còn có thể phòng bị…

- Hoa muội muội, muội lượng thứ cho ta rồi?

Tiểu Cửu ngồi trên đất, ôm mông cười ha ha.

- Chàng là một tên phong lưu, không lượng thứ cho chàng thì làm thế nào? Làm sao cũng không thể buộc chàng nhảy xuống núi.

Hoa Như Ngọc hừ một tiếng, mới đi về phía mọi người, cũng không muốn dạy dỗ Tiểu Cửu nữa.

Tiểu Cửu liếm mặt truy vấn:

- Hoa muội muội, làm gì vậy?

Hoa Như Ngọc quay lại nhìn Tiểu Cửu, thở phì nói:

- Huynh ăn trộm xong rồi, thì mặc kệ người ta sao? Một chút cũng không hiểu được sự quý trọng, không biết phụ nữ là yếu ớt nhất sao? Ta phải đi tìm một bộ y phục tử tế mặc cho Tuyết Tử, để tránh sau này nhiễm bệnh, lại oán trách ta ghen tuông.

Hoa Như Ngọc lấy một bộ y phục dày dặn, mang tới trước mặt Tuyết Tử, đưa cho nàng, lạnh lùng nói:

- Tuyết Tử gió lạnh, muội vừa…vừa làm đàn bà, vẫn nên cẩn thận chút.

- Hả? Hoa đương gia, ta…

Tuyết Tử thấy hổ thẹn trong lòng, cũng không ngờ bị Hoa Như Ngọc giáp mặt vạch trần bí mật trong lòng như vậy.

Tuyết Tử nhìn thoáng qua Hỗ Tam Nương đang kinh ngạc đứng bên cạnh, nhìn lén nhìn Hoa Như Ngọc, cúi đầu, thấp giọng nói:

- Xin lỗi.

- Nàng không cần nói xin lỗi. Người phải nói xin lỗi là tên Tiểu Cửu đáng chết, tên này mới gặp một người là lại có lòng dạ không tốt

Hoa Như Ngọc vừa giúp Tuyết Tử thay đồ, vừa dặn dò:

- Nàng bị thương, lại mới thất thân, tạm thời không nên cử động mới phải.

- Việc tấn nàng ng núi Phượng Hoàng, nàng không cần tham gia nữa, cứ ở trong khu rừng này nghỉ ngơi, tránh có sơ xuất gì, lại phải khiến Tiểu Cửu nhảy núi cứu nàng .

- Nhưng..

Tuyết Tử muốn nói lại thôi.

Dừng lại một lúc lại thở dài nói:

- Cũng được! Ta sẽ không liên lụy tới mọi người nữa, ở đây ta có một loại thuốc, nên để Độc Hoàng tham khảo một chút, binh lính của Thiết Giáp doanh có lẽ nhờ nó mà có thể phục hồi.

Nói xong, lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong túi áo.

Độc Hoàng cũng đi tới, cầm lấy cái bình sứ khẽ ngửi, gật đầu nói:

- Thuốc này có thể làm thành thang thuốc, nhất định có tác dụng lớn.

- Đa tạ Tuyết Tử cô nương.

Hoa Như Ngọc nhận được linh đan diệu dược của Tuyết Tử, cuối cùng cũng nở ra nụ cười, gọi mọi người quay lại sơn động.

Cuối cùng Tuyết Tử liếc mắt thấy hài cốt của Ma Vương bị Ô Nhã giẫm nát, cũng thấy không đành lòng, khẽ bước chân tới, ném hài cốt đó xuống thung lũng.

Nhìn chỗ sâu thẳm trong vách núi tối đen, nỉ non nói:

- Tỷ tỷ, không phải tỷ chết, thì là ta chết, thế này là tỷ được giải thoát sao?

Đám người Hoa Như Ngọc trở lại trong rừng rậm, rồi bàn bạc kỹ hơn kế sách, nói lại một lượt về tình tình xảy ra cho Tiểu Cửu nghe.

Tiểu Cửu rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Định Nam Vương sẽ ca người tham chiến, càng không ngờ cử một đại đội quân hơn tám ngàn người.

Hoa Như Ngọc ra lệnh:

- Tiến binh thần tốc, đêm nay chúng ta sẽ hành quân gấp, tranh thủ đuổi tới núi Phượng Hoàng, triển khai một trận đánh trí mạng với đối phương, đánh úp chúng.

Trần Tiểu Cửu xua tay nói:

- Kế này vạn phần không được.

Hoa Như Ngọc tò mò nói:

- Tại sao?

Đám người Hỗ Tam Nương , La Đồng, Từ Hạt Tử đều từng đánh qua các trận đánh lớn, cũng đồng ý với kế sách binh quý thần tốc của Hoa Như Ngọc.

Bằng không, với năm trăm binh sĩ, sao có thể chống lại hơn vạn đại quân chứ?

Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:

- Mọi người cho rằng chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào Tạ Kim cầm đầu phản quân núi Phượng Hoàng, có thể không biết bên này xảy ra chuyện gì sao ?

Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương ngẩn người.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Cũng giống như bọn Ma Vương có mật thám, quân coi giữ của núi Phượng Hoàng nhất định là cũng có mật thám, nhưng Hoa muội muội từng nói, Tạ Kim và quân coi giữ ở đây từng có hiềm khích, có mâu thuẫn với nhau, mới có thể tọa sơn xem hổ đấu, thấy trò cười của Lưu Nguyên Tể.

- Mà Tạ Kim cũng đoán chắc chúng ta sẽ đánh lén, rất có thể buổi tối đã bố trí xong cạm bẫy, chỉ đợi chúng ta mắc câu, hừ…, tính mạng của các huynh đệ đều rất đáng giá, sao có thể chết trong tay Định Nam Vương như vậy chứ?

Đám người Hỗ Tam Nương nghe thấy có lý, nhìn Hoa Như Ngọc nói:

- Vậy nên làm thế nào mới tốt?

Trần Tiểu Cửu cười thần bí nói:

- Đêm nay các huynh đệ đánh một trận lớn, thể lực suy yếu, sức chiến đấu đã kém đi nhiều, đêm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta lại tấn công phản quân.

- Gì cơ? Giưa thanh thiên bạch nhật, tấn công phản quân?

Hoa Như Ngọc hừ một tiếng, tiến lên đá Trần Tiểu Cửu một cái:

- Có phải sau khi huynh rơi xuống núi, sợ tới thần trí không rõ ràng rồi không? Thanh thiên bạch nhật, với năm trăm binh sĩ, tấn công một vạn quân, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao?

La Đồng cũng hoang mang khó hiểu.

Trần Tiểu Cửu cười:

- Phàm việc gì cũng phải chọn thời cơ thích hợp, không thể bảo thủ! Mọi người nghĩ xem, lợi ích của tấn công quân địch buổi tối là gì?

Mọi người trầm mặc.

Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt các vị thủ lĩnh, giải thích:

- Buổi tối tấn công thành, quan trọng ở chỗ xuất kỳ vô ý, đánh úp, khiến đối phương trở tay không kịp, cung nỏ, cạm bẫy không cần dùng tới, chiến mã cũng không kịp sửa sang, không thể hình thành sức chiến đấu, lòng người bàng hoàng, tấn công thần tốc, thẳng tới hoàng long, ta nói đúng không?

Hỗ Tam Nương , Hoa Như Ngọc, La Đồng, Từ Hạt Tử chỉ có thể gật đầu.

Hoa Như Ngọc nguýt miệng, trong đôi mắt lạnh lùng hàm chứa sự oán hận, chu cái miệng lên nói:

- Nếu lợi ích nhiều như vậy, sao huynh lại ngốc nghếch lựa chọn tấn công ban ngày chứ?

Trần Tiểu Cửu cười ha ha, ngẩng đầu tranh luận nói:

- Hiện giờ Tạ Kim đã biết chúng ta muốn tấn công y, hơn nữa phần lớn là ban đêm, cho nên cách nói, đánh úp, xuất kỳ bất ý đương nhiên không thành .

- Còn nữa, số phản quân này tuy nhiều, nhưng đều là bộ binh, không có kỵ binh, năng lực chạy không tốt, hơn nữa lại không có cung nỏ, như vậy cũng không sợ bị họ dùng cung bắn thương, có hai con đường này, tấn công ban đêm không có ý nghĩa gì.

Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, không ngờ vì phản quân không có chiến mã, không có cung nỏ, còn biến đổi bố cục công kích.

Trong đôi mắt đen nhánh của Hoa Như Ngọc lóe ra ánh hào quang tán thưởng, nhưng lại khinh thường nói:

- Quân sư đầu chó, coi như huynh phân tích có lý.

Ta ngã.

Từ bao giờ ta trở thành quân sư chứ? Còn thêm hai chữ “đầu chó” nữa?

Trong lòng Trần Tiểu Cửu như hổ thẹn, cũng không tranh cãi với Hoa Như Ngọc, lại giải thích nói:

- Tấn công ban ngày đối với ta có lực hơn, có thể nhìn rõ cạm bẫy đã bố trí của phản quân, giảm thương tích, hơn nữa tuy địch đông ta ít, chỉ cần chúng ta có chiến mã, không bị phản quân bao vây, là có thể lui quân bất cứ lúc nào.

- Được! Đây mới là lời nói của lão thành mưu quân.

Hỗ Tam Nương nghe câu nói này, dường như cũng nhìn thấy ưu thế của kỵ binh.

Nhưng nàng cũng lại nghi ngờ hỏi tiếp:

- Nhưng, cho dù là tấn công ban ngày, không bị phản công chặn đứng, nhưng muốn thắng lợi, chỉ dựa vào năm trăm huynh đệ, đánh bại một vạn phản quân, cũng là một việc như nghìn lẻ một đêm?

Câu nói này vừa khéo nói tới chỗ then chốt, tất cả các huynh đệ cũng có nghi vấn về vấn đề này, cho dù họ tự tin mình có thể lấy một chọi mười.

Trần Tiểu Cửu cười nhìn mọi người, mới từ từ nói:

- Hỗ Tam Nương hỏi đúng lúc, chính vì chúng ta không thể trực diện tương địch, cho nên, tôn chỉ căn bản của chúng ta ngày mai chính là dụ địch! Dụ địch và dụ địch.

- A! ta hiểu ý của Tiểu Cửu rồi.

Hoa Như Ngọc bừng tỉnh, trong đôi mắt lóe lên sự hưng phấn lại có ánh hào quan diễm lệ, từng chữ một nói:

- Ý của Tiểu Cửu là muốn dẫn dụ địch rời khỏi phản quân, sau đó cướp vào thung lũng, hội hợp với Thiết Giáp doanh?

- Chính là như vậy.

Tiểu Cửu cười với Hoa Như Ngọc, nhướn mày nói:

- Cái này gọi là vợ chồng suy nghĩ giống nhau.

- Không đứng đắn.

Hoa Như Ngọc hơi nghi vấn:

- Nhưng, cho dù hội hợp thì sao? Thiết Giáp doanh còn sức chiến đấu sao? Ta chỉ e họ đã tan rã rồi.

Tiểu Cửu lắc đầu nói;

- Ta hiểu cách làm người của Bạch công tử, binh sĩ mà huynh ấy mang ra, tuyệt không phải là quân tản mạn rác rưởi, nếu không phải Thiết Giáp doanh trúng độc của Ma Vương, chỉ dựa vào họ là có thể chống lại cả mười ngàn phản quân, đâu cần chúng ta tới cứu viện?

Dừng một chút, lại thần bí nói:

- Huống hồ, bên cạnh Bạch công tử còn có năm trăm cung thủ sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh..

Cung thủ cự giác?

Hoa Như Ngọc hơi sửng sốt, nhớ tới sự tàn nhẫn của các cung thủ trong Hỗ gia trại, hiếu sát, trong lòng cuối cùng cũng có hy vọng thắng lợi.

Nàng phất tay, cuối cùng hạ quyết định:

- Được, vậy thì cứ làm theo cách của Tiểu Cửu đi.

Lại nói với Hắc Sơn:

- Ngươi dẫn các huynh đệ đi nghỉ ngơi trước, ta nghiên cứu kế hoạch cụ thể với mẹ nuôi, Tam đương gia và Tiểu Cửu.

Hắc Sơn đồng ý một tiếng, rồi dẫn một đám thổ phỉ đang mệt mỏi đi nghỉ ngơi.

Hoa Như Ngọc nói với Tiểu Cửu:

- Chàng suy nghĩ chu toàn như vậy, trong đầu nhất định có chủ ý gì đó rồi, đến nước này rồi, chàng còn không mau nói ra đi.

Tiểu Cửu nháy mắt, gọi Hoa Như Ngọc, La Đồng, Hỗ Tam Nương , Độc Hoàng, Từ Hạt Tử lại, vây thành một vòng tròn, thần bí nói:

- Thật ra, một chỗ kỳ diệu trong đó đang ở trong xe ngựa, trong xe này chở căn bản không phải là lương thực, mà là….

Mọi người nghe xong sự giải thích thần bí của Tiểu Cửu, không khỏi tỉnh ngộ.

Hoa Như Ngọc lườm Tiểu Cửu một cái, cười nói:

- Sự lanh lợi này của chàng, hóa ra sớm đã thương lương xong với tên dối trá Chung Bân kia rồi, thiệt thòi ta còn bị các ngươi lừa chẳng hay biết gì.

Mấy người rì rầm thương lượng một lát, rồi ai nấy về nghỉ ngơi

Tiểu Cửu ngủ không yên, trong lòng đang nhớ tới Tuyết Tử mình mới dày vò yêu thương, không tự chủ được lại tới trong căn phòng gỗ mà nàng nghỉ ngơi.

Trong căn phòng nhỏ không ngờ có ánh nến.

Lan Lan, Không Không không biết tại sao cũng không ngủ yên, đang hưng phấn xì xào bàn tán, còn loáng thoáng nét u sầu trên gương mặt.

Hai tỳ nữ không ngờ muộn vậy rồi mà Tiểu Cửu còn tới thăm Tuyết Tử.

Vừa muốn đuổi hắn ra ngoài, vừa nghĩ tới Tiểu Cửu và Tuyết Tử đã làm cái chuyện thân mật kia, tối muộn rồi còn tới thăm, cũng không coi là đường đột.

Tuyết Tử đã đắp chăn, chìm vào giấc mộng.

Không Không vừa muốn đánh thức Tuyết Tử, Tiểu Cửu liền ra hiệu chớ có lên tiếng, yên lặng ngồi trước giường, cẩn thận đếm lông mi cong vút của Tuyết Tử.

Ngũ quan của Tuyết Tử đều kiều mỵ, cho dù đôi mắt biết nói đã nằm trong mí mắt, không có cách nào phóng ra ánh hào quang mê người, nhưng cặp lông mày cong cong, vừa đen vừa dài, còn cái miệng hơi vểnh lên vô cùng mê người.

Tiểu Cửu thấy lòng vô cùng yêu thương, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Tuyết Tử.

- Ai dà! Công tử, công tử muốn làm gì? Đừng ức hiếp tỷ tỷ như vậy….

Không Không, Lan Lan hai má đỏ bừng, vội vàng kéo Tiểu Cửu, đẩy hắn ra ngoài.

Tiểu Cửu cũng không giãy ra, vừa bị Lan Lan, Không Không hai tay đẩy ra ngoài, vừa dặn dò nói:

- Tuyết Tử vừa…vừa trải qua một đêm sóng gió, cơ thể còn yếu, tỷ muội các nàng nhất định phải chăm sóc Tuyết Tử cẩn thận, xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho các nàng đâu.

Không Không đẩy Tiểu Cửu ra khỏi cửa, sẵng giọng nói:

- Còn cần công tử nhắc nhở sao? công tử mới gần gũi với tỷ tỷ một đêm thôi, bọn ta từ nhỏ đã ngủ cùng giường, quan hệ còn thân thiết hơn nhiều.

Ầm!

Vừa nói xong, liền đóng sập cửa lại.

Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười, liền đi về phía phòng của Hoa Như Ngọc nghỉ ngơi.

Không Không đóng cửa lại, cẩn thận ghé qua khe cửa thấy Tiểu Cửu biến mất trong bóng đêm, rồi mới lại ngồi trước giường, véo eo Tuyết Tử, lặng lẽ nói:

- Tiểu thư, công tử đi rồi, tiểu thư đừng giả vờ nữa, dậy nói chuyện đi.

Tuyết Tử mở to đôi mắt, ngồi dậy, u oán nhìn cánh cửa đã khép lại.

Không Không rụt rè nói:

- Tiểu thư, tiểu thư thật sự nỡ không nói lời từ biệt với Trần công tử sao?

Tuyết Tử thở dài một cái nói:

- Ma Vương đã chết rồi, thế lực mà ả có thể dựa vào nhất định sẽ xuất hiện, lúc này ta trở về, mới có thể thực sự có việc để làm, sao có thể quyến luyến tư tình chứ? Cho dù ta nói với Tiểu Cửu, thì có thể thế nào chứ? Ta cũng không thể thay đổi được ước nguyện ban đầu của ta…

Lan Lan nói:

- Tiểu thư, tiểu thư thích Trần công tử như vậy, chi bằng mang Trần công tử theo, như vậy có thể hóa giải được nỗi khổ tương tư của người.

- Sao có thể được?

Tuyết Tử u oán nhìn Không Không:

- Ta vốn là thánh tiên, bản thân không thể phá trinh, nếu mang Trần công tử trở về, bị phát hiện ra bí mật bên trong, địa vị của ta sẽ bị uy hiếp, sao có thể mở rộng đại nghiệp chứ ?

Lan Lan vểnh cái miệng lên, ôm eo Tuyết Tử, tức giận nói:

- Vậy làm thế nào? Không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?

Tuyết Tử dịu dàng cười, cầm tay Lan Lan, Không Không, nói:

- Đây đều là số mạng của chúng ta! Ai bảo chúng ta là bà đồng chứ? Còn ta, lại là Thánh tiên, hơn nữa còn gánh vác trọng trách phục hưng.

- Nhưng, cũng không cần oán trách trời đất, Vu thần không ngờ an bài sự lãng mạn khắc cốt ghi tâm này, đương nhiên đã an bài xong kết cục, chúng ta chỉ yên tâm mà chờ đợi thôi.

Lan Lan, Không Không ngẩng mặt nhìn, tràn đầy hy vọng.

Lan Lan nháy mắt với Tuyết Tử, mặt hơi đỏ ửng, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, người…sao người lại cùng Trần công tử? Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có phải rất đau không? Muội nghe người ta nói, chỉ là đau một chút như vậy, sau đó lại vô cùng thoải mái, tiểu thư có phải như vậy không? Tiểu thư…tiểu thư cũng rất thoải mái sao?

- Đáng đánh! Cái gì cũng hỏi…

Tuyết Tử nhìn dáng vẻ đỏ mặt của hai cô gái, bỡn cợt nói:

- Sao, có phải các muội cũng muốn thoải mái một chút không? Các muội đều lớn cả rồi, đều biết suy nghĩ rồi, tuổi mộng rồi..

- Đâu có! Tỷ tỷ, bọn muội là quan tâm tỷ mà…

Lan Lan, Không Không đỏ mặt biện bạch.

Tuyết Tử kéo tay hai người, trêu ghẹo nói:

- Ta nói với các muội, các muội cũng không hiểu, đợi sau này nếu có duyên, ta lấy Tiểu Cửu, hai muội cũng gả cho người ta, đến khi đó các muội tự mình gần gũi với Tiểu Cửu một đêm, sẽ biết đó là cảm giác thoải mái như thế nào.

- Ai da, tiểu thư, tiểu thư thật xấu.

- Mặc kệ tỷ đấy.

Trong ánh sáng mờ áo của ngọn nến, tiếng cười của mấy cô gái quyến rũ mơ hồ phiêu đãng trong trời đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.