Siêu Cấp Đại Gia

Chương 65




Chương 65

Nhưng dù có như vậy, anh cũng bị Triệu Thiết Sơn phát hiện.

Tôn Tịnh Nhã đứng bên, cảm thấy không đáng nói: “Thẩm Lãng, anh đang nằm mơ đấy à? Viện trưởng ở đâu? Ông ấy thì có liên quan gì tới anh?”

Rất rõ ràng, Tôn Tịnh Nhã không quen biết viện trưởng Triệu Thiết Sơn, đừng thấy Triệu Thiết Sơn cung cung kính kính Thẩm Lãng, bình thường ở đây không có ai dám nhận lễ ấy.

Thẩm Lãng lười nhác, anh không thèm đáp lại Tôn Tịnh Nhã, khiến cô ta nhận lấy bầu không khí im lặng.

Mãi cho đến khi Triệu Thiết Sơn bước vào, Tôn Tịnh Nhã mới phát hiện tấm thẻ trên ngực ông ta, viết hai chữ “viện trưởng”.

Tôn Tịnh Nhã trở nên lúng túng, xuýt nữa cô đã đắc tội với viện trưởng của bệnh viện đứng đầu thành phố Bình An này rồi.

Cô ta ngay lập tức nói: “A a, vô vị thật đấy, viện trưởng đến rồi, viện trưởng liên quan gì tới anh, việc này không phải việc của tôi.”

Triệu Thiết Sơn lại đúng là vì Thẩm Lãng nên mới tới.

Vẻ mặt của Tôn Tịnh Nhã lại tỏ ra “muốn đánh”.

“Cậu Thẩm, tôi đã sắp xếp cho cậu phòng bệnh cao cấp đặc biệt rồi, không gian ở đó tốt hơn ở đây chút, cũng yên tĩnh hơn ở đây, tất cả mọi chi phí đều do bệnh viện chi trả.”

Triệu Thiết Sơn nói như vậy.

Phòng bệnh cao cấp đặc biệt còn có điều kiện và sự đãi ngộ cao hơn phòng bệnh đặc biệt một bậc.

Nó còn được quan tâm, các vấn đề được xử lý nhanh và thuận tiện hơn cả những bệnh viện tư, nhưng số lượng phòng bệnh như thế này cũng không nhiều, chỉ phục vụ các cán bộ cấp cao về hưu.

Chính vì vậy, chi phí của nó cũng cao không kém, ở một ngày mất khoảng 30 triệu, hơn nữa có tiền cũng chắc ở được, phải có quyền nữa cơ.

Một là cán bộ cấp cao, không thì cũng phải là người có lai lịch, mấy người nhà giàu bình thường cũng không có cửa để vào.

Tuy Tôn Tịnh Nhã kiến thức nông cạn nhưng cô ta cũng hiểu được phòng bệnh cao cấp đặc biệt còn cao hơn cả phòng bệnh đặc biệt.

Thậm chí, trừ phi cấp lãnh đạo của thành phố An Bình cần dùng, nếu không những phòng bệnh kiểu đó sẽ không mở.

Đến lúc này Tôn Tịnh Nhã vẫn không dám tin, đó là cái tên Thẩm Lãng mà cô ta quen biết đấy ư?

Ngày nào cũng cưỡi con xe đạp điện, mặc áo vàng khè, phơi nắng phơi sương chạy khắp các con phố, mệt như một con chó, sao anh có thể biến thân thành khách quý, được viện trưởng đối đãi đặc biệt được?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôn Tịnh Nhã ngây ngốc.

Phòng bệnh đặc biệt thôi đã khiến cô ta kinh ngạc rồi, thế mà viện trưởng người ta còn mở phòng bệnh cao cấp đặc biệt cho anh nữa.

Cả đầu Lâm Nhiễm Nhiễm như bị úng nước, trong ấn tượng của cô ấy, Thẩm Lãng nghèo rớt mồng tơi, ngay cả học phí cũng phải nhờ vào việc đi đưa đồ ăn để chi trả, tại sao viện trưởng lại khách sáo với anh như vậy?

Không để Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi, Thẩm Lãng đã kéo Triệu Thiết Sơn ra ngoài cửa.

“Tôi muốn ở nơi bình thường với bạn tôi, ông hiểu ý tôi không?” Thẩm Lãng không nhiều lời, anh vào thẳng vấn đề.

“Tôi hiểu rồi, cậu Thẩm.” Triệu Thiết Sơn cười cười rồi gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.