Ngọc Ân đến gõ cửa rồi bưng cơm canh lên, ánh mắt cô ấy nhìn về phía cô mang ý cười ngọt ngào của cô gái nhỏ, Nam Nhứ biết cô nhóc này tốt bụng lương thiện, nên cũng cười với cô ấy.
Hai người đang ăn cơm, Ngọc Ân lại chạy lên lầu, trong tay xách theo Kim Cương, Nam Nhứ nhìn thấy Kim Cương, trong lòng vẫn rất vui vẻ, nhưng cô sẽ không biểu hiện ở trên mặt như người bình thường. Dù vui vẻ cũng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, mí mắt khẽ động.
Kim Cương vừa vào đã lập tức mở cái mỏ nhọn nói: “Ba, ba.”
Nam Nhứ húp một ngụm canh, xém chút nữa sặc ngược vào trong phổi, cô ho khan dữ dội. Tề Kiêu giúp cô vỗ vỗ lưng, còn quở trách cô lớn đầu vậy rồi ăn cơm còn để bị sặc, sau đó nhận lấy cái lồng của Kim Cương, đặt đối diện với Nam Nhứ.
Kim Cương cùng Nam Nhứ bốn mắt nhìn nhau, đối với một chú chim mà nói, vốn dĩ nó đã không giỏi nhớ mặt người, huống hồ họ đã xa cách hơn nửa năm, thế nên vẫn là Nam Nhứ mở miệng trước, “Kim Cương, ta là Nam Nam.”
Kim Cương không nhận ra người nhưng nhớ tên, nó cao hứng vỗ cánh phành phạch, “Nam Nam, Nam Nam.”
Nam Nhứ vừa lòng nở nụ cười, gương mặt nhỏ của Ngọc Ân nở nụ cười xán lạn, ở trong Tam Giác Vàng như địa ngục này, cô ấy giống như một tia sáng rực rỡ nhất, khiến người ta cảm thấy thế gian vẫn đẹp đẽ như thế.
“Chị Nam Nhứ, sau khi chị đi Kim Cương cứ mãi gọi Nam Nam đấy, ngày nào nó cũng gọi Nam Nam.” Ngọc Ân thật sự rất vui mừng, cô ấy chưa từng nghĩ trong đời này còn có thể gặp lại Nam Nhứ, cô ấy thật sự rất thích Nam Nhứ, thích khí thế hiên ngang, lý trí bình tĩnh cùng thân thủ lợi hại của cô. Cô còn rất xinh đẹp nữa chứ, điểm nào cũng khiến cô ấy yêu thích, người phụ nữ như thế này mới xứng với đại anh hùng trong lòng cô ấy. Cô ấy không có nhiều hoài bão vĩ đại và lý tưởng đến như thế, điều khiến cô ấy vui mừng là cậu Kiêu cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh chị Nam Nhứ rồi.
Người lương thiện luôn khiến người khác yêu thích, Nam Nhứ cũng rất thích Ngọc Ân, chẳng qua là tình thế ép buộc, không thể biểu hiện ra quá nhiều quan tâm, “Ngoan thật đấy, em vẫn luôn nuôi dưỡng nó à.”
Ngọc Ân gật đầu, “Nhưng mà cậu Kiêu vẫn rất tài giỏi, đe dọa dụ dỗ, cuối cùng Kim Cương cũng chịu gọi ba rồi.” Cô ấy che miệng nhỏ trộm cười, cố ý sáp lại gần cô nhỏ giọng nói, “Cậu Kiêu nói rồi, nếu như Kim Cương còn không chịu gọi ba thì cậu ấy sẽ đem nó đi hầm canh.”
Đáy mắt Tề Kiêu cũng không còn lạnh nhạt như bình thường nữa, mà là chất chứa ý cười ấm áp, song trên miệng vẫn không tha cho ai, “Cô nhóc, người ta vừa đến em đã mách lẻo, em tưởng anh đây sợ cô ấy chắc?”
Nam Nhứ sờ đầu nhỏ của Kim Cương, “Yên tâm, ngày nào chị còn ở đây, em sẽ sẽ không bị hầm canh.”
Tề Kiêu cười khẩy, “Nướng cũng không tệ.”
Ngọc Ân biết cậu Kiêu vui vẻ, sau khi đi ra ngoài cô ấy đóng cửa lại, để lại không gian riêng tư cho bọn họ.
Ăn xong cơm tối, Nam Nhứ đứng ở hành lang nhìn ra sân sau, ánh đèn ở trong sân mờ tối, chiếu vào một nam một nữ dưới gốc cây.
Là Tang Kiệt và Ngọc Ân, hai người đang nói gì đó, sau đó cô nhìn thấy Tang Kiệt vươn tay nắm lấy tay Ngọc Ân, Ngọc Ân có một chút thẹn thùng. Cô ấy cúi đầu xuống, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng Nam Nhứ cũng biết Ngọc Ân đang cười.
Hai người đang nói gì đó, Ngọc Ân nhìn vào Tang Kiệt, anh ta cúi đầu đến gần, hôn cô ấy.
Tề Kiêu đi đến đứng ở bên cạnh cô, “Không ngờ đến đúng không.”
Từ sau chuyện tráo thuốc, cô cũng không còn quá nhiều địch ý với Tang Kiệt, Nam Nhứ hiểu ngầm cười cười, nhỏ giọng nói, “Tốt thật đấy.”
Tề Kiêu chậm rãi đến gần cô, vừa định hôn cô, Nam Nhứ đã xoay người đi về phòng. Tư thế của anh sắp sáp đến gần đột nhiên cứng đơ tại đó, khóe môi anh giật giật, không cho hôn?
Tề Kiêu bước vào, Nam Nhứ đã mở laptop lên, anh kéo lấy cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn linh hoạt của cô,lạch cạch lạch cạch gõ mật mã, giống như đang làm ảo thuật vậy, trên laptop hiện ra từng dãy từng dãy ký tự anh không phân biệt ra được.
Anh vốn không phải thật sự muốn lập mạng lưới nội bộ, đây chỉ là một cái cớ, nhưng Nam Nhứ cũng muốn làm bộ làm tịch giúp anh xử lý chuyện này, cô chỉ có thể nói nó có chút khó xơi, tất cả tín hiệu mạng internet đều không bao phủ được chỗ này.
Tề Kiêu sảng khoái tựa vào lưng ghế, dễ chịu ngồi bắt tréo chân, bên tay có một ly bạch trà, là Lận Văn Tu tặng cho anh, mùi vị cũng không tệ, anh đưa ly trà đến bên miệng cô, “Uống một hớp đi.”
Nam Nhứ duỗi tay cầm lấy, bị anh tránh đi, “Anh đút em.”
Cô xoay đầu, anh đang cười, Nam Nhứ khúc khích vui vẻ rồi nhấp một hớp nhỏ, ban đêm trong núi sâu ngập tràn khí lạnh, nước trà ấm ấm chảy vào trong bụng ấm áp cả thân thể.
“Tìm được vị trí chưa?” Anh hỏi.
“Tìm không thấy.” Cô nói.
Khóe miệng Tề Kiêu giật giật: “Vậy em đang làm gì thế?”
“Sắp xếp ứng dụng.”
Nam Nhứ đột nhiên chậm rãi ngước mắt nhìn về phía anh, “Anh Kiêu, không lẽ anh ở đây lâu rồi nên quên mất gì đó?”
Tề Kiêu mới không thừa nhận anh nhất thời quên mất không kết nối mạng thì căn bản không tra được bất kỳ tin tức nào, anh giả vờ mình như ông lớn hừ lạnh một tiếng, sau đó không nhanh không chậm nhấp hớp trà, “Ngày mai dẫn em ra ngoài đi dạo, không thể để Nam Nam của anh ở nơi này nghẹn đến ngột ngạt mất.”
Ngư Phu gửi tin tức đến, ông Liêu vì muốn nghiên cứu chế tạo ma túy nên đã bắt một vị chuyên gia nghiên cứu hóa học từ nước ta đến, hy vọng Tề Kiêu dưới tình huống bảo đảm an toàn của bản thân, cứu vị chuyên gia ấy ra ngoài.
Vị trí cụ thể không rõ, không có bất kỳ thông tin gì khả dụng, Tề Kiêu vốn không biết những chuyện ông Liêu đã làm, nó quá đỗi kín đáo. Ông Liêu đang đề phòng anh nên mới hành động bí mật không lọt chút gió như thế này.
Tề Kiêu tắm rửa xong trở ra, Nam Nhứ đi tắm giặt, lúc trở ra có chút ý lạnh, anh ngồi ở trên giường, nhìn cô vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh, khóe môi Nam Nhứ khẽ giật giật, đáy mắt không chút cảm xúc.
“Chậc, làm gì thế, mau nhào vào lòng của anh đây nào.” Tề Kiêu ngồi xếp bằng ở trên giường, dang rộng đôi tay về phía cô.
Nam Nhứ không để ý đến anh, cô ngồi ở trên ghế bình thản lau khô tóc, Tề Kiêu cũng không vội, tựa vào đầu giường nhìn cô cười cười, tâm trạng vô cùng tốt.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng lau khô tóc rồi đi đến bên giường, anh một phát tóm lấy cánh tay kéo cô vào trong lòng, anh dán vào bên tai cô, hà hơi thở nóng rực, “Lần đầu tiên ở trên giường, Nam Nam muốn ở trên hay là ở dưới.”
Tâm trạng của Nam Nhứ cũng có chút dao động, trên gương mặt trước giờ luôn lạnh nhạt ửng lên một chút thẹn thùng. Cô trở tay, khăn lông ẩm ướt nhắm thẳng vào gương mặt đẹp trai của anh đập qua đó, “Ngoan ngoãn chút đi.”
Tề Kiêu vòng tay qua eo cô, tiếp đến cô bị anh đè ở dưới thân, anh vừa định hôn xuống, Nam Nhứ duỗi tay chắn ngang giữa hai người, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.
“Đậu má, quên mất.” Tề Kiêu nhanh chóng mổ một cái lên môi cô, rồi sải bước xuống giường đi đến bên cửa sổ, xách cái lồng của Kim Cương lên, mở cửa ném ra ngoài, “Những thứ không nên thì nhìn không được nhìn, mày vẫn còn là trẻ con, có biết không.”
“Ba…” Kim Cương kêu một tiếng, thứ nó nhận lại được lại là cánh cửa lạnh lẽo đóng chặt.
Kim Cương đúng là một chú chim thê thảm.
……
Buổi chiều ngày hôm sau, Tề Kiêu dẫn theo Nam Nhứ đi ra ngoài, lần này còn gọi thêm cả Ngọc Ân.
Ngọc Ân hưng phấn đến mức cười không dừng lại được, nụ cười giương lên cảm hóa luôn cả Nam Nhứ, cô biết từ sau khi Ngọc Ân bị bắt đến đây, quanh năm ở lại trong núi sâu, có lẽ đây là lần đầu tiên em ấy ra ngoài.
Cô và anh hôm nay có chuyện gấp phải làm, tại sao lại dẫn theo Ngọc Ân, cô không cần hỏi cũng biết anh nhất định có chủ ý của anh.
Ngọc Ân ngồi trên ghế phó lái, Tang Kiệt lái xe, Nam Nhứ và Tề Kiêu ngồi ở phía sau, túi laptop đặt ở bên cạnh cô.
Trước sau có hai chiếc xe của đàn em đi theo, từ sau khi các đại tướng ở Tam Giác Vàng bị đánh bại, ai ai cũng hoảng sợ, ông Liêu dặn dò Tề Kiêu ra cửa nhất định phải mang theo nhiều người và vũ khí.
Đàn em trên hai chiếc xe trước sau duy trì khoảng cách ngắn, quan sát động tĩnh bốn phía để tránh xuất hiện việc bị tập kích như Đạo Đà.
Ngọc Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, ra khỏi núi sâu liền gặp một thôn trang, cô nhóc vô cùng hưng phấn. Lúc lần nữa đến khu vực nội thành, Ngọc Ân càng hưng phấn hơn.
Bọn họ trực tiếp đến khách sạn, Tang Kiệt đặt phòng, Tề Kiêu nhận lấy thẻ phòng, “Ngọc Ân hiếm khi ra ngoài, cậu cùng cô ấy đi dạo đi, cẩn thận chút, chú ý an toàn.”
Tang Kiệt không ngờ Tề Kiêu sẽ thay mình cân nhắc, trong lòng rất cảm kích sự quan tâm của anh dành cho đàn em, “Có chuyện gì gọi điện thoại, bọn tôi không đi xa đâu.”
Tề Kiêu cùng Nam Nhứ lên lầu, khách sạn có mạng, thế là Nam Nhứ bắt đầu bận bịu với công việc của bản thân, không ngừng tải đủ các loại ứng dụng xuống laptop, cô không cài đặt, bởi có những phần mềm không dùng đến, chỉ có thể tạm thời lập ra số liệu của bản thân rồi liên kết với thiết bị bay cỡ nhỏ.
Thiết bị bay là vào mấy hôm trước Ngư Phu phái Hoàng Oanh mang đến cho cô, Tề Kiêu không quá tinh thông các loại thiết bị theo dõi điện tử, trước mắt anh chỉ có thể trông chờ vào Nam Nhứ.
Còn về việc chuyên gia hóa học bị bắt đến đâu, anh bảo tai mắt của mình bên cạnh Anna để ý, hôm qua vừa nhận được tin tức, vốn không có ở địa điểm chế tạo ma túy ban đầu, mà là đổi đến một hang ổ do Đạo Đà kiến lập.
Đến giờ cơm tối Tang Kiệt và Ngọc Ân quay lại, Ngọc Ân hưng phấn giơ phần ăn nhỏ ở trong tay lên, món nào cũng nói rất ngon, nhất định muốn chị Nam Nhứ ăn thử, Nam Nhứ nhận lấy một phần chuối nướng giấy bạc, cầm cái muỗng nhỏ lên múc một miếng cho vào miệng, mùi vị quả thật không tệ.
Mọi người lên lầu đi ăn cơm tối, ăn uống rất vui vẻ, Tang Kiệt và Tề Kiêu uống thêm chút rượu, Ngọc Ân cũng uống một ít, Nam Nhứ không động đến.
Lúc quay về phòng đã hơn 9 giờ tối, Tề Kiêu cho Tang Kiệt một ánh mắt, bảo buổi tối không cần đến mà cứ ngủ một giấc cho thật ngon đi.
Còn về lý do là gì, mọi người tự hiểu trong lòng, mặt nhỏ của Ngọc Ân ửng đỏ lên, ngại ngùng trốn ở sau lưng Nam Nhứ, Nam Nhứ biết vô nhóc xấu hổ, trong lòng cũng bó tay, Tề Kiêu nói như thế chính là vạch rõ việc của người ta rồi.
Cô và Tề Kiêu quay về đến phòng, đợi, thời gian trôi qua càng lúc càng muộn.
Cho đến nửa đêm, Nam Nhứ và Tề Kiêu mới len lén đi ra ngoài, ở trên đường chặn một chiếc xe lại, Tề Kiêu cho họ rất nhiều tiền, nói muốn chiếc xe này, chủ xe vui vẻ cầm tiền đi mất.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, hình ảnh kết cấu của bên trong khuôn viên truyền đến laptop của cô, vị trí đứng gác của tất cả mọi người, bao gồm cả hình ảnh nhân viên tới lui đều hết thảy hiển thị trên màn hình máy tính.
Tề Kiêu chậc lưỡi, “Em vẫn luôn làm cái này à?”
Nam Nhứ chẳng ngó ngàng nói: “Anh chẳng biết trọng nhân tài gì cả.”
Tề Kiêu khẽ bật cười, “Còn tự khen bản thân nữa cơ đấy.”
“Em nói sự thật mà thôi.” Cô chủ yếu phá giải mật mã, đó mới là một hạng mục có độ khó cao nhất, mà thứ lúc này cô làm chỉ là thông qua thiết bị, tính chất công việc của cô, chủ yếu dùng đến đầu óc và kỹ thuật.
Hai người nhìn chằm chằm màn hình, phân tích vị trí, Nam Nhứ chỉ vào một nơi đông đúc, “Có khi nào là chỗ này không?”
“Nhân viên cầm súng nhiều nhất, nếu không phải phòng chế tạo ma túy thì chính là phòng giam cầm.”
Anh lại nói, “Kiến trúc xung quanh không giống phòng giam cầm bình thường, có khả năng chính là nơi đó.”
Hai người lại quan sát thêm một lúc, bên trong không có camera giám sát, Nam Nhứ không cách nào nhìn rõ nội bộ của bọn họ, chỉ có thể thông qua xung quanh để phân tích. Mà bên này ở nơi không xa, có mấy ổ mại dâm, có người lái xe hiên ngang chạy vào bên đó, có người đứng ở trước cổng thu tiền, thu xong thì những người kia tùy ý đi vào, tìm thấy một căn phòng nhỏ để trống rồi vào đó.
Nam Nhứ nặng nề than thở một tiếng, Tề Kiêu đặt tay lên vai cô, “Thấy nhiều rồi, sẽ chai thôi.”
“Anh chai rồi hả?”Cô không tin anh sẽ chai, bởi vì anh là một người có có máu có thịt có tính có nết.
Tề Kiêu lấy một điếu thuốc từ trong túi ra châm lên, cho đến khi hút xong một điếu thuốc, anh cũng chẳng mở miệng nói câu nào.
Nam Nhứ biết trong lòng anh không dễ chịu, chắc hẳn là anh hận nhất những người này, thiết bị bay ở giữa không trung kín đáo bay lơ lửng, hình cảnh vẫn luôn được lén truyền vào máy tính. Cô nhìn thấy có người bước ra, “Là người này?”
Tề Kiêu lắc đầu: “Đàn em của Anna.”
Bảo vệ ở trước cổng tụm năm tụm ba lại tán dóc với nhau, sau đó một người trong số đó đột nhiên lên cơn co giật, Nam Nhứ biết người này lên cơn nghiện ma túy, ngay sau đó có người lấy ra món đồ đưa cho gã ta, sau khi người này hít vào liền ngã nhào ra đất không chút động đậy.
Nam Nhứ tưởng rằng người này đã chết, nào ngờ chẳng qua mấy chốc gã ta đã ngồi dậy, phục hồi khí lực chống người đứng dậy, tiếp tục canh gác.
Mấy người vây quanh giải tán rời đi, lúc này đột nhiên có người đi về phía bên này, người đó đứng ngay chỗ kín đáo, vào lúc Nam Nhứ đang căng thẳng, bỗng thấy người đó hóa ra là đến đi tiểu.
Cô vừa thở phào xuống thì nhìn thấy Tề Kiêu duỗi tay ra che mắt cô lại, “Em lớn gan rồi phỏng, cái gì cũng nhìn, thứ đó là để em nhìn sao?”
Nam Nhứ chậc lưỡi, xoay đầu liếc anh, “Em nhìn cái gì rồi, tối đen tối mù có thể nhìn thấy gì chứ, anh tưởng em muốn chắc, em không phải đang cảnh giác hay sao.”
“Thế cũng không được, người phụ nữ của ông đây dù tối đen tối mù cũng không được nhìn.” Anh vỗ vào sau gáy của cô một cái, bị cô hung hăng trừng mắt, sau cùng anh chỉ đành vuốt lông cho cô, vuốt từng chút từng chút, trên gương mặt đẹp trai kia chất chứa ý cười sâu lắng, cho đến khi người nọ không còn trừng mắt nhìn anh nữa.
Đột nhiên, sắc mặt anh thay đổi, lòng bàn tay giữ chặt bả vai cô tức khắc đè cô ngã mạnh xuống, mắt sắc của cô phát hiện, có người đi về phía bên này, chiếc xe của bọn cô dừng ngay chỗ u tối kín đáo, rất khó bị người khác phát hiện. Nhưng nào ngờ người kia cầm súng đi qua đây, dùng họng súng gõ lên cửa kính, nói câu gì đó Nam Nhứ nghe không hiểu.
Tề Kiêu đè cô ở dưới thân, nhìn người bên ngoài nói gì đó, người nọ mắng một câu, lại nói thêm một câu, cô nghe hiểu rồi, gã bảo bọn cô mau cút.
Tề Kiêu trả lời gã ta, nói sẽ mất hứng vì bọn họ đang làm chính sự mà.
Cửa kính màu trà phản chiếu hình ảnh dưới thân người đàn ông thấp thoáng lộ ra cặp chân dài và cánh tay thon gọn của phụ nữ, đây là chỗ người ta đang “vui sướng”, loại việc thế này quá đỗi bình thường, người bảo vệ cũng không hoài nghi nữa, gã ta tà mị cười cười vài tiếng rồi rời đi.
Sau khi người đó đi, Nam Nhứ đẩy đẩy Tề Kiêu ở trên mình, “Ngồi dậy đi.”
“Không muốn dậy, chưa thử làm trên xe.”
Biết rõ anh đang cố ý trêu đùa cô, nhưng Nam Nhứ vẫn muốn tẩn anh, vô cùng muốn, cô co chân đá một phát thì nghe Tề Kiêu rên một tiếng rầu rĩ, anh hít ngụm khí lạnh, cắn răng nói, “Đm, em muốn phế người anh em của anh à.”
“Một lần là cảnh cáo, lần sau còn thế nữa, em sẽ thật sự phế anh, và, người, anh, em, của anh…” Cô thốt từng câu từng chữ, ánh mắt khẽ giương lên, đầy vẻ khiêu khích.